Cực Phẩm Hạ Đường Phi

CHƯƠNG 35: NHÂN TỪ VỚI ĐỊCH
Editor: Luna Huang
“Ai u, ta nói tiểu thư, ngươi xem một chút, nhị thúc nhị thẩm ngươi là không thể trông cậy vào, ngươi không vì mình suy nghĩ một chút, chẳng lẽ muốn hai tay rỗng gả nhập Lân vương phủ? Đây chọc người chế nhạo! Coi như là thiếu đồ cưới, người xem người khác có thể hay không chê cười người! Người của toàn kinh thành đều nhìn chằm chằm, ánh mắt của bọn họ, rất lợi hại!”
Lục Cần mỗi một hồi nói, đều là hướng về phía chỗ yếu của Mộ Tiêu Thư, muốn cho người không tâm động cũng khó.
“Thế nhưng phòng thu chi bên kia…”
“Phòng thu chi còn không dễ làm? Bọn họ đều nghe người. Tặng chút chút tiền lẻ, chận miệng bọn họ. Những người đó khôn khéo, đều hiểu!”
Mộ Tiêu Thư tiễn Lục Cần, nói mình cần suy nghĩ một chút nữa. Lục Cần nói nàng suy xét nhanh một chút, người khác chờ dùng tiền.
Mộ Tiêu Thư tốn không ít thời gian nghĩ việc này, kiến nghị của Lục Cần, nghe đĩnh làm cho lòng người động. Nàng cũng không phải trộm tiền, chỉ là mượn dùng một chút đúng hay không?
Mộ Tiêu Thư suy nghĩ một chút, liền gọi Khởi Thanh đến.
“Ta nhìn qua có đúng hay không rất nghèo?”
Khởi Thanh lắc đầu: “Tiểu thư đâu nghèo?”
Trong hộp trang điểm cất giấu Đông Hải tử ngọc trâm vô giá, ở Anh Nguyên có một tòa trạch người người hâm mộ, hai thứ này trước hết không đề cập nữa, Mộ Tiêu Thư còn có thu nhập của bên dược phường, không biết đều cho là nàng chỉ là ở đàng đó làm chút việc, còn bởi vậy coi thường nàng, thế nhưng có chuyện lại không người biết, dược phường là có phần của nàng! Chỉ bất quá bởi vì vẫn còn giai đoạn khởi bước, cho nên hiện nay tiền lời không phải là tốt.
Như vậy Mộ Tiêu Thư, đâu nghèo? Hỏi lại Khởi Thanh một nghìn lần, nàng cũng vẫn lắc đầu, bất quá…
Trong mắt người khác, có lẽ sẽ cảm thấy nàng rất nghèo.
Mộ Tiêu Thư nói: “Ngươi phái hai người đi tra một chút, nhìn đại bá trong nhà Lục Cần có phải thật vậy ngã bệnh hay không. Nếu tra được thì hồi lời của ta, không nên kinh động bất luận kẻ nào.”
Khởi Thanh đi làm việc, hơn nữa cùng ngày cho trả lời thuyết phục.
“Đại bá nhà Lục Cần quả thực ngã bệnh, tựa hồ là đột phát bệnh bộc phát nặng, mời đại phu đến xem, tốn không ít tiền, còn mượn người khác một ít. Bất quá bây giờ Bất quá bây giờ bệnh tình đã chuyển biến tốt đẹp, trong tộc bọn họ xoay sở chút bạc, trả được phân nửa tiền đã mượn.”
Mộ Tiêu Thư cười cười, nói như vậy, ngay từ đầu Lục Cần hướng nàng mượn một nghìn lượng, đều là thật rồi.
“Đại phu nơi nào, có đi hỏi qua?”
“Chỉ hỏi đại khái, bởi vì tiểu thư phân phó, không nên kinh động bất luận kẻ nào, nên…”
“Ân… Khởi Thanh, ta còn chuyện này cần ngươi đi làm. Ngươi đi bọc một hồng bao to qua đây, sau đó đến phòng thu chi đi một chuyến.”
Khởi Thanh ngây ngẩn cả người: “Tiểu thư đây là muốn…”
Mộ Tiêu Thư tiến đến bên tai của nàng nói mấy câu, Khởi Thanh lắc đầu: “Cái này không được đâu?”
Mộ Tiêu Thư sinh khí: “Ngươi đến cùng có nghe ta hay không?” Dưới “Cưỡng bức lợi dụ” Của Mộ Tiêu Thư, Khởi Thanh cuối cùng là xuất phát.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Tiêu Thư liền tìm lý do, gọi Lục Cần qua đây.
Thời gian Lục Cần đến, nàng đã để Khởi Thanh cùng các nha hoàn khác lảng tránh. Lục Cần thấy thế, âm thầm vui vẻ, xem ra cuộc trao đổi này làm thành.
Mộ Tiêu Thư đóng cửa, trực tiếp liền lấy ra một phong thư.
“Nơi này là ngân lượng ngươi muốn, bất quá ngươi viết một biên lai mượn đồ, ta cần để ngừa vạn nhất.”
“Thành!” Lục Cần dứt khoát đáp ứng, còn khen Mộ Tiêu Thư, “Nhị tiểu thư quả nhiên là người thông minh, Lục Cần ta không có nhìn nhầm!”
Mộ Tiêu Thư cười cười, thúc giục: “Ngươi mau viết ba.”
Lục Cần cần bạc là ngũ vạn, kỳ hạn không dài, chỉ cần nửa tháng. Thời gian mặc dù ngắn, nhưng đến lúc này một hồi, Mộ Tiêu Thư là có thể không duyên cớ thu được không ít bạc, đơn giản là linh thành phẩm.
Cùng Lục Cần làm xong chuyện, Mộ Tiêu Thư khách khí tiễn người đi. Lục Cần cũng thay đổi ngay từ đầu ân cần, cùng Mộ Tiêu Thư biến thành quan hệ “Đồng mưu”.
Hai ngày sau, Lục Cần mỗi ngày đều sẽ mang theo một khoản bạc, ngầm giao cho Mộ Tiêu Thư. Lợi tức là một ngày vừa thu lại, chưa bao giờ có kéo dài, Mộ Tiêu Thư đối với lần này rất hài lòng.
Ngày lại mặt ánh dương quang xán lạn, điều này làm cho tâm tình của Mộ Dung Tuyết cũng tốt hơn nhiều, ngươi chỉ tối hôm qua ở trong miệng tiểu Cẩm dò nghe yêu thích của nương, đem một ít đồ trang sức lúc đại hôn hoàng thượng ban cho bọc lại, đem một cây trâm vàng đặt ở trên người.
Như ngày xưa vậy thức dậy, rửa mặt chải đầu trang phục cho mình thật xinh đẹp, còn tiến đến trước gương nhìn rõ hoa đào diễm lệ trên mặt, may là có nó đắp lên vết sẹo, nếu không nương thấy nhất định thương tâm.
“Chủ tử, tam gia phái người đến.” Linh nhi từ bên ngoài đi vào.
“Ân!” Mộ Dung Tuyết gật đầu, đứng lên đi ra cửa phòng, đứng lên đi ra cửa phòng Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nàng dừng bước chân lại quay đầu lại nhìn về phía Linh nhi: “Tìm Chiêu nhi tới đây, hôm nay lại mặt cùngf bổn cung.”
“Vâng!” Linh nhi nghe xong vẻ mặt ngạc nhiên lui xuống.
Tiểu Cẩm đều chuẩn bị xong những thứ chủ tử muốn mang đi, lưng một bao phục từ trong nhà đi ra. Ban nãy chủ tử cùng Linh nhi nói nàng đều nghe được, đi tới phía sau chủ tử, không hiểu hỏi: “Chủ tử nhanh như vậy tin tưởng các nàng?”
“Nếu như dễ dàng tin tưởng một người như vậy, chủ tử chỉ sợ cũng chỉ sợ cũng không sống được đến bây giờ.” Trên mặt Mộ Dung Tuyết cười tà ác, đột nhiên vang lên thịt bò ngày đó tiểu Cẩm đi mua, liền lại mở miệng hỏi: “Thịt bò trong hầm băng không ai phát hiện chứ?”
“Chủ tử yên tâm, tiểu Cẩm giấu rất tốt.” Tiểu Cẩm như trước không giải thích được chủ tử, nhưng, chủ tử nếu không nói nàng cũng không hỏi.
Mộ Dung Tuyết nghĩ đến tử lang, một lo lắng. Không bao lâu, nàng mang theo nha đầu ra viện tử, đi đến chính sảnh của Nho viện.
Trên tường viện môn, Tiểu Bạch lười biếng thật cong thắt lưng, bán híp mắt quét bốn phía một mắt, từ trên tường nhảy xuống chạy vào gian nhà của chủ nhân. Nhẹ nhảy lên sàng, chui vào trong chăn vù vù ngủ say.
Nho viện, trong chính sảnh.
Đã nhiều ngày tam gia đều ở chỗ Mộ Dung Tuyết, mấy phụ nhân thấy thế cục có thay đổi, trong lòng cũng ít nhiều có bận tâm. Nghe nói hôm nay ngày lại mặt của Mộ Dung Tuyết, ba người đều mang ý xấu riêng đến đây tiễn đưa Mộ Dung Tuyết.
Vào cửa, chỉ thấy ba nữ nhân đều ngồi ở bên bàn tròn, bên người tam gia vẫn có chỗ trống. Mộ Dung Tuyết biết đó là lưu cho mình, đó là không khách khí chút nào đi tới ngồi lên.
Tam gia không nói chuyện, vẻ mặt địa đánh giá Mộ Dung Tuyết. Một thân trang phục hoa lệ, mặt thi phấn tô son, trên người tản ra mùi hoa nhàn nhạt, trên người tản ra khí chất đặc hữu, chỉ cần không nhìn đến vết sẹo bị hoa đào che lại, đi ra ngoài tuyệt đối làm cho nam nhân có mặt mũi.
“Tam gia cảm thấy thần thiếp là lạ ở chỗ nào sao?” Mộ Dung Tuyết không thích ánh mắt quá mức ‘Thiện ý’ của tam gia, giữa bọn họ mặc dù cười, cũng luôn luôn cảm giác được phòng bị trong lòng đối phương.
“Nhìn Vương phi đẹp, người đến, thượng tảo thiện.” Tam gia tự tiếu phi tiếu nói, phân phó hạ nhân thượng tảo thiện.
Các nữ nhân liên can đến xem công phu môn diện thấy tam gia thu thanh, đều mang tới “Tâm ý” Làm trò trước mặt tam gia tặng cho Mộ Dung Tuyết. Như vậy Mộ Dung Tuyết có loại dự cảm xấu, như vậy ngay mặt là người mặt trái là quỷ có thể so với trước càng khó đi hơn.
Theo đuổi tâm tư của mình cúi đầu dùng bữa, khóe miệng Mẫu Đơn cười đang khuếch tán, nhìn thoáng qua hạng liên trân châu vừa đưa cho Mộ Dung Tuyết, trong mâu quang mang theo hận ý.
Một canh giờ, tam gia mang theo Mộ Dung Tuyết ra vương phủ. Ba nữ nhân nhìn theo mã xa hoa lệ của hai người lên, nhìn tam gia cẩn thận tỉ mỉ che chở Mộ Dung Tuyết, ba người cố nén bình dấm chua bị hất đổ trong lòng, chờ mã xa vừa ly khai, Mẫu Đơn cùng Phượng Điệp lắc lắc khăn lụa trừng mắt một cái, đều tự đến viện tử của mình.
Mà, Hương Nhứ chờ hai nữ nhân tiêu thất, mang theo trên đầu lên mã xa sớm đã chuẩn bị xong, đi đến địa phương phồn hoa nhất của Lôi thành.

Dọc theo đường đi, hai người không lời, vô nhãn thân giao lưu, tam gia nhìn qua không yên lòng, Mộ Dung Tuyết còn lại là vẻ mặt sầu lo, tựa hồ trong lòng có núi lớn thiên trọng đè nặng, ép tới nàng có điểm không thở nổi.
Ngoài mành truyền đến tiếng vó ngựa, còn có tiếng nói chuyện người đến người đi. Xuyên qua đoạn đường phồn hoa, nghe tiếng rao hàng bên ngoài truyền tới, nàng nhẹ nhàng mà vén mành lên.
Lôi thành thái bình thịnh thế phi thường náo nhiệt, nhìn nữ nhân vải thô mang theo rau xanh, trong tay còn nắm hài tử, nhìn qua sinh hoạt quá đơn giản, trên mặt nữ nhân lại tràn đầy cười hạnh phúc.
Hạnh phúc thật đơn giản, nhưng, kiếp trước đây là hy vọng xa vời, kiếp này còn có thể lần thứ hai trở thành hy vọng xa vời. Đáy mắt hiện ra ưu thương nhàn nhạt, nàng không chú ý đến ánh mắt chú ý của mỗ nhân từ lâu rơi vào trên mặt mình.
Nhìn ở trong mắt, tâm tình của tam gia trở nên phức tạp. Hắn chưa từng không hy vọng xa vời loại ngày bình thản này, nương tử tương phu giáo tử, hắn ở bên ngoài một đôi tay kiếm tiền nuôi sống gia đình. Không cần suy nghĩ gì giang sơn xã tắc, cũng không cần lo lắng quốc khố trống rỗng.
Ai…
Mệnh, ai bảo đầu thai đế vương gia, bất đắc dĩ thân bất do kỷ.
Mộ Dung Tuyết quay đầu lại, vừa mới chống lại ánh mắt của tam gia. Cúi đầu, nàng có chút khẩn trương ninh khăn lụa trong tay, như vậy ngược lại cảm thấy để cho nàng có chút xấu hổ.
“Nếu như bổn vương đem nương của ngươi nhận đến phủ, ngươi cảm thấy ổn không?” Tam gia linh quang lóe lên, đột nhiên toát ra một câu như vậy.
Nhân từ?
Lúc nào hắn học được nhân từ đối với địch nhân?
Hàn quang từ đáy mắt xẹt qua, hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu cùng đợi đáp lời của Mộ Dung Tuyết.
Lòng của Mộ Dung Tuyết cũng nửa vời, tự nhiên sẽ không tin tưởng nam nhân này nhân từ với mình, nếu như nương trên tay hắn, nàng thì càng tiến thối lưỡng nan. Cha chí ít còn biết xem đến phu thê thủ hạ lưu tình, hán tử vô tình này cái gì cũng đều có thể làm được.
“Tam gia, Vương phi, tướng phủ đến.” Ngoài mành truyền đến thanh âm của Văn Mặc, đem hai người từ trong trầm mặc kéo lại.
“Vương phi, đề nghị của bổn vương thế nào?” Tam gia cố ý hỏi tới.
“Cảm tạ tam gia có hảo ý, nương quen ở tướng phủ, sợ rằng cha cũng sẽ không đồng ý.” Mộ Dung Tuyết tùy nói từ chối, tuyệt không cho hắn bất cứ cơ hội gì thương tổn đến nương.
Lòng của tam gia nâng ở giữa không trung cuối cùng cũng để xuống, tay nâng Mộ Dung Tuyết hạ mã xa. Cửa tướng phủ sớm đứng một đám người chờ, mắt thấy hai người xuống xe, Mộ Dung Cuồng mang theo gia quyến liên can chào đón.
“Vi thần thỉnh an tam gia! Thỉnh an nương nương!” Mộ Dung Cuồng giả mù sa mưa đi về phía trước vài bước, cung cung kính kính hành lễ với hai người.
Lời của Mộ Dung Cuồng còn chưa dứt, La Liên Nhi mang theo những người khác đều quỳ trên mặt đất hành quỳ lạy chi lễ với bọn hắn. Ánh mắt của Mộ Dung Tuyết nhìn lướt qua, ánh mắt rơi vào trên thân người bên trái Mộ Dung Cuồng. Thấy thế, tiểu Cẩm đi tới nhỏ giọng nói rằng: “Chủ tử, đứng ở bên trái chính là nhị phu nhân.”
“Nương!” Mộ Dung Tuyết thấp hô một tiếng, không đợi tam gia mở lời, nàng kìm lòng không đặng đi lên trước nâng nương dậy: “Nương, Tuyết nhi bất hiếu, để người chịu khổ.”
“Tuyết nhi!” Mạnh Quyên ngẩng đầu, mãn mắt hàm nước mắt trát trát, nước mắt chảy xuống. Tích lạc trên mu bàn tay của Mộ Dung Tuyết, để Mộ Dung Tuyết tâm nhịn không được co rút đau đớn.
“Nương!” Mộ Dung Tuyết lại thở nhẹ một tiếng, nắm tay gầy trơ xương như củi của nương, nhìn nương già hơn tuổi rất nhiều, trong lòng mọi cách đau.
Một bên, La Liên Nhi quỳ trên mặt đất cắn môi, ngẩng đầu hung tợn trừng mắt Mạnh Quyên. Mẫu bần nữ quý, Mạnh Quyên tiện nhân này sớm muộn gì cũng sẽ leo đến trên đầu mình.
Không!
Nàng là chủ nhân cái nhà này, trước kia là vậy, tương lai cũng vậy, đã bị cướp đi một nửa sủng ái, nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào cướp đi địa vị của nàng.
Mộ Dung Cuồng thấy sắc mặt đáng sợ của La Liên Nhi, lấy cùi chỏ đụng phải La Liên Nhi, La Liên Nhi không dám chọc giận Mộ Dung Cuồng, chỉ có thể nhịn tức giận cúi đầu.
“Đều đứng lên đi!” Tam gia giơ tay lên một cái, đi tới trước mặt Mạnh Quyên, chắp tay hành lễ khách khí nói: “Tiểu tế hữu lễ rồi, nhạc mẫu đại nhân thỉnh!”
Mạnh Quyên từ khi bước vào tướng phủ, nàng chưa hề được nhận qua bất luận đãi ngộ tôn trọng gì, khách sáo của tam gia để cho nàng cảm kích, cũng đồng dạng để cho nàng tìm được tôn trọng đã lâu. Lau khô nước mắt, nàng thẳng thắt lưng, vẻ mặt tiếu ý dùng tay làm dấu mời: “Tam gia chiết sát nô tỳ rồi, tam gia mời vào bên trong!”
“Tướng gia, thỉnh!” Tam gia quay đầu lại nhìn Mộ Dung Cuồng, dư quang nhìn lướt qua La Liên Nhi, cố ý khoác tay của Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra tướng phủ.
Mộ Dung Tuyết nhìn về phía tam gia ánh mắt hiện lên cảm kích, thuận lợi khoác tay của nương, ba người cùng nhau bước vào đại môn của tướng phủ.
Đã không có ký ức, nhưng không có nghĩa là Mộ Dung Tuyết cái gì cũng không biết. Nhìn ánh mắt của những hạ nhân kia nhìn nương mình, nàng cũng có thể tưởng tượng được Mộ Dung Tuyết cùng nương ở cái nhàn này là không được đãi kiến cỡ nào?
Chăm chú khoác tay của nương, thấy trong mắt nương có vui vẻ phát ra từ nội tâm, nàng cũng bội cảm vui mừng nở nụ cười. Mặc kệ tam gia bên người, nàng cùng nương nói: “Nương, cha đối đãi với ngươi tốt?”
“Nương nương chớ quá lo lắng, tướng gia tốt với nô tỳ.” Mạnh Quyên là một người thành thật sẽ không nói, lời vừa ra khỏi miệng liền đem đầu cúi thấp xuống, đến tay cũng đang phát run.
Trên mặt Mộ Dung Tuyết vẫn duy trì cười, tâm lại bóp thật chặt. Nếu phụ cổ thân thể này, nhất định phải vì cổ thân thể này tẫn hiếu đạo. Tất cả nương bị áp bách, tất cả thống khổ, nàng cũng sẽ nghĩ biện pháp đòi lại. Cảm giác được một đạo một đạo ánh mắt nóng bỏng truyền đến, nàng đơn giản đối diện tia mắt kia.
Tam gia quỷ dị cười, quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Cuồng sau lưng đã mở miệng: “Nhạc mẫu đại nhân nhìn qua thân thể gần đây không tốt lắm, nhạc phụ đại nhân phải phí chút tâm tư mới đúng.”
Ai cũng nghe được đây là trách cứ Mộ Dung Cuồng, không thể nghi ngờ cũng là cảnh cáo đối với hạ nhân tướng phủ. Lời này nghe vào trong tai La Liên Nhi, tức khắc biến thành oán hận, ánh mắt sát nhân lần thứ hai hiện lên, móng tay thật dài đâm rách khăn lụa trong tay.
Trong lòng Mộ Dung Cuồng có lửa, mà lửa này cũng không phải là bởi vì tam gia, mà là bởi vì La Liên Nhi. Sớm nhắc nhở qua nữ nhân ngu xuẩn này đừng quá mức, mấy ngày nay tranh đấu gay gắt hành hạ Mạnh Quyên, nếu không phải đã nhiều ngày liên tục tổ yến đông trùng hạ thảo bổ dưỡng, khí sắc so với hiện tại kém hơn.
“Văn Mặc! Mang thuốc bổ đã chuẩn bị cho nhạc mẫu đại nhân đưa đi viện tử của nhạc mẫu, bổn vương cũng không hy vọng nghe được có người thuyết tam đạo tứ phía sau. Nếu Mộ Dung Tuyết là phi của bổn vương, bổn vương phải hảo hảo hiếu thuận nhạc mẫu đại nhân.” Tam gia nói chuyện so với bình thường thanh lương rất nhiều, lời này không chỉ có là nói cho Mộ Dung Cuồng nghe, cũng là nói nói cho mỗi người trong Mộ Dung phủ nghe.
Vì sao?
Hắn tại sao đột nhiên chuyển biến thái độ với mình?
Mộ Dung Tuyết đối với tam gia thực đang suy nghĩ không ra, cũng mặc kệ trước mắt thật hay giả, nàng cũng cảm kích việc ngày hôm nay hắn làm. Nắm thật chặt tay bị hắn nắm chắt, nàng cảm kích nhìn hắn một cái.
Tâm, có chút tình cảm ấm áp như vậy, tình cảm ấm áp kỳ quái, coi như là tình cảm ấm áp Tử Huân cũng không chưa từng cho được. Cường khắc chế loại cảm giác này, tam gia nỗ lực thu hồi ánh mắt, lôi kéo nàng vào đại sảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui