Cực Phẩm Gia Đinh

"Hay!" Điền công tử khẽ đập chiếc quạt nhỏ vào lòng bàn tay, trên mặt tràn đầy nét cười: "Tiểu thư dung nhan tuyệt lệ tựa tiên nữ hóa thân, lại tài hoa như thế, Điền mỗ bội phục bội phục, hai vị tiểu thư mời mau lên lầu."

Lâm Vãn Vinh giơ ngón cái với Đại tiểu thư, Tiêu Ngọc Nhược sắc mặt khẽ đỏ liếc nhìn hắn, kéo tay muội muội nói: "Ngọc Sương chúng ta lên xem."

Điền công tử kia liền đi trước dẫn hai vị tiểu thư lên lầu, thỉnh thoảng nói vài câu cùng hai nàng, tư thái lịch thiệp, ngôn từ lễ độ, nói nửa ngày trời nhưng vẫn cẩn trọng nghi lễ, không hỏi danh tính tiểu thư, thật sự là phong độ thong dong, khiến người ta sinh lòng hảo cảm.

Với thân phận của Lâm Vãn Vinh, tự nhiên chỉ có thể đi ở cuối cùng, hắn lơ đễnh cười cười, theo phía sau mấy người.

Lên trên lầu rồi, bên trong đã thấy tiếng người ồn ào, tiếng khen hay, cười duyên không dứt bên tai.

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Vân Lai Tiên Cảnh này cảnh trí u nhã, bố trí đơn giản mà phóng khoáng, nơi nơi treo đèn kết hoa sáng rực, thật là tao nhã. Trong sảnh đặt rất nhiều bàn thấp vây thành hình tròn, từng cặp đôi cặp ba vị tiểu thư công tử ngồi ở trước chiếu, viết chữ ra viết chữ, làm thơ ra làm thơ, gảy đàn ra gảy đàn, thật là náo nhiệt.

Thấy Điền công tử đến, mấy vị tài tử trẻ tuổi bước lại ôm quyền nói: "Điền huynh, người sao đến muộn thế, phải phạt rượu, phạt ba chén rượu."

Điền Văn Kính vái chào đáp: "Vừa rồi có chút việc trì hoãn nên tới trễ, chư vị đồng liêu chớ lạ."

Những nữ tử vốn đang cười đùa ồn ã đều ngừng lại, đi tới mỉm cười hành lễ. Trong đó một nữ tử thấy hai tỷ muội Tiêu gia ở bên cạnh Điền công tử, nhất thời cả kinh hỏi: "Điền công tử, tỷ tỷ muội muội này là người tìm thấy ở nơi nào, lại xinh đẹp như vậy, hi hi…"

Điền Văn Kính gật đầu cười: "Hai vị tiểu thư đây từ Kim Lăng tới. Không chỉ tướng mạo xinh đẹp, tài học cũng hơn người một bậc, Điền mỗ bội phục vạn phần a." Hắn mỉm cười nhìn Đại tiểu thư nói: "Ồ, Điền mỗ đường đột, còn chưa thỉnh giáo tôn tính phương danh của hai vị tiểu thư."

Điền công tử này thật ra cố tình, chỗ riêng tư không hỏi danh tính, tới đây đông đảo mọi người mới mở miệng hỏi, lời nói tự nhiên nhưng làm người ta không cự tuyệt được.

Đại tiểu thư vốn xuất thân chốn thương trường nên chẳng ngại ngần gì, gật đầu lên tiếng: "Tiểu nữ họ Tiêu, gọi là Ngọc Nhược, đây là gia muội Ngọc Sương, mới từ Kim Lăng đến. Vì kính ngưỡng mỹ danh của Vân Lai Tiên Cảnh nên mạo muội quấy rầy, xin các vị công tử tiểu thư thứ lỗi."

Điền công tử nói: "Tiêu tiểu thư chớ khách khí, nàng là chính đại quang minh lên lầu." Hắn đem việc mê đăng vừa rồi kể lại. Mọi người đều tán tụng khiến Đại tiểu thư có chút ngượng ngùng.

Lâm Vãn Vinh lên tửu lâu này với mục đích tìm kiếm một phen, nhưng thấy trên lầu không có thang dẫn lên đỉnh lâu, lòng hắn thoáng chút thất vọng.

Trong không khí truyền đến một làn hương thơm hoa lan nhàn nhạt, mọi người không ai để ý. Lâm Vãn Vinh lại hết sức mẫn cảm. Nước hoa hương hoa lan này là do chính hắn làm ra, tự nhiên rất quen thuộc, trong lâu này dùng nước hoa chỉ có hai người Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, vả lại hai tỷ muội nàng cùng Tiêu phu nhân đều cùng thích nước hoa mân côi, chỉ độc nhật vô nhị Thanh Tuyền dùng nước hoa hương lan.

Hắn dùng sức hít ngửi vài lần, trong lòng mừng rỡ, vội vàng bắt đầu tìm xung quanh.

Trên lâu này trống trải, mỗi người đều thấy rõ ràng. Lâm Vãn Vinh chậm rãi tới gần bên cửa sổ, mùi thơm kia tựa như từ đỉnh lâu truyền đến. Hắn tự mình đi xung quanh đánh giá, chỉ thấy ánh trăng như nước, vô cùng tĩnh mịch, chẳng tìm đâu ra hình bóng Thanh Tuyền. Nhớ tới đôi liên hoa đăng kia, Lâm Vãn Vinh ngây ngốc sững sờ một lúc lâu, nguyên lai Thanh Tuyền thật sự đã tới.

Điền công tử cực kỳ ân cần đem một loạt các công tử tiểu thư của Kinh Hoa học viện giới thiệu từng người cho Đại tiểu thư biết. Đại tiểu thư nghĩ ngày sau khi kinh doanh ở kinh thành, đây đều là nguồn nhân lực quý giá, liền mỉm cười ra mắt.

Điền công tử thấy vị Tiêu đại tiểu thư tới từ Kim Lăng này hòa nhã hiểu lẽ, xinh đẹp phóng khoáng, trong lòng càng cao hứng, cười nói: "Tiêu tiểu thư, mấy vị đây đều là những tài tử giai nhân có tiếng của Kinh Hoa học viện, có cả giáo tập đọc thi thư, có đệ tử tài hoa xuất chúng, trong đó còn có vài vị được vào triều đường nghe nghị chính, là trụ cột tương lai của Đại Hoa ta. Ngoài ra còn hai vị chưa đến chính là tài tử giai nhân danh chấn Kinh Hoa, thanh danh cực thịnh hiếm ai sánh bằng, đợi chút nữa ta lại giới thiệu bọn họ cùng nàng."

Vị Điền công tử này lần đầu gặp mặt đã nhiệt tâm như thế, Đại tiểu thư cũng có chút bối rối, gật đầu cảm ơn: "Thấy Điền công tử học vấn đầy bụng, là người khiêm hòa, rất có phong phạm, không biết là công tử nhà ai?"

Một người đứng bên cạnh tên là Dư Hàng Địa công tử cười nói: "Tiêu đại tiểu thư nàng không biết sao, vị Điền Văn Kính Điền huynh này của chúng ta chính là công tử của Công Bộ thượng thư Điền đại nhân, là hậu nhân của danh môn."

"Ồ?" Tiểu thư thốt lên ngạc nhiên: "Nguyên lai là công tử của Điền đại nhân, tiểu nữ tử có mắt không thấy núi Thái Sơn rồi."

Điền Văn Kính vội vàng khiêm nhường đáp: "Tiêu tiểu thư nói đùa rồi. Gia phụ thường dạy Văn Kính làm người phải khiêm cẩn, không thể ỷ thế dọa người, không thể bắt nạt kẻ yếu, Văn Kính luôn luôn tuân theo lời dạy dỗ của lão nhân gia, làm người khiêm tốn, làm người khiêm tốn, vạn sự chỉ cần khiêm tốn." Hắn trên mặt khiêm cung, trong mắt lại hiện lên vẻ hơi tự mãn.

Lâm Vãn Vinh tuy lòng còn mắc mứu với Thanh Tuyền, chỉ là nghe Điền công tử nói, cũng nhịn không được cười trộm. Khiêm tốn? Tiểu tử ngươi quả nhiên khiêm tốn, so với ta còn khiêm tốn hơn.

Đại tiểu thư mỉm cười, cũng chẳng tỏ vẻ xúc động như trong tưởng tượng của Điền Văn Kính, điều này làm Điền công tử có chút thất vọng, nhưng lại càng cảm thấy hứng thú.

Thấy Lâm Vãn Vinh tâm tư chán nản không nói một lời, Đại tiểu thư lặng lẽ đi tới, kéo ống tay áo hắn nhẹ giọng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu cười đáp: "Không có gì, chỉ là đói bụng chút thôi. Đại tiểu thư, chúng ta ăn tối đi, hôm nay nàng mời khách!"

Đại tiểu thư khẽ gắt một tiếng: "Ngươi muốn ăn thì ăn đi, còn ai có thể trói buộc ngươi được chứ."

Trước khi lên lầu, vị "khiêm tốn" công tử kia nói hôm nay do hắn làm chủ, biết công tử này muốn lấy lòng Đại tiểu thư, đã có kẻ ngốc lãnh nợ làm chủ, Lâm Vãn Vinh cũng không khách khí, chọn ngay vài món đắt tiền.

Đại tiểu thư biết hôm nay tâm tình hắn không tốt liền cầm lấy bầu rượu, đem mỹ tửu đổ ra một nửa rồi mới đưa cho hắn, bảo: "Hôm nay không cho phép uống nhiều, cẩn thận gặp chuyện."

Bên kia Điền công tử thấy Tiêu đại tiểu thư đối với một hạ nhân khách khí như thế, có chút sững sờ, tên Dư Hàng công tử bên cạnh hắn để ý thấy vậy, nhãn châu xoay chuyển, trong lòng tính kế.

Dư Hàng đứng dậy, khẽ vỗ bàn lên giọng: "Các vị, nếu Diệp công tử cùng Chỉ Tình tiểu thư chưa đến, chúng ta trước tiên kiếm chút vui vẻ thôi. Hôm nay ngày mười lăm giữa tháng, chính là lúc thưởng hoa đăng, đoán đăng mê. Tiểu đệ bất tài, liền mượn ngói dẫn ngọc ra một câu đố, cùng các vị đoán một lần. câu đố của ta là: "Thỉ phẩm giai nhưỡng miêu học bộ" (Lợn rót rượu ngon, mèo bắt chước), chính là đoán một sự vật trong sảnh."

Lời vừa nói ra, trong sảnh mọi người đều cười ha hả, tên gia đinh Tiêu gia kia đang nâng mỹ tửu rót vào chén muốn thưởng thức, Dư Hàng công tử liền chọn lấy điển cố này, ý rõ ràng là đoán một sự vật trong sảnh, chính là cố ý làm nhục hạ nhân Tiêu gia.

Thấy câu đố của mình được mọi người tán thường, Dư Hàng nâng trường bào, đắc ý ôm quyền bốn phía, cười nói: "Đa tạ, đa tạ." Hắn hình thể cao gầy, làm ra động tác này nhìn như khỉ vái chào, khiến mọi người không nhịn được cười.

Câu đố này không cần đoán, mọi người cũng biết là nói ai. Khi chúng nhân hi hi ha ha, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại tiểu thư nổi cơn tức giận, đang muốn đứng dậy, Lâm Vãn Vinh liền giữ chặt tay nàng nói: "Để ta, việc này là ta am hiểu nhất."

Nhị tiểu thư nghe được những người này vũ nhục Lâm Tam, sớm đã lửa giận ngút trời, gắt gao giữ chặt tay Lâm Tam nói: "Tên xấu xa này, hãy giáo huấn bọn họ cho tử tế vào."

Lâm Vãn Vinh khẽ vuốt bàn tay nhỏ bé của nàng một chút, đứng dậy cười dài nói: "Vị này là Dư Hàng Dư công tử phải không, tên hay, khí thế hay. Mới vừa rồi ngài đưa ra câu đố, tại hạ ngu xuẩn, nghe mà không hiểu."

Dư Hàng cười khinh miệt: "Khả năng của ngươi tất nghe không hiểu. Một hạ nhân thô bỉ, vượt mặt chủ nhân, trước mặt chủ tử còn có chỗ cho ngươi ngồi sao?"

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: "Ta ngồi hay không ngồi, cũng chẳng phải là ngươi định đoạt, Dư công tử tài cao, câu đố kia của ngươi ta đoán không ra. Bất qua ta cũng có mê đăng, không biết Dư công tử có thể đoán ra không. Đăng mê kia của ngươi là "Thỉ phẩm giai nhưỡng miêu học bộ" (Lợn rót rượu ngon, mèo bắt chước), câu đố này của ta gọi là: "Viên thư tàn tí khuyển tác ấp" (Vượn đưa tay gãy, chó vái chào), cùng với câu kia của ngài tương ứng, cũng là đoán sự vật trong sảnh này."

Mọi người sửng sốt, Tiêu gia hai vị tiểu thư lại cười phì ra một tiếng nhỏ. Một cầu chửi trả lại một câu chửi. Câu này của Lâm Tam thật quá hay!

Tài tử kêu là Dư Hàng kia mặt đỏ bừng, không nói ra lời. Các công tử tiểu thư Kinh Hoa học viện đưa mắt nhìn nhau, không ai dám cười ra tiếng. Không nghĩ tới Tiêu gia không chỉ có tiểu thư đầy tài hoa, ngay cả một người gia đinh cũng cơ trí như thế, thật sự chẳng thể coi thường.

Lâm Vãn Vinh đi trở về bên ghế của mình, Đại tiểu thư khẽ gắt: "Lại làm càn", trên mặt lại cười thành một đóa hoa.

Điền Văn Kính nãy giờ lạnh lùng nhìn khung cảnh trước mắt trầm mặc không nói, liền cười lên: "Vừa rồi chỉ là trò đùa nho nhỏ, chư vị không nên để ỷ. Hôm nay là thưởng đăng đoán câu đố, vậy chúng ta liền từ trong sảnh này bắt đầu treo đèn lồng lên thôi. Mọi người nhìn thấy tua ngọc dưới đèn lồng này không, màu sắc khác nhau đại biểu cho độ khó khác nhau. Có cam, đỏ, xanh ba loại màu. Màu cam là khó nhất, đó là câu đố do Chỉ Tình tiểu thư tự mình đưa ra, độ khó chỉ cần nghĩ là biết."

Vừa nghe rằng do Chi Tình tiểu thư tự mình ra câu đố, mọi người trong sảnh liền lộ ra vẻ hưng phấn, trong đó lại mang theo thần sắc e ngại. Lâm Vãn Vinh không biết vị Chỉ Tình tiểu thư này là ai, liền kéo Ngọc Nhược hỏi: "Đại tiểu thư, Chỉ Tình tiểu thư này là lão hổ sao? Tại sao nhiều người biến sắc như vậy?"

Đại tiểu thư không nói gì, Ngọc Sương lại cười đáp: "Ta biết rồi, nhất định vị Chỉ Tình tỷ tỷ tài học hơn người, tất cả mọi người đều không đáp được đề mục nàng xuất ra, nên đối với nàng vừa kính lại vừa sợ. Hừ, ngay cả một đề mục một nữ tử đưa ra cũng không đoán được, những người này thật không có lá gan, vẫn là tên xấu xa ngươi có bản lĩnh."

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, ghé bên tai nàng khẽ nói: "Vậy không bằng nàng cũng ra mấy câu đố, ta đoán một cái. Đoán trúng rồi, liền phạt nàng bị ta hôn một cái, đoán không trúng thì ta bị nàng phạt hôn một cái, thế nào?"

Nhị tiểu thư khẽ phì một tiếng, Đại tiểu thư nghe được vào tai cũng mặt mũi đỏ bừng. Ba người ở trước người khác phải làm bộ nghiêm trang, ngoài khẩn trương ra còn có chút kích thích.

"Để chơi đùa nào nhiệt một chút, nếu ai đoán không trúng, vậy liền phạt một chén rượu. Mà nếu có người đoán trúng câu đố của Chỉ Tình tiểu thư, đợi khi nàng đến liền mời Chỉ Tình tiểu thư cùng người đó uống một chén, chư vị thấy thế nào?"

Mọi người ầm ầm kêu hay, mặt mày thần sắc háo hức muốn thử, xem ra Chỉ Tình tiểu thư kia mị lực không nhỏ. Đại tiểu thư thân ở trong đám người, muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.

Điền Văn Kính trước tiên hạ xuống một đèn lồng có tua hồng, giao cho một chấp sự, chấp sự kia lấy ra câu đố đọc lên: "Nhân vô tín bất lập (Người không có niềm tin không thể đứng vững). Đoán một chữ."

Điền Văn Kính cười nói: "Như thế xem ra ta đã chọn câu đơn giản nhất rồi, đó là từ "Ngôn" (言 – Nói, lời nói, chữ. Đoán từ theo lối chiết tự, chữ chữ Tín 信 không có phần dứng thẳng - ở đầu chữ thành ra chữ Ngôn 言). Chúng nhân cùng vỗ tay khen ngợi, hùa theo không dứt.

Lâm Vãn Vinh nghe vậy thầm cười, con mẹ nó câu đố đơn giản như thế, một đứa nhỏ mười tuổi cũng giải được.

Tiếp theo liền đến Dư Hàng kia, Dư Hàng tự mình trèo lên thang, hạ xuống tiếp một cái đèn lồng tua đỏ, mở ra câu đố là "Nhất khẩu giảo điệu ngưu vĩ ba" (Một miệng ngoạm hết cả đuôi trâu).

Đề này có chút khó khăn, Dư Hàng nghĩ nửa ngày trời, đang mặt mũi nhăn nhó, bên này Nhị tiểu thư khẽ cười nói: "Thật ra không phải là chữ "Cáo" sao?" (Chữ Cáo 告 có cái mồm/chữ Khẩu 口 ở dưới rồi đến chữ Ngưu 牛)

Nhị tiểu thư giọng tuy nhỏ, lại rơi vào tai mọi người, Dư Hàng mặt mũi đỏ lên, các vị tài tử tài nữ thấy Nhị tiểu thư mắt ngọc mày ngài, cực kỳ xinh đẹp, liền đều rối rít vỗ tay.

Lâm Vãn Vinh hướng tới nàng giơ ngón cái lên, quả nhiên không hổ là lão bà của ta a, thấm sâu được chân truyền của ta. Ngọc Sương mặt đẹp đỏ bừng, trốn ở trong lòng tỷ tỷ không dám ngẩng đầu lên.

Tiếp theo liền đến lượt Ngọc Nhược đoán câu đố. Nàng trước ba đèn lồng tua màu cam, đỏ, xanh lại có chút suy nghĩ, khẽ giọng hỏi Lâm Vãn Vinh: "Lâm Tam, ta chọn cái nào thì tốt?"

Văn Kính thấy Đại tiểu thư chần chừ, liền cười nói: "Tiêu tiểu thư, nàng hãy chọn đèn lồng tua đỏ đi. Nàng tài học xuát chúng, tua đỏ này khó đánh ngã được nàng. Cùng lắm tại hạ và nàng cùng nhau đoán câu đố là được."

Đại tiểu thư nghe vậy sắc mặc biến đổi, cùng đoán một câu đố. Điền công tử này mới vừa rồi lịch thiệp lễ độ, chỉ là những lời hiện tại gần như khinh bạc rồi. Nàng thế nào chịu được, nhịn không được hừ một tiếng.

Điền Văn Kính kia đang đắc ý, lời vừa ra khỏi miệng liền biết mình phạm sai lầm lớn, vội vàng nói: "Tiêu đại tiểu thư đừng vội hiểu lầm, ý tại hạ không phải là… như thế."

Trong mắt kẻ lưu manh không bỏ sót một hạt cát, Lâm Vãn Vinh là nhân vật nào, thiên hạ há từng có người hắn sợ qua? Mắt thấy Đại tiểu thư bị đùa bỡn trước mắt mình, sao có thể nhịn không nói, vậy không bằng hắn trực tiếp lên lầu nhảy xuống quách cho xong.

Lâm Vãn Vinh xoạt một cái đứng lên. Con mẹ ngươi, lão tử không không thu thập ngươi, ngươi sẽ chẳng biết mông của Tam ca không được sờ.

Đại tiểu thư thấy thần sắc của hắn liền biết tên này muốn gây giông tố rồi, vội vàng kéo hắn lại, vẻ mặt ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn, ý bảo không nên dính vào. Lâm Vãn Vinh hừ lạnh: "Hắn khi dễ nàng chính là khi dễ ta. Nàng ngồi yên đấy, đừng nói gì cả."

Thấy hắn bá đạo như thế, Tiêu Ngọc Nhược trong lòng vừa ủy khuất, lại có chút ngọt ngào. Nhưng lại không dám nói thêm, kéo muội muội cùng ngồi xuống, xem hắn trừng trị người ra sao.

"Tiêu tiểu thư đừng vội hiểu lầm, vừa rồi tại hạ chỉ là nói lời quan tâm, không hề có ý…", Điền Văn Kính trong lòng hối hận vô hạn, đang muốn hướng tới Tiêu tiểu thư giải thích, đã thấy gia đinh Tiêu gia kia hì hì đứng lên, miệng cười mặt không cười nói: "Vị này là Điền Nhãn Kính công tử đúng không ?"

Điền Văn Kính ở trước mặt hạ nhân chẳng thể nhẫn nhịn, sắc mặt nghiêm lại, trả lời: "Ta là Điền Văn Kính, không phải Điền Nhãn Kính."

" Ồ, xin lỗi, nhớ nhầm rồi. Gần đây bận rộn đi lại vội vã, thiếu ngủ nghiêm trọng, trí nhớ suy giảm, Điền Nhãn Kính… Ồ, Điền Văn Kính công tử chớ nên trách cứ." Lâm Vãn Vinh hai tay giang ra, hì hì cười ngăn trước người hắn.

"Ngươi muốn làm gì?" Vì thấy hắn là gia nhân của Tiêu gia, Điền Văn Kính do muốn giữ lại ấn tượng tốt, chỉ đành cố nhịn không phát tác.

"Chẳng làm gì cả, Điền công tử không phải muốn cùng tiểu thư nhà ta đoán một câu đố sao? Tại hạ chịu sự ủy thác của tiểu thư, liền tới khảo sát Điền công tử một phen, xem xem ngài có đủ tư cách hay không." Lâm Vãn Vinh sắc mặt một mực nghiêm chỉnh, nói ra lời lại khiến người ngồi đầy ở đây đều kinh hãi.

Cho dù Điền công tử nói sai trước, nhưng chỉ vì chuyện này, Tiêu tiểu thư cũng phái một gia đinh nho nhỏ tới khảo sát Điền công tử, không phải là quá không để ai trong mắt sao? Một gia đinh nho nhỏ có thể có tài năng gì?

Điền Văn Kính nhìn sang Tiêu đại tiểu thư, thấy nàng mỉm cười không nói, không phủ nhận lời nói của gia đinh này, vậy là thừa nhận rồi. Điền Văn Kính thân là giáo tập của Kinh Hoa học viện, vừa là công tử của Công Bộ thượng thư Điền đại nhân, vốn có danh tài, hôm nay bị khinh thị như vậy, lại còn ở trước mặt nữ tử lọt vào mắt xanh của mình, có thể nào không làm hắn bốc lửa ba trượng.

Thấy Điền Nhãn Kính sắc mặt xám lạnh, Lâm Vãn Vinh liên tục cười lạnh. Mẹ nó, dám ở trước mặt ta đùa bỡn Đại tiểu thư, thật ngươi sống thiếu biết điều rồi. Đại tiểu thư là nhân vật nào, ngoại trừ Tam ca ta, ai cũng không được đùa giỡn.

"Thế nào, sợ rồi à?" Lâm Vãn Vinh cười hì hì hỏi.

Điền Văn Kính hừ lạnh nói: "Một gia đinh nho nhỏ nhà ngươi có tư cách gì cùng ta giải câu đố? Hơn nữa, đèn lồng tua đỏ kia, bổn công tử cũng không thèm đoán cùng ngươi, ngược lại ngươi có thể cùng hạ nhân nhà ta giao lưu một chút."

"Ha ha…", chúng nhân của Kinh Hoa học viện lớn giọng cười lên, hạ nhân này của Tiêu gia cũng thật là gan lớn trùm trời, dám khiêu chiến Đìền công tử.

Lâm Vãn Vinh nhún vai hờ hững nói: "Vốn ta cũng không thèm đoán câu đố với ngươi, bất quá ngươi lại muốn cùng tiểu thư nhà ta giải đố. Mà tiểu thư nhà ta tài hoa cái thế, thiên hạ vô song, há kẻ nào cũng có thể tiếp xúc với nàng? Bất đắc dĩ, tại hạ không thể làm gì khác hơn là tiên phong, nếu ngươi thắng ta rồi mới có thể có tư cách cùng tiểu thư nhà ta nói chuyện, cái này gọi là công bình. Còn về vấn đề chọn đèn lồng màu gì, Điền công tử nói rất đúng, đèn lông tua xanh không may mắn, chúng ta không chọn. Muốn chọn phải chọn cẩn thận chút, miễn miễn cưỡng cưỡng, tua màu cam kia nhìn đẹp mắt, vậy chọn chiếc ấy đi."

"To gan!" Dư Hàng kia nhảy dựng lên nói: "Đèn lồng màu chanh chính do Chỉ Tình tiểu thư ra đề, trên đời này có thể có mấy người giải được? Ngươi thật sự là thứ không biết tốt xấu."

Lâm Vãn Vinh sắc mặt biến đổi, cười lạnh nói: "Thật hay, thật hay, ngay cả Từ Vị Từ đại nhân cũng không dám nói ta chẳng biết tốt xấu, tên khỉ vái chào nhà ngươi ngược lại có đảm lượng như thế."

Nhắc tới Từ Vị, mọi người đều sửng sốt, một gia đinh nho nhỏ như hắn, như thế nào biết thiên hạ đệ nhất học sĩ? Nhất định là giả mạo.

Điền Văn Kính thấy hắn nước da đặc biệt, tuy là quần áo vải xanh nhưng lại chẳng chút khúm núm, eo lưng thẳng tắp, căn bản chẳng có chỗ nào nhìn ra là một hạ nhân, trong lòng ngược lại có chút chần chờ.

Tên của lão Từ đưa ra thật có tác dụng a, Lâm Vãn Vinh trong lòng trộm cười, đèn lồng màu cam này hắn cũng không nắm chắc phần đoán trúng, bất quá nhìn đám người không một ai dám đoán câu đố màu cam, cũng biết bọn chúng không tự tin. Nếu chỉ đi đoán đèn lồng màu đỏ độ khó hạng trung kia, dựa vào khả năng của Điền Văn Kinh, tất nhiên sẽ đoán trúng vài câu. Như thế không bằng đi đoán đèn lồng màu cam độ khó cao nhất, dù sao chân không chẳng sợ xuyên qua hài. Cùng lắm mọi người đều đoán không trúng, ta cũng chẳng tổn thất gì.

Điền Văn Kính do dự một lúc lâu, mới nói: "Được, nếu ngươi đã có đảm lượng như thế, ta liền cùng ngươi đoán một lần. Để phòng có người nói ta bắt nạt ngươi, ta liền cho ngươi cơ hội chọn lại một lần, đèn tua màu đỏ cùng màu cam, ngươi tùy tiện chọn đi."

" Màu cam, ta đã sớm chọn rồi, Càng khó ta càng thích." Lâm Vãn Vinh cười đáp.

Điền Văn Kính nhìn sang Tiêu đại tiểu thư, đoạn cắn răng: "Màu cam thì màu cam. Hai chúng ta cùng đoán, ai đoán trúng trước là thắng."

Lâm Vãn Vinh thấy hình dáng hắn khẩn trương như thế, cười sang sảng, lớn tiếng: "Chính nên như thế."

Đăng mê của Chỉ Tình tiểu thư treo lên cả thảy có bốn đề. Chọn Như Ý Cát Tường làm đề. Tuy chỉ có bốn đề, nhưng mỗi năm đều là đề khó đoán nhất, đoán trúng chỉ có vài người, nên mọi người đều hình thành tâm lý sợ hãi, phàm là đèn lòng của Chỉ Tình tiểu thư, không ai dám hái.

Không nghĩ tới hôm nay nhờ Tiêu tiểu thư từ Kim Lăng tới, Điền công tử muốn hái đèn lồng, mọi người trở nên khẩn trương, lại cảm thấy kích thích.

Chấp sự được mọi người chọn ra kia liền chậm rãi gỡ đèn lồng tua màu cam xuống, rút ra một cuộn giấy, lớn tiếng đọc: "Ba đề đầu chính là đoán một chữ. Đề đầu tiên là – Kính trung nhân! (Người trong gương)".

Lời vừa dứt, Điền Văn Kính kia liền nhăn mày nhíu mặt, suy nghĩ thật kỹ.

Lâm Vãn Vinh vừa nghe, sửng sốt một chút, lập tức cười rộ lên. Mẹ nó, đây chẳng phải chính là xoay chuyển trí não sao? Chơi cái trò này với ta, còn ai có thể so sánh cùng ta.

Đại tiểu thư thấy hắn vừa sững sờ lại vừa cười, tâm lý nàng khẩn trương đến lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, không biết hắn làm thế nào đây.

Lâm Vãn Vinh lấy ra bút chì, viết bốn chữ nhỏ, lại cười với Điền Văn Kính nói: "Điền công tử, đoán ra chưa? Cơ hội vòng thứ nhất này ta cho ngươi đoán trước, đáp được mau đáp đi, ngàn vạn lần không nên khách khí với ta a".

Điền Văn Kinh khẩn trương mồ hôi đầy đầu, không dám tiếp chuyện hắn, rất sợ mở miệng bị rối loạn tấm thần.

Lâm Vãn Vinh đưa tờ giấy có chữ viết cho chấp sự, bảo: "Đọc bốn chữ này một lần."

Chấo sự kia không biết ý hắn là gì, chỉ đành cầm lấy cuộn giấy đọc to: "Xuất Nhập Bình An, đây là ý gì, chẳng lẽ là đáp án của ngươi?"

Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói: "Chớ vội chớ vội, chữ thứ hai trong bốn chữ này, ngươi đọc lại một lần nữa."

Chấp sự kia chỉ đành đọc: "Chữ thứ hai là, Xuất Nhập Bình An lại Nhập!"

Lâm Vãn Vinh vỗ tay nói: "Chính xác, Nhập của Xuất Nhập Bình An, đó là lời giải."

Mọi người trong sảnh sửng sốt một chút, không lâu sau có kẻ phản ứng, câu đố này chẳng lẽ chính là chữ "Nhập"? (Chữ Nhập 入 hình dáng tương tự chữ Nhân 人, chỉ thêm cái gạch nhỏ phía trên. "Kính trung nhân - người trong gương" là chữ có hình phản chiếu giống chữ Nhân).

"Lâm Tam, ngươi thật lợi hại!" Tiêu Ngọc Nhược mặt đầy vẻ cười, chuyển thân đứng dậy dùng sức vỗ tay. Đại tiểu thư cũng cười cười với hắn, khẽ gật đầu.

Cám ơn thầy dạy Vật lý, cám ơn thầy dạy Số học, làm ta hiểu được định lý ảnh ảo và phản chiếu, Lâm Vãn Vính nước mắt lộp độp chảy xuống.

Điền Văn Kính không nghĩ tới một gia đinh nho nhỏ lại đoán trúng câu đố đầu tiên, trong lòng lo lắng, vội la lên: "Đề thứ hai, mau đọc đề thứ hai!"

Chấp sự kia cũng sốt ruột, vội vàng gỡ câu đố tiếp theo, là bốn chữ "Hoa tiền liễu bạn" (Trước hoa bên liễu).

Điền Văn Kinh trên trán mồ hôi ròng ròng, Lâm Vãn Vinh cười lạnh khinh miệt, chỉ bằng điểm tố chất tâm lý này, ngươi đã thua rồi."

"Mang giấy lại!" Lâm Vãn Vinh mỉm cười, nhẹ nói. Điền Văn Kinh kia kinh hãi nhìn hắn, chẳng lẽ hắn lại đoán ra rồi sao?

"Không cần khẩn trương, lau chút mồ hôi mà thôi." Lâm Vãn Vinh cười ha ha, nhận lấy hai nếp giấy trắng chấp sự đưa cho, một tờ lau tay, còn ở tờ kia lại viết lên bốn chữ.

Mọi người nhìn tới, bốn chữ kia chính là "Nguyên tiêu giai tiết!"

"Là ý tứ gì?" Chấp sự kia hỏi.

"Nhìn chữ thứ tư!" Lâm Vãn Vinh cười hì hì trả lời.

"Tiết!" Chấp sự kia tức thì sắc mặt trắng bệch, mọi người cũng hiểu được, một trận này gia đinh Tiêu gia lại thắng.

(Phần trên của chữ Hoa 花 và phần bên của chữ Liễu 柳 ghép thành chữ Tiết 节).

Điền Văn Kính không dám kêu đề nữa, hắn lúc này hiểu ra, khó trách gia đinh Tiêu gia dám kiêu ngạo như thế, nói về bản lĩnh đoán câu đố, người này quả thực có tài năng, không ai dám đoán đăng mê của Chỉ Tình tiểu thư, hắn lại như lấy đồ trong túi, sao không khiến người khiếp sợ. Một tên gia đinh mà đã có bản lãnh như thế, Tiêu đại tiểu thư này lại còn như thế nào? Chẳng lẽ là một nhân vật tương tự Chỉ Tình tiểu thư?

"Điền thiếu gia, còn muốn kêu đề nữa không? Chấp sự kia len lén hỏi Điền Văn Kính.

Điền Văn Kính còn chưa nói, trong sảnh sớm đã có người kêu gọi: "Tiêu đại tiểu thư, bảo gia nhân này của người đem cả bốn đề đoán hết đi. Chỉ Tình tiểu thư hàng năm ra bốn đề, chưa bao giờ có ai đoán trúng toàn bộ, hôm nay hãy để gia nhân này của người thử vận khí đi."

Đại tiểu thư nhìn sang Lâm Vãn Vinh, cũng không biết nên như thế nào mới tốt, cái tên thích danh tiếng này đoán trúng hai đề, rơi vào cảnh lưng chừng dở dở ương ương, xem ngươi kết thúc thế nào. Tuy nghĩ như thế, nhưng nụ cười trên mặt nàng có ngăn cũng không ngăn lại được.

Toát mồ hôi, làm như lão tử là đứng đường bán nghệ sao, ngươi nói đoán là đoán à, không có chút lợi ích ai cố gắng làm việc vô nghĩa làm gì? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, đang muốn đi xuống, Tiêu Ngọc Sương đã loạt xoạt chạy đến bên người hắn, hai má đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Tên xấu xa này, ngươi lại đoán hai cái trên đi. Cùng lắm người ta cho ngươi hôn một chút là được."

Nha đầu này, lấy sắc dụ dỗ a, lão tử "ăn" luôn "món" này. Lâm Vãn Vinh ở bên tai nàng khinh bạc: "Hôn ở đâu a? Chỗ bình thường ta không hôn, hắc hắc."

"Đáng ghét!" Ngọc sương sắc mặt đỏ bừng, chạy đến bên tỷ tỷ trốn trong lòng nàng không dám ra.

Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói: "Tốt, vì một sứ mạng quanh vinh vĩ đại, ta sẽ lại đoán, mọi người đừng nên chê cười."

"Hay!" Lần này lại là chúng nhân Kinh Hoa học viện chút động khen hay, người dám khiêu chiến Chỉ Tình tiểu thư, cho đến đầu năm nay không gặp nhiều lắm a.

Chấp sự kia vội vàng hạ đèn lồng tua màu cam kế tiếp, cung kính đọc: "Đề thứ ba chính là câu đố một chữ."

Hắn lấy ra cuộn giấy, mọi người đều cả kinh, chỉ thấy trên giấy trắng sạch sẽ không có chữ nào.

Mọi người quay mặt nhìn nhau? Đây là ý tứ gì? không phải là Chỉ Tình tiểu thư nhầm rồi chứ.

Chấp sự kia cũng không dám nhiều lời, chỉ đành nhìn Lâm Vãn Vinh, hi vọng hắn mở lời.

Hé ra giấy trắng? Lâm Vãn Vinh trong lòng giật mình, cô nàng kia lại chơi trò này à? Hắn vội bước đi vài bước, chậm rãi dạo trong sảnh. Mọi người thấy hắn không nói lời nào, tất cả đều im lặng, sợ quấy rầy suy nghĩ của hắn.

Lâm Vãn Vinh không cho rằng đây là câu đố viết nhầm, đầu năm nay thật lắm người thích ra vẻ huyền bí, không lẽ vị Chỉ Tình tiểu thư này là một ngưởi thích chơi câu đố không chữ sao?

Câu đố không có chữ? Trong đầu hắn lóe lên một ý niệm, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trời a, đây chẳng phải là câu đố không chữ sao? Hắn lấy ra bút chì, xoạt xoạt xoạt xoạt, rồng bay phượng múa viết lên bốn chữ to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui