Cực Phẩm Gia Đinh

Dịch: mtq
Biên dịch,Biên tập: dester, Sát Thủ Dola

-"Cái gì?"

Lâm Vãn Vinh hét lớn, đoạn kéo đôi giày vải chạy ra ngoài. Chuyện này là thế nào đây, phu nhân không phải rất thương yêu nhị tiểu thư hay sao, sao chỉ mấy ngày không gặp mà lại biến thành thế này kia chứ?

-"Tiểu Cúc, mau nói xem là chuyện gì? Trời ạ , ngươi đừng có khóc, mau nói xem là chuyện gì?"

Lâm Vãn Vinh vội vàng hỏi.

Tiểu Cúc thút thít nói:

-"Ta cũng không biết là chuyện gì, sang nay vừa sáng sớm đã nghe nói phu nhân và đại tiểu thư triệu tập các quản sự để nghị sự.Sau đó nhị tiểu thư không biết thế nào lại xông vào phòng nghị sự, dường như còn làm ầm ĩ lên. Phu nhân tức giận muốn đánh phạt nhị tiểu thư."

-"Xông vào phòng nghị sự thì phải đánh mông sao? Xem này, đây là cái trò gì kia chứ?"

Lâm Vãn Vinh giận dữ mắng.

-"Tam ca, huynh không biết quy tắc của Tiêu gia hay sao. Phòng nghị sự là nơi quan trọng nhất của Tiêu gia chúng ta, là nơi quyết nghị đai sự của Tiêu gia nên không được sự cho phép thì bất cứ ai cũng không được tự ý xông vào. Nếu không thì theo quy tắc mà tổ tông của Tiêu gia để lại là phải đánh đòn. Nhị tiểu thư bây giờ vẫn chưa tham gia quản việc mà lại xông vào trước mắt tất cả mọi người cho nên phu nhân cần phải đánh đòn tiểu thư,…hu hu… Nhị tiểu thư bảo ta đến tìm huynh, nói huynh nhất định phải cứu tiểu thư, hu hu …Tam ca, huynh nhất định phải cứu nhị tiểu thư đấy nhé."

Lâm Vãn Vinh vừa cảm khái lại vừa phẫn nộ, nha đầu này, lúc nguy hiểm như thế này mà nàng lại tín nhiệm hắn như vậy, điều này thực sự khiến hắn rất cảm động. Còn về sự phẫn nộ của hắn là sự phẫn nộ đối với Tiêu phu nhân, cái gì mà gia quy chó chết gì chứ, ngay đến con gái của mình mà cũng nỡ ra tay, Vị phu nhân này có lẽ đang mắc chứng bệnh tuổi tác rồi.

Vội vã chạy vài bước, Lâm Vãn Vinh mới nghĩ ra chàng không biết cái phòng nghị sự chó chết kia nằm ở đâu kia chứ, muộn một lúc nữa thì chắc mông tiểu nha đầu này sẽ nở hoa mất. Mẹ kiếp, Tiêu gia không có việc gì thì xây căn phòng lớn như vậy để làm gì kia chứ, để tiện đánh dã chiến sao? Trong lúc nhất thời vội vàng, hắn cứ chạy linh tinh không biết phải đi về hướng nào mới được.

-"Lâm Tam, bên này, bên này."

Đang trong lúc cấp bách mà không biết làm thế nào thì biểu thiếu gia không biết từ đâu chạy đến nói:

-"Lâm Tam, ngươi nhất định phải cứu Ngọc Sương biểu muội đó, ta cầu xin ngươi."

Trời ạ, thật là một cứu tinh xuất hiện kịp thời, Lâm Vãn Vinh hận không thể ôm lấy biểu thiếu gia hôn một cái như bây giờ có nói gì cũng không kịp nữa rồi nên hắn vội vàng nói:

-"Ở đâu, mau dẫn ta đến đó!"

Biểu thiếu gia biết sự việc khẩn cấp nên cũng không đám nói nhiều, dẫn Lâm Vãn Vinh chạy thẳng vào chính viện của Tiêu gia.

Chạy được không xa thì nhìn thấy một toà tiểu lầu hai tầng. Căn phòng ở dưới lầu khép hờ, Lâm Vãn Vinh nhìn vào trong thì thấy mười mấy quản sự đang ngồi bên trong còn Tiêu phu nhân thì đang đứng đó với một khuôn mặt chứa đầy sự tức giận, Tiêu đại tiểu thư đang quỳ dưới đất, mặt mũi đầm đìa nước mắt ôm chặt lấy y phục của nương thân để cầu xin.Bên cạnh nàng, tiểu nha đầu Ngọc Sương đang nằm bò trên mặt đất, một tên gia đinh thì cầm cây gậy lớn giơ cao…

Trời đất ơi, Lâm Vãn Vinh lửa giận ngút trời, hắn cũng không biết sức mạnh từ đâu đến mà có thể xông thẳng lên phía trước như một cơn gió, đạp tung cánh cửa lớn tiếng nói:

-"Ai dám đánh…"

Trong chốc lát tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn thấy một tên gia đinh đội mũ nhỏ, quần áo xộc xệch, thở hổn hển đứng trước cửa, nộ khí kinh thiên đó dường như có thể vén cả bầu trời.

-"Lâm Tam…."

Tiêu Ngọc Sương kinh hãi kêu lên rồi đau cổ khóc lóc thút thít.

Trong phòng một người có dáng vẻ như một quản sự đứng lên lớn tiếng nói:

-"Ngươi là tên nô tài từ đâu đến đó, lại dám bừa bãi như vậy?"

-"Ngươi là dã cẩu từ đâu đến mà lại sủa linh tinh như vậy chứ?"

Nét mặt Lâm Vãn Vinh chợt tối sầm lại, không hề tỏ ra yếu đuối mà mắng ngay. Mẹ kiếp, dám chửi nhau với ta sao, lão tử chỉ dựa vào công phu này mà kiếm ăn thôi đó.

Tên quản sự đó không thể ngờ được tên hạ nhân này lại dám điên cuồng như vậy nên tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, hắn nói với Tiêu phu nhân:

-"Đại tẩu, đây là hảo nô tài mà nhà tẩu nuôi đó sao?"

Đại tẩu, trong lòng Lâm Vãn Vinh có chút kỳ quái. Tiêu lão gia hình như không hề có huynh đệ ruột mà, lẽ nào lại là họ hàng xa?

Quả nhiên Tiêu phu nhân vội vàng nói:

-"Tứ đệ không nên tức giận. Đệ và lão gia là đồng nguyên đồng tông, nhà ta cũng là nhà đệ vậy. Hãy để ta dạy dỗ tên hạ nhân này một chút đã."

Nét mặt phu nhân chợt nghiêm lại, nhìn thẳng vào Lâm Vãn Vinh tức giận nói:

-"Lâm Tam, ngươi muốn làm gì chứ?"

-"Phu nhân, vậy người muốn làm gì vậy ?"

Lâm Vãn Vinh bước lên hai bước, trừng mắt nhìn Tiêu phu nhân nói.

-"Tiêu Ngọc Sương dám xông vào phòng nghị sự, theo luật chế của tổ tông để lại, cần phải đánh năm mươi trượng."

Tiêu phu nhân nghiến răng nói:

-"Còn về Lâm Tam ngươi, không chỉ dám xông vào phòng nghị sự mà còn làm huyên náo lên, không biết đến tôn ti trật tự gì cả, phải đánh một trăm trượng."

-"Nương thân, đừng mà."

Tiêu Ngọc Sương ôm chặt lấy hai chân phu nhân nói:

-"Lâm Tam là vì con nên mới xông vào, nương thân đừng trừng phạt hắn mà hãy trừng phạt con đi."

-"Nương thân đừng trừng phạt muội muội, nư nhi nguyện được chịu tội thay cho muội muội."

Tiêu Ngọc Nhược cũng ôm lấy Tiêu phu nhân khóc lóc khẩn cầu.

Thấy Tiêu Ngọc Nhược tình nguyện thay muội muội chịu phạt, cảm tình của Lâm Vãn Vinh đối với nàng cũng tăng thêm một chút, dù sao thì tỷ muội họ cũng có vài phần tình cảm mà.

Nhìn hai cô con gái quỳ trước mặt mình khẩn cầu, lòng Tiêu phu nhân như trăm mối tơ vò, lệ châu chan chứa, bà không chịu nổi buồn bã nói:

-"Ngọc Sương, con tuy là con gái của ta nhưng lại dám xông vào phòng nghị sự mà lại xuất ngôn bất kính, theo quy tắc của tổ tông để lại, nhất định pải trừng phạt con. Hôm nay trước mặt các trưởng bối của tông tộc, ta phải nghiêm khắc trừng phạt con. Người đâu, mau lôi Ngọc Sương và Lâm Tam ra, đánh một trăm trượng."

Mẹ kiếp, thật là thiết diện vô tư. Lâm Vãn Vinh đối với Tiêu phu nhân vừa tức giận lại vừa kính phục, hắn lớn tiếng nói:

-"Khoan đã…."

Tiêu phu nhân tức giận nói:

-"Ngươi còn gì để nói đây?"

Lâm Vãn Vinh cười nói:

-"Nhị tiểu thư dù sao vẫn là thân thể ngàn vàng, đòn roi của nàng cứ để ta thay nàng chịu đi."

-"Lâm Tam, đừng …."

Tiêu Ngọc Sương khóc lóc giãy giụa, Tiêu Ngọc Nhược vội vàng ôm chặt lấy nàng và cũng nhìn Lâm Vãn Vinh với ánh mắt cảm kích. Bất luận tên Lâm Tam này là người thế nào nhưng sự quan tâm của hắn với Ngọc Sương thì thật sự là đáng công nhận.

Tiêu phu nhân không ngờ Lâm Vãn Vinh lại đưa ra yêu cầu như vậy, tuy nhiên có hắn chịu rồi thì Ngọc Sương đương nhiên không phải chịu khổ nữa nên trong lòng bà khẽ thở phào nhẹ nhõm, khoát tay nói:

-"Nếu ngươi đã có lòng như vậy thì phải chịu một trăm năm mươi trượng đó."

-"Khoan đã phu nhân, một trăm năm mươi trượng này ta chịu thì cũng được thôi nhưng cũng cần phải có lý do rõ ràng chứ. Lúc nãy phu nhân đã nói. Dựa theo quy tắc của tổ tông Tiêu gia để lại, phải đánh đòn nhị tiểu thư nhưng không biết quy tắc này được định ra từ lúc nào vậy?"

Lâm Vãn Vinh hỏi.

Tiêu phu nhân nói:

-"Quy tắc này được quy định từ khi lão thái gia còn tại thế, thế nào, ngươi muốn phản rồi phải không?"

-"Ha ha…"

Lâm Vãn Vinh cười lớn:

-"Quy tắc là do con người đặt ra và cũng có thể do con người phá bỏ. Khi lão thái gia còn tại thế, lập ra quy tắc như vậy đương nhiên là để trừng phạt những kẻ có dụng tâm khác mà thôi, nhưng hôm nay nhị tiểu thư lại là vì một tấm lòng hiếu kính, vì sự phát triển to lớn của Tiêu gia, làm sao có thể so sánh với những tên tiểu nhân vô lại được kia chứ. Nhị tiểu thư là tử tôn của lão thái gia, nếu phải chịu đòn roi của phu nhân, lại bị nói là có mưu đồ xấu xa thì vị trí của lão thái gia là ở đâu đây? Ta nghĩ, cho dù là lão thái gia còn tại thế thì người cũng quyết không đồng ý để cảnh tượng này xảy ra đâu, phu nhân thấy sao?"

Tiêu phu nhân hơi sững người ra một chút, bà đã bị tên gia đinh này nói cho á khẩu không thể trả lời được gì. Bà vốn đã mang tất cả chuyện kinh doanh buôn bán của Tiêu gia giao cho đại tiểu thư xử lý rồi nhưng hôm nay trong lúc đang thảo luận sự việc liên quan đến đại kế sinh tử tồn vong của Tiêu gia thì Tiêu Ngọc Sương lại đột nhiên xông vào, tranh cãi kịch liệt với các vị quản sự, bất đắc dĩ bà phải qua mặt đại tiểu thư, lấy thân phận trưởng bối để trừng phạt nhị tiểu thư thôi.

Tiêu Ngọc Nhược thấy nương thân thần sắc đã hơi rung động vội vàng kéo tay bà, kiên định nói:

-"Nương thân, trước đây người đã nói, những sự vụ trong phủ bất luận lớn nhỏ đều do con gái xử lý. Hôm nay Ngọc Sương tuy có sai lầm nhưng muội ấy cũng chỉ vì lo lắng cho Tiêu gia mà thôi, không có gì ác ý cả, hơn nữa muội ấy lại là một thành viên của Tiêu gia, chuyện này liên quan đến đại sự sinh tử tồn vong của Tiêu gia muội ấy đương nhiên có quyền biết được sự tình."

Thấy nương thân không nói gì nữa, Tiêu Ngọc Nhược quay người lạnh lùng nhìn chư vị quản sự một cái nói:

-"Không biết ý kiến các vị quản sự thế nào?"

Sản nghiệp của Tiêu gia vô cùng to lớn, các vị quản sự đều là họ hàng trong cùng tông tộc do đó đại tiểu thư mới triệu tập họ lại để thương lượng đại kế. Tiêu đại tiểu thư bình thường làm việc rất nghiêm khắc uy phong, những vị quản sự này đều có phần nể sợ nàng, nên thấy nàng đưa mắt nhìn khắp một lượt thì đều cúi đầu, mấy người vừa rồi rất hung dữ cũng không dám nói gì nữa.

Tiêu Ngọc Nhược khẽ hừ một tiếng, lúc này nàng mới kéo tay muội muội nói:

-"Ngọc Sương, dù sao muội cũng đến rồi thế vậy cũng tốt. Muội là muội muội của ta , Tiêu gia này cũng có một phần của muội, muội hãy ngồi bên cạnh ta, nghe ta và các vị thúc thúc bá bá thảo luận đại sự nhé."

Tiêu Ngọc Sương khẽ ừm một tiếng, len lén nhìn Lâm Vãn Vinh một cái. Nét mặt vô cùng cảm động và khâm phục, nàng nghĩ đến những lời Lâm Vãn Vinh đã nói, bèn không sợ ánh mắt của các vị thúc bá, nàng nhìn đại tiểu thư nói lớn:

-"Tỷ tỷ, Tiêu gia chúng ta không thể hợp doanh với Đào gia được."

Tiêu Ngọc Nhược thở dài một tiếng nói:

-"Muội muội, muội vẫn còn nhỏ, những chuyện này không đơn giản như vậy đâu, chỉ cần là có lợi đối với Tiêu gia chúng ta thì chúng ta đều phải làm."

Hai chị em đang nói chuyện thì tên quản sự vừa bị Lâm Vãn Vinh mắng đột nhiên nói:

-"Đại tiểu thư, nhị tiểu thư là một thành viên của Tiêu gia chúng ta, nàng vào phòng nghị sự chúng ta đương nhiên không có gì để nói nhưng tên nô tài này không chỉ xông vào cấm địa mà còn khẩu xuất cuồng ngôn, làm nhục chủ nhân, không trừng phạt hắn thì thực sự không thể hiện được gia uy của Tiêu gia chúng ta."

Lâm Vãn Vinh thấy Tiêu Ngọc Sương đã không sao rồi nên đang định lặng lẽ rời đi nhưng nghe thấy tên quản sự đó đánh lén mình thì trong lòng vô cùng phẫn nộ.

Tên quản sự đáng ghét , nói không lại với ta lại dùng chiêu ám toán này, thật là đồ chó chết.

Tiêu Ngọc Nhược tuy cảm động vì Lâm Vãn Vinh đã cứu muội muội của mình nhưng ấn tượng của nàng với hắn vẫn không thể có bất cứ sự thay đổi nào, thấy tên quản sự kia mượn cớ để làm khó, nàng lạnh lùng nhìn Lâm Vãn Vinh không nói gì.

-"Đại tiểu thư, một tên nô tài hung hăng như vậy, nếu không trừng trị nghiêm khắc thì Tiêu gia chúng ta e rằng sẽ không còn uy thế gì nữa."

Tên quản sự nói với một lòng thù địch rõ ràng.

-"Lâm Tam, tuy ngươi có một tấm lòng hộ chủ, trung thành rất đáng khen nhưng ngươi đã xông vào phòng nghị sự lại nói những lời vô lễ. Nếu không trừng phạt thì thực sự khó khiến cho mọi người phục được, ngươi có còn gì để nói không?"

Tiêu Ngọc Nhược nhìn chàng một cái, nét mặt không hề có tình cảm gì nói.

Lâm Vãn Vinh cười lạnh lùng nói:

-"Đại tiểu thư, trạch viện của Tiêu phủ rộng lớn như vậy, trừng phạt một hai kẻ hạ nhân có đáng là gì đâu. Kỳ thực không cần các người trừng phạt gì cả, kể từ ngày hôm nay, Lâm mỗ không làm nữa."

-"Lâm Tam…"

Tiêu Ngọc Sương vội vàng cắt ngang lời hắn nói, đôi mắt đẹp của nàng long lanh nước. Nàng đi đến bên cạnh Lâm Vãn Vinh, kéo tay áo hắn nói:

-"Lâm Tam, ngươi đã hứa với ta, nhất định phải giúp tỷ tỷ của ta, Tiêu gia chúng ta không thể sụp đổ được."

Nàng quay mặt lại đối diện với Tiêu Ngọc Nhược và nương thân, nét mặt nàng hiện lên một màu đỏ rung động lòng người, ngượng ngùng nói:

-"Nương thân, tỷ tỷ, Lâm Tam kỳ thực không phải là người ngoài, con và hắn đã….."

Nàng mím môi nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, giọng nói khẽ khàng như tiếng muỗi nói:

-"…Tự đính ước chung thân rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui