CHƯƠNG 32: NGHE TRỘM
Editor: Luna Huang
Trên đời phương thức sát nhân rất nhiều, cách từ trong miệng một người điên nhận được tin tức rất nhiều, người giang hồ chuyên dùng nhất đó là mê hồn thuật. Chỉ có trúng thuật chi nhân, dù cho đến tám đời đều có thể nhất nhất báo cho biết, huống chi chỉ là một người điên.
Mộ Dung Đồ chờ ba danh thủ hạ đi xa, ngồi xổm người xuống túm cổ áo của Vương Nhị. Ánh mắt đờ đẫn của Vương Nhị mang theo sợ hãi, trong miệng một trận nói thầm: “Nó, nó ăn tim rất nhiều người, ở cánh rừng, ở trong rừng, thật đáng sợ, bọn họ đều chết hết, toàn bộ đều chết hết.”
“Vậy là ngươi thế nào đi ra ngoài?” Ngữ điệu của Mộ Dung Đồ thong thả, mâu quang hiện lên ánh sáng tà ác, chống lại con mắt trái của Vương Nhị, tựa hồ có thể nhìn thấu tâm tư của Vương Nhị.
Thân thể của Vương Nhị run lên, con ngươi trợn to, trấn định như một đầu gỗ. Nhìn ánh mắt của Mộ Dung Đồ, hắn chậm rãi đã mở miệng: “Chúng ta mai phục thật lâu, thấy được quạ đen ánh mắt màu hổ phách. Quạ đen vừa mới bắt đầu kêu loạn ở mồ, chúng nó ăn xong thi thể, quạ đen lại tiến cánh rừng, bay đến trên cây cao nhất trong cánh rừng gầm rú. Thanh tựa như khóc, tiếng kêu qua đi, nó từ ở chỗ sâu trong cánh rừng đi ra. Chưa người biết nó là thế nào xuất hiện ở trước mặt chúng ta, ánh mắt của nó là tử sắc, nó hung mãnh không gì sánh được, moi rất nhiều tim người, trên mặt đất tất cả đều là tất cả đều là thi thể. Đột nhiên tới rất nhiều quạ đen, quạ đen ăn thi thể. Tràng diện rất đục loạn, ta không biết bị ai đạp một cước rơi vào trong buội rậm. Chờ ta lúc tỉnh lại, quạ đen bay, trên mặt đất chỉ còn lại có bạch cốt, ta sợ bò đi ra ngoài.”
Quạ đen ánh mắt màu hổ phách?
Chính là con quạ đen đứng ở mộ phần kêu to kia, quạ đen kia chẳng lẽ là súc sinh vì tử lang thông khí?
Trầm tư xuống tới, đường nhìn vô pháp tập trung, Vương Nhị đờ đẫn tỉnh táo lại, hướng về phía Mộ Dung Đồ một trận hoa chân múa tay vui sướng, đẩy Mộ Dung Đồ ra, nắm lá cây trên mặt đất cho vào miệng.
Ba!
Mộ Dung Đồ một chưởng đánh vào đỉnh đầu của Vương Nhị, não văng tung tóe, tiên huyết toát ra, hắn trợn to hai mắt nằm ở trên mặt đất.
Bán híp mắt nhìn địa phương bãi tha ma, chỉ phải lấy được huyết của tử lang là có thể nội lực tăng nhiều, trở thành bá chủ giang hồ, ngôi vị hoàng đế cũng liền gần trong gang tấc rồi.
Ba ba ba!
Vỗ ba chưởng, ba danh sát thủ áo đen ban nãy đã đi tới. Bắt đầu cung kính hành qua lễ, không đợi bọn họ ngẩng đầu, đã bị Mộ Dung Đồ động tác nhanh mà chết.
Nhưng, dù sao cũng là đối phó ba người, có người hô to lên, hắc y nhân khác ở cách mười thước. Hắc y nhân đều tới rồi, Mộ Dung Đồ thấy thế, một chưởng vỗ ngực, miệng phun tiên huyết nằm ở bên cạnh thi thể ba cổ bên cạnh thi thể.
“Đồ gia, Đồ gia ngươi làm sao vậy?” Hắc y nhân xông lên phía trước nhất nâng dậy Mộ Dung Đồ trên đất.
Mộ Dung Đồ ôm ngực, chỉ vào Vương Nhị chết trên mặt đất: “Hắn… Hắn thực sự điên cuồng, thiếu chút nữa là bị hắn giết, may là ta phản ứng nhanh hơn.”
Một danh hắc y nhân khác chạy đến bên cạnh thi thể Vương Nhị ngồi xổm xuống, thăm dò hơi thở của Vương Nhị một chút, ngẩng đầu bẩm báo: “Đồ gia, hắn đã chết.”
“Chết là tốt rồi, người điên thế đạo này thật nhiều, còn muốn gạt bạc của ta, mơ tưởng!” Mộ Dung Đồ giả vờ nghiến răng nghiến lợi, được hắc y nhân bên người đỡ đứng lên.
“Đồ gia, nếu không người về trước đi, bọn thuộc hạ tiếp tục xem là được.” Hắc y nhân đỡ Mộ Dung Đồ nịnh bợ khuyên.
“Hảo! Hảo!” Mộ Dung Đồ cũng mệt mỏi đến rối tinh rối mù, phản chính cũng lấy được tin tức cần, không cần thiết lại tiếp tục lãng phí thời gian.
Len lén nhìn thoáng qua Vương Nhị trên đất, hắn cảnh giác phân phó người bên cạnh: “Mang thi thể của Vương Nhị ném tới bãi tha ma, miễn cho chết còn truyền thụ bệnh điên cho người khác.”
“Dạ dạ dạ!” Vài tên hắc y nhân đáp ứng rất nhanh, trong lòng cũng sợ muốn chết, cúi đầu khom lưng nhìn theo Mộ Dung Đồ rời đi, khiêng thi thể tùy tiện tìm một chỗ đào hầm chôn.
…
Canh ba, Mộ Dung Tuyết mơ màng mở mắt, nhìn tam gia ngủ say bên người. Liên tục mấy buổi tối, hắn mỗi ngày ngủ ở đây, những nữ nhân kia đều sắp rơi vào hang dấm rồi.
Nhưng, hắn hình như căn bản cũng không chú ý. Mà, để cho nàng cảm thấy kỳ quái hơn chính là ban ngày không để cho hắn có dưới bậc thang, hắn cư nhiên không dùng cực hình với mình.
Bán híp mắt nhìn loan trướng, loan trướng thêu uyên ương trông rất sống động, uyên ương đang hí thủy, nhìn qua ân ái không ngớt.
Lúc nào mình cũng có thể như uyên ương một dạng tự do tự tại?
Bên người có một nam nhân của chính mình chân chính yêu thương mình, tránh được loại đả đả sát sát bây giờ này, qua sinh hoạt bình thản không buồn không lo.
“Đang suy nghĩ gì đấy? Nhập thần như vậy?” Tam gia một xoay người đặt Mộ Dung Tuyết ở trên bụng, xê dịch cái cổ, giật giật cánh tay ôm người vào lòng.
Mộ Dung Tuyết thẳng thẳng thân thể, muốn ngồi dậy, lại bị bàn tay của hắn ép xuống. Chỉ có thể thành thật nằm ở trong ngực hắn, nhàn nhạt đáp lời: “Không có gì. Chỉ là kỳ quái tam gia vì sao không trách tội thần hôm nay mạo phạm?”
“Đó là bởi vì tiếc thương ngươi.” Tam gia bình tĩnh trả lời.
“Gia không phải là hận thần thiếp sao?” Mộ Dung Tuyết trực tiếp vấn.
“Đó là trước đây, cho rằng không biết vị đạo của ngươi, hiện tại đã biết, thật sự là không nỡ hạ ngoan thủ.” Tam gia vuốt ve ngực to của nàng, nói chuyện khẩu khí như trước bình thản.
“Vậy thần thiếp sau này định phải thật tốt hầu hạ tam gia.” Mộ Dung Tuyết hồi lời, nhắm hai mắt lại.
Trong đầu tái diễn thời điểm tình hình nhiều năm trước đối phó tử lang, phảng phất ngửi thấy cổ hơi thở huyết tinh khí đáng sợ, thấy thi thể lung tung.
Sưu!
Mắt đột nhiên mở, trong mâu quang của nàng đầy sợ hãi, trong miệng hộc đại khí, kích động thẳng lắc đầu.
“Làm sao vậy? Đừng sợ, ngươi nếu là phi của bổn vương, bổn vương nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.” Tay của ram gia nắm thật chặt ôm lấy nàng, hôn một cái lên cái trán của nàng. Nhìn nàng dần dần nhắm mắt lại, hắn cũng nhắm hai mắt lại, chỉ là, khóe miệng gợi lên cười tà đáng sợ.
Thời gian năm canh, trời tờ mờ sáng, Lâm tướng quân ra roi thúc ngựa đi tới cửa vương phủ. Hạ nhân tìm kiếm tam gia khắp nơi, tìm viện tử của mấy cô nương, cuối cùng mới nghĩ tới Mộng viên.
Thùng thùng đông! Thùng thùng đông!
Vừa mới ngủ hai canh giờ, bị tiếng đập cửa đánh thức, tam gia không vui trở mình, vỗ vỗ lưng của Mộ Dung Tuyết. Nhưng, Mộ Dung Tuyết vẫn chưa mở mắt, nàng ngủ được rất say, động tác như vậy cũng không có thể để cho nàng tỉnh lại.
Thùng thùng đông! Thùng thùng đông!
Tiếng đập cửa gấp rút vang lên, tam gia chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi dậy, nhưng thấy Mộ Dung Tuyết còn nhắm mắt lại ngủ, đưa tay thăm dò hơi thở của nàng một chút.
Kỳ quái, làm sao có thể ngủ như chết vậy?
Hắn liếc gian nhà một mắt, cuối cùng ánh mắt dừng lại dừng lại lư hương ở trên bàn. Trong lư hương yên vụ rất ít, thật sâu một hấp khí, một mùi đàn hương nồng nặc tập vào trong mũi. Đứng dậy xuống giường, đi tới bên cạnh bàn, thổi tắt đàn phía trên, để lên mũi ngửi ngửi.
Quả nhiên là huân hương, thảo nào Mộ Dung Tuyết có thể ngủ say như vậy!
Thùng thùng đông!
Lại một lần nữa tiếng đập cửa vang lên, để hắn có chút không nhịn được: “Sáng sớm chuyện gì?”
“Tam gia, Lâm tướng quân chuyện trọng yếu báo lại!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm lo lắng của Văn Mặc, nghe ra tam gia không vui, hắn cũng hiểu được tới không đúng lúc.
Lâm tướng quân lúc này đến khẳng định không phải là chuyện tốt, chẳng lẽ ngoài thành lại xảy ra nhân mạng?
Nhãn tình tam gia sáng lên, không dám đình lại cầm lấy đàn hương ban nãy bước nhanh đi ra cửa phòng, theo Văn Mặc bước nhanh đi đại sảnh.
Người mới vừa đi ra viện tử, Mộ Dung Tuyết mở mắt. Mặc lên y phục, nàng nhảy của sổ, từ một con đường khác chạy như điên đến thư phòng của Nho viện.
Nho viện, thư phòng.
Lâm tướng quân từ lâu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, không biết qua lại bước đi thong thả bao nhiêu hồi bước chân, nhìn mắt đều lên men, tam gia cũng còn không có xuất hiện ở viện môn.
Mộ Dung Tuyết thi triển khinh công, động tác mau dọa người, tam gia còn chưa tới, nàng ở ngoài cửa sổ tìm một địa phương phi thường ẩn núp dấu đi.
Không bao lâu, tam gia mang theo Văn Mặc xuất hiện ở viện môn. Lâm tướng quân thấy tam gia phảng phất thấy cứu tinh, chắp tay nghênh đón.
“Chuyện gì khẩn cấp như vậy, có đúng hay không ngoại ô xảy ra chuyện?” Tam gia vội vàng hỏi.
“Vâng! Vừa rồi quan binh ngoài thành báo lại, tối hôm qua hơn mười tên hán tử tiến trong rừng chưa một ra người bước ra. Cao thủ canh giữ ở ngoài cánh rừng nghe được sói tru bên trong, nghe được tiếng kêu cứu mạng kêu trời trách đất, nói những người đó nhất định là dữ nhiều lành ít.” Lâm tướng quân vừa nghe đến tin tức nửa điểm không dám chậm trễ, đến quan phục cũng không mặc, mặc một kiện kiện y phục đã tới rồi.
“Lại là hơn mười cái nhân mạng, tiếp tục như vậy khẳng định để lòng bách tính trong thành bàng hoàng, đến lúc đó truyền tới trong lỗ tai phụ hoàng, sợ rằng…” Tam gia biết một ít người đang lo tìm không được cớ đối phó mình, lần này nhất định sẽ nhân chuyện này trong chuyện này.
Mắt thấy Vương gia cau mày, Lâm tướng quân lo lắng hỏi: “Tam gia, người nên nghĩ một chút biện pháp, bằng không đầu này của mạt tướng đã có thể phải dọn nhà.”
Lâm tướng quân phụ trách trấn thủ ngoài thành đông giao, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, đừng nói chức quan khó giữ được, chỉ sợ là đầu của một nhà đều phải dọn nhà.
“An tâm một chút chớ nóng, việc này cũng vô dụng. Nếu tới người nhiều như vậy, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể chờ, chờ những tên liều mạng uy no súc sinh kia rồi, chúng ta dẫn người đi vào giết. Về phần hoàng thượng, có chuyện gì bổn vương sẽ chịu trách nhiệm.” Tam gia an ủi Lâm tướng quân, tùy tiện ra một biện pháp, tạm thời ổn ổn lòng của Lâm tướng quân.
“Vương gia!” Lâm tướng quân nghe lời này của tam gia, quỳ rạp xuống đất liên tục dập đầu.
Tam gia khinh bỉ ngang Lâm tướng quân một mắt, thủ hạ mình xuất loại hèn nhát này, thật để cho hắn đều cảm thấy mất mặt. Nhưng, Lâm tướng quân này không phải là xuất thân thông thường, nói trắng ra là nhãn tuyến hoàng hậu bố trí ở bên cạnh. Có thể, lúc này chính là thời gian minh mục trương đảm diệt trừ cái đinh trong mắt này.
Ngoài cửa sổ, Mộ Dung Tuyết đem tất cả nhìn ở trong mắt. Ngày đó đã cảm thấy ánh mắt của tam gia nhìn Lâm tướng quân có chút quái dị, nguyên lai thật sự có vấn đề.
“Đứng lên đi!” Tam gia giơ tay lên một cái, ngồi xuống chỗ bên cạnh.
Lâm tướng quân vẫn chưa đứng lên, di chuyển đầu gối đến trước mặt tam gia, đau khổ cầu khẩn nói: “Vương gia, vậy người nói mạt tướng hiện tại cần làm gì?”
“Dán bố cáo trong thành, nói cho dân chúng, gần đây đông giao xuất hiện sói đói, để bách tính đi vòng. Mở cửa thành ra, chiêu đãi hảo hữu nhân các quốc gia. Bổn vương muốn nhìn, dạng cao thủ gì có thể đi vào, còn có thể sống được đi ra?” Tam gia vừa nói chuyện, trên mặt hiện ra cười cho người khó có thể phỏng đoán.