Cực Phẩm Đại Thiếu


“Hắc Bảo, bây giờ tôi phải cậu đi giết hai người.

Khương Hùng Dũng nói.

"Ông Khương, ông muốn Hắc Báo đi giết Lâm Thiên và vệ sĩ của cậu ta sao?” Luật sư vội vàng hỏi.

“Vô nghĩa, ngoại trừ bọn họ ra, còn có thể là ai?" Khương Hùng Dũng lạnh giọng nói.

“Ông Khương, thi đấu quyền anh ngầm ở thành phố Bảo Thạnh sắp bắt đầu rồi.

Theo ý tôi, bây giờ không vội ra tay trước, đợi tới lúc thi đấu quyền anh ngầm, chúng ta ra tay lần nữa.” Luật sư nói.

Im lặng một lát, luật sư tiếp tục nói: "Nếu Lâm Thiên tham dự thi đấu quyền anh ngầm, như vậy tất nhiên sẽ phái vệ sĩ của cậu ta ra sân, đến lúc đó chúng ta phải Hắc Báo ra sân, trực tiếp đánh chết vệ sĩ của Lâm Thiên trên sân thi đấu, danh chính ngôn thuận, còn có thể mượn chuyện này lập uy trước mặt đám ông chủ ở thành phố Bảo Thạnh.

Luật sư cười tiếp tục nói: “Chỉ cần đánh chết về sĩ của tên nhóc này, sau đó chúng ta phải người đi ám sát tên nhóc Lâm Thiên, cậu ta không có ai bảo vệ, sẽ bị giết rất dễ dàng “Ừ, có đạo lý.” Khương Hùng Dũng gật đầu.

Buổi đấu giả lần trước, Khương Hùng Dũng đã mất hết thể diện ở trước mặt đảm ông chủ lớn ở thành phố Bảo Thạnh, ông ta đang lo lắng nên lấy lại mặt mũi kiểu gì.

Bây giờ có thi đấu quyền anh ngầm, đúng lúc là cơ hội tốt để ông ta lấy lại mặt mũi.

Còn có thể giết chết được vệ sĩ của Lâm Thiên, một mũi tên trúng hai con chim.

“Được, chuyện này cứ định như vậy đi.

Lúc này
Khương Hùng Dũng nói.

Khương Hùng Dũng đã thấy được sự lợi hại của Hắc Bảo, ông ta tự tin Hắc Báo này chắc chắn có thể giải quyết được vệ sĩ của Lâm Thiên.
Ngày hôm sau, tập đoàn Tỉnh Xuyên.

“Chủ tịch Lâm, đây là thiệp mời do hội đấu quyền anh ngầm ở thành phố Bảo Thạnh gửi tới, mời cậu, thời gian là ba ngày sau.

Tổng giám đốc Lưu Thân đưa một thiệp mời mạ vàng giao cho Lâm Thiên.

“Thi đấu quyền anh ngầm sao? Đó là gì thế?” Vẻ mặt Lâm Thiên nghi ngờ.

“Chủ tịch Lâm, thi đấu quyền anh ngầm do hội quyền anh ngầm ở thành phố Bảo Thạnh tổ chức, tổ chức hai năm một lần, năm nay là lần thứ bảy, đến lúc đó rất nhiều ông chủ lớn ở thành phố Bảo Thạnh sẽ đến đó tham dự.

Đối với đám ông chủ lớn mà nói, đây là một bữa tiệc giải trí” Lưu Thân giải thích.

Lâm Thiên thuận tay xem thiệp mời, sau đó bỏ lên trên bàn.

“Tôi không đi, tôi không có hứng thú gì đối với chuyện này"
Lâm Thiên đối với loại giải trí tàn nhẫn như vậy, quả thật không có nhiều hứng thú lắm.

“Chủ tịch Lâm, tuy tôi cũng rất chán ghét nơi này, nhưng đây là vấn đề trong giới này, cậu là cháu trai của ông Lê, sau này loại nơi như vậy, chắc chắn là phải tới rất nhiều, tôi cảm thấy chủ tịch Lâm đi tới đó trải nghiệm một lần cũng được, dù sao không cần cậu ra sân thi đấu mà, không phải sao?” Lưu Thân đề nghị.

Thi đấu quyền anh ngầm diễn ra rất tàn khốc và gay can.

Càng quan trọng hơn là, thi đấu quyền anh ngầm cho phép đánh cược với các hình thức khác nhau, không có bất cứ hạn chế nào, cho nên rất nhiều người giàu có thích.

Thi đấu quyền anh ngầm còn có một đặc điểm, đó chính là không có quy tắc.

Đấu quyền anh ngầm là một cuộc “chiến đấu không giới hạn” chân chính, ngoài việc không thể sử dụng vũ khí ra, người dự thi có thể dùng bất cứ phương thức gì giã đối phương.

Phương thức càng tàn nhẫn càng nhận được cổ vũ, chính vì như vậy, quyền anh ngầm mới khiến sự hưng phấn của đám nhà giàu tăng vọt.

Tình huống thi đấu quyền anh ngầm bị hãm hại tới chết rất phổ biến.

Trong trận đấu cao nhất, gần như mỗi cuộc tranh tài đều có người bị thương nặng, tỉ lệ tử vong cũng rất cao.

Đây cũng là nguyên nhân khiến đám người giàu có thích thú.

Ngay sau đó, Lưu Thân lại giải thích cho Lâm Thiên biết quy tắc thi đấu quyền anh ngầm này.

Nói một cách đơn giản, đảm ông chủ ở đó, chỉ cần có hứng thú thì có thể phải một võ sĩ quyền anh ra sân thi đấu thay mình.

Trong quá trình này, những ông chủ bình thường có thù hận cũng có thể nhân cơ hội này khởi xưởng khiêu chiến, do võ sĩ quyền anh của hai bên ra sân thi đấu, lấy chuyện này giải quyết ân oán giữa hai bên, còn có thể chiếm được số tiền nhất định từ trận đấu.

Ông chủ không có võ sĩ quyền anh, cũng có thể thuê võ sĩ ở hiện trường thi đấu, hội quyền anh ngầm sẽ cung cấp không ít võ sĩ, chỉ cần xài tiền là có thể thuê.

“Tôi sẽ suy xét, anh ra ngoài trước đi.” Lâm Thiên xua tay với Lưu Thân.

Sau khi Lưu Thân ra ngoài, bỗng nhiên di động của Lâm Thiên vang lên, là một số lạ.

“Alo, ai thế?” Lâm Thiên nghe điện thoại.

“Lâm Thiên, giọng của tôi cậu nghe ra đúng không?” Trong điện thoại truyền ra giọng của Khương Hùng Dũng.

“Khương Hùng Dũng, ông gọi điện cho tôi làm gì? Chẳng lẽ ông muốn gọi điện cầu xin tôi tha thứ?” Lâm Thiên cười nói.

Trong lòng Lâm Thiên hơi kinh ngạc, vậy mà Khương Hùng Dũng gọi điện thoại cho mình? “Cầu xin cậu tha thứ sao? Ha ha, đời này đều không có khả năng” Trong điện thoại là tiếng cười ha hạ của Khương Hùng Dũng.

Sau khi cười vài tiếng, Khương Hùng Dũng mới nói: “Lâm Thiên, tôi chỉ muốn nói với cậu, thi đấu quyền anh ngầm ba ngày sau, cậu đừng làm rùa đen rút đầu không tới...!Đúng lúc mượn thi đấu quyền anh ngầm này, giải quyết ân oán cá nhân giữa chúng ta.

“Tay chân hạng nhất của ông đã bị vệ sĩ của tôi phế đi rồi, ông lấy đâu ra tự tin dám phân cao thấp thi đấu quyền anh ngầm với tôi?” Lâm Thiên cười mỉa một tiếng.

“Ha ha, đây không phải là vấn đề cậu cần quan tâm, thi đấu quyền anh ngầm ba ngày sau, tôi sẽ đợi cậu ở đó.

Khương Hùng Dũng nói xong, ông ta lập tức cúp điện thoại.

“Xem ra, trận thi đấu quyền anh này không đi không được.” Lâm Thiên híp mắt nói.

Nếu Lâm Thiên không đi, chẳng phải là tương đương nhận mình sợ với Khương Hùng Dũng sao?
Cả ngày hôm nay, ông chủ tài sản trên ba trăm năm mươi tỷ ở thành phố Bảo Thạnh cơ bản đều nhận được lời mời, đối với bữa tiệc nghe nhìn như thế, đương nhiên là mọi người sẽ không bỏ qua.

Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã là ba ngày sau.

Trong ba ngày này, Lâm Thiên đã đi tìm hoa khôi của trường Tô Bảo Nhi một lần, nhưng thái độ của cô ấy vẫn rất kiên quyết, đó chính là không cần anh chịu trách nhiệm.

Ba ngày sau, Lâm Thiên lái xe rời khỏi thành phố Bảo Thạnh, đi tới một vùng ngoại ô ở huyện nhỏ.

Đây là một kho hàng bỏ đi, địa điểm tổ chức thi đấu quyền anh ngầm là nơi này.

Bên ngoài kho hàng bỏ hoang, hôm nay lại có vẻ vô cùng náo nhiệt, từng chiếc xe sang đỗ trên khu đất trống trước kho hàng bỏ hoang, nếu không ai biết tình hình đi ngang qua nơi này, chắc chắn sẽ bị dọa nhảy dựng lên, bên ngoài một kho hàng bỏ hoang, sao có thể đỗ nhiều xe sang như thế?
Lâm Thiên lái chiếc xe Lamborghini, chở Thạch Hàn đến bên ngoài kho hàng.

“Chào chủ tịch Lâm!” “Chủ tịch Lâm, xin chào xin chào!”
Sau khi Lâm Thiên xuống xe, rất nhiều ông chủ tiến lên chào hỏi Lâm Thiên.

Lâm Thiên dựa vào thân phận cháu ngoại của Lê Chí Thành, địa vị ở trong giới xã hội thượng lưu ở thành phố Bảo Thạnh càng không thể lay động.

“Lâm Thiên!” Một giọng nói quen thuộc truyền tới.

Lâm Thiên quay đầu nhìn, Khương Hùng Dũng đang sải bước tiến tới, bên cạnh ông ta vẫn luôn là luật sư của ông ta.

“Khương Hùng Dũng, ông dẫn theo mình luật sư à? Ông không dẫn theo võ sĩ của mình sao? Chẳng lẽ ông muốn phải luật sư của mình ra sân?” Trên gương mặt Lâm Thiên xuất hiện nụ cười nhìn chằm chằm Khương Hùng Dũng.

Ngay sau đó, Lâm Thiên lại nói: "Ồ...!Đúng rồi, đàn em của ông, võ sĩ hạng nhất của ông là Trương Tuấn Kiệt đã bị vệ sĩ của tôi đánh chết, ông không còn ai có thể dùng đúng không?” “Cái gì? Trương Tuấn Kiệt bị đánh chết rồi sao?” Đám ông chủ vây xem ở xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.

“Trương Tuấn Kiệt là võ sĩ hạng nhất đàn em của ông Khương, mấy năm trước tổ chức thi đấu quyền anh ngầm, ông Khương đều phải Trương Tuấn Kiệt ra tay, luôn lấy được thành tích cao.

Bây giờ lại bị vệ sĩ của chủ tịch Lâm đánh chết rồi sao?" "Nói như vậy, vệ sĩ bên cạnh chủ tịch Lâm rất mạnh đúng không?”
Mọi người bàn tán xôn xao.

Khương Hùng Dũng nghe Lâm Thiên nhắc tới chuyện này, gương mặt ông ta lập tức trở nên khó coi.

“Lâm Thiên, tên nhóc cậu đừng đắc ý, thi đấu quyền anh ngầm hôm nay, tôi nhất định sẽ khiến cậu đẹp mặt.” Khương Hùng Dũng hung dữ nói.

Sau khi nói xong, Khương Hùng Dũng đi nhanh về phía trước.

Lúc này Khương Hùng Dũng không đưa võ sĩ mới của ông ta là Hắc Bảo đi theo bên cạnh, chính là muốn giấu đã, đợi Hắc Bảo lên đài mới gáy một tiếng đều khiến mọi người kinh ngạc.

Khương Hùng Dũng nghĩ thầm trong lòng, Lâm Thiên bây giờ cậu cứ cười đi, đợi Hắc Báo của tôi lên đài, cậu chỉ có khóc rồi.

“Chúng ta cũng đi.

Lâm Thiên cười, sau đó dẫn theo Thạch Hàn đi vào bên trong.

Tiến vào kho hàng bỏ hoang, Lâm Thiên phát hiện vậy mà như một vùng trời khác.

Cả kho hàng bỏ hoang đã được cải tạo thành nơi thi đấu quyền anh.

Sau khi tiến vào nơi này.

“Cậu Thiên, cậu...!Đến lúc đó sẽ không phải tôi ra sân đấy chứ?” Thạch Hàn nói.

“Trừ anh ra, tôi không còn người khác để phải ra thi đấu nữa." Lâm Thiên giang tay nói.

“Cậu Thiên, tôi đánh vô số trận thi đấu quyền anh ngầm, chỉ là thi đấu quyền anh ngầm ở thành phố Bảo Thạnh, tôi căn bản không để vào mắt." Thạch Hàn nói.

Ngay sau đó, Thạch Hàn lại nói tiếp: "Hơn nữa cậu Thiên, lúc ông cụ Lê cứu tôi từ nước ngoài về, tôi từng mở miệng thề, cuộc đời này sẽ không lên đài đánh quyền anh nữa, tôi không thể vi phạm lời thề!” “Như vậy à, anh...!Sao anh không nói sớm?” Lâm Thiên lập tức lộ ra nụ cười khổ.

Ngay từ đầu Lâm Thiên đã có ý nghĩ để Thạch Hàn ra sân.

“Cậu Thiên, cậu không hỏi mà.” Thạch Hàn bất đắc dĩ nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui