CHƯƠNG 51: NGƯƠI ĐỨNG Ở BÊN KIA
Editor: Luna Huang
Mộ Dung Tuyết biết công lực mình cùng trước mắt kém khá xa, nhưng, nàng biết nam nhân trước mắt có thể tín nhiệm. Nhảy xuống cây, nhỏ giọng mang tin tức nói cho tử lang.
Tử lang một tiếng tru dài, tât cả bầy sói chạy trốn ở chỗ sâu trong cánh rừng. Mà, tử lang ngồi xổm người xuống, minh bạch Mộ Dung Tuyết ngồi vào trên người nó, tiêu thất trong rừng rậm.
“Thiên! Ngươi thấy chưa? Nữ nhân kia cư nhiên có thể cưỡi trên lưng của tử lang, nàng nhất định là người thủ hộ, người thủ hộ cường đại.” Độc nhãn long án binh bất động thấy một màn trước mắt này, may mắn ban nãy lui ra, bằng không dù cho không bị bầy sói giết chết, cũng có thể sẽ bị nữ nhân này làm thịt.
Mồ hôi lạnh, ba tháp ba tháp từ cái trán của lão đại chảy xuống. Hắn giờ phút này từ lâu không để ý tới đạo nghĩa giang hồ gì nữa, quyết định chạy trối chết trước quan trọng hơn. Không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn chất phác khoát tay áo.
“Thế nào lão đại? Ngươi xem tiếp tục xông về phía trước, hay là….” Độc nhãn long kỳ thực nhìn ra sợ trong lòng lão đại, giảo hoạt hắn còn cố ý hỏi như vậy.
Hừ! Hừ! Hừ!
Hắng giọng, làm lão đại còn là muốn mặt mũi, vốn định kéo dài thời gian. Nhưng, khi hắn nhìn bầy sói biến mất, lại thấy một bên gây rối trên cây xa xa. Tập trung nhìn vào, hơn mười con mãng xà bò vào trong rừng, nhìn lông tơ hắn dựng lên.
“Lão… Lão đại, ta xem ngươi vẫn là anh minh lĩnh đạo chúng ta rút lui đi?” Độc nhãn long hai chân đều đang run run, nếu là lão đại không lên tiếng, hắn thực sự tự mình chạy.
“Ân… Hảo!” Lão đại tay vịn cây, ngẩng đầu nhìn một mắt, phát hiện trên cây còn lộ một con, sợ đến vội vàng rút tay về.
Mà, con rắn nhỏ trên cây kia nhìn xung quanh khinh thường nhìn lão đại một mắt, cũng quất thân trên nhánh cây, lười biếng nhắm hai mắt lại.
Nơi này chính là địa ngục, lơ là cũng là bỏ mạng. Lão đại thực sự không có can đảm lại tiếp tục lưu lại ở địa phương đáng sợ này, cấp tốc mệnh lệnh mọi người khẩn cấp rút lui. Trên giang hồ nhân vật nổi danh hề hề, cuối cùng cũng như con chuột chật vật hôi lưu lưu chạy.
Sát thủ trên giang hồ tổng cộng bốn trăm người, hôm nay nghe được mệnh lệnh lui ra ngoai cánh rừng chỉ có không được một trăm người. Đây không có thể rút khỏi đúng lúc, ai cũng biết dữ nhiều lành ít. Người đi ra ngoài không muốn quay đầu lại, lão đại dĩ nhiên cũng không muốn quản chết sống của những người đó, mang người lui ra ngoài cửa thành.
Lúc này, Mộ Dung Đồ mang theo ba nghìn tinh binh từ bên kia tiến nhập cánh rừng. Vào xem từng mảnh một huyết nhục mơ hồ, còn chưa chiến đấu, nhiều binh sĩ đều trong lòng sợ lên.
Nếu là ở trên chiến trường, mặc kệ địch nhân cường đại bao nhiêu, cũng không có khả năng ba đầu sáu tay. Nhưng, bọn họ hiện đang đối mặt không phải người, mà là lang tàn nhẫn tận xương, thậm chí có thể là Lang Vương đáng sợ, ngay cả Mộ Dung Đồ thân kinh bách chiến đều trong lòng rùng mình.
Nhiên, hắn so với lão đại giang hồ kia càng đáng thương. Lão đại giang hồ chí ít có thể tự mình làm chủ. Nhưng, mạng của hắn từ ngày theo thúc thúc trở đi, đối ngoại đều theo thúc thúc. Bất đắc dĩ, hắn mang theo ba nghìn tinh binh, bọn họ cẩn thận tiến nhập cất bước đi phía trước.
Sưu sưu!
Đi chưa được mấy bước, hai mũi tên đâm sau lưng phóng tới, trực tiếp giết chết hai tinh binh bên người Mộ Dung Đồ, sợ đến những người theo phía sau khác.
Mộ Dung Đồ lại càng hoảng sợ, nhưng hắn không có lui về phía sau, ngồi xổm người xuống tách tên phóng tới ra, hắn lại rút tiễn trên người một trong hai người đó ra, phát hiện mũi tên biến thành màu đen, hiển nhiên là bôi độc bên trên.
Sưu sưu!
Lại là hai tên nhanh chóng bắn tới, Mộ Dung Đồ phản ứng rất nhanh tiếp được một mũi tên ngã nhào trên mặt đất. Mà, cách đó không xa một người khôn khéo nhưng vận không tốt, bị tiễn bắn thủng yết hầu bị mất mạng tại chỗ.
“Đáng chết!” Tên hỗn đản nào, có bản lĩnh đi ra, dám đối với Đồ gia gia ngươi phóng ám tiễn, các ngươi chán sống phải không?” Mộ Dung Đồ không tin sói biết bắn tên, thế nhưng hắn chờ mong thấy nữ nhân lợi hại kia.
Nhiên, sự thực cũng để Mộ Dung Đồ thất vọng rồi. Bởi vì xuất hiện ở trước mắt hắn không phải nữ nhân, mà là mười mấy nam nhân lưng mang tên. Dẫn đầu mang mặt nạ, xuất ra một mũi tên bắn tới đầu của Mộ Dung Đồ.
Trên mặt đất Mộ Dung Đồ lộn mấy vòng trốn ra sau cây đại thụ, những người khác cũng cấp tốc tìm chỗ trốn. Nhưng, dù sao bọn họ ở ngoài sáng, nhân gia ở trong tối. Hơn mười tiếng kêu thảm thiết sau đó dựng lên, tựa như một bản dạ khúc quỷ dị, vang lên khắp tùng lâm.
Chỗ tối, Mộc Hưu tinh tường nhìn tất cả phát sinh trước mắt. Từ lúc ngũ gia dẫn người vào cánh rừng một khắc kia trở đi, giảo hoạt hắn núp vào, chuẩn bị nhìn tình hình chiến đấu làm dự định tiếp theo. Hắn cũng không biết thân phận của ngũ gia, thế nhưng cảm thấy cái thân ảnh này có vài phần quen thuộc, nhưng thấy tiễn của ngũ gia nhắm ngay Mộ Dung Đồ, tạm thời có thể không đem bọn họ xem là địch nhân.
Tốt!
Phía trước có những người này nhìn chằm chằm, đây chính là thỏa đáng không ít. Lẳng lặng quan khán một hồi, khi dưới trạng thái hắn không có thể nhận thấy được, tam gia mang trên mặt mặt nạ Quỷ Vương xuất hiện ở trên cây cách đó không xa.
“Uy… Bằng hữu, ngươi là đứng ở bên kia?” Tam gia dưới mặt nạ Quỷ Vương phát hiện Mộc Hưu, nhưng nhìn thân ảnh của Mộc Hưu, để hắn cảm thấy có vài phần quen thuộc.
Mộc Hưu chỉ cảm thấy gió lạnh thổi qua, bỗng nhiên quay đầu lại, thấy tam gia mang theo mặt nạ Quỷ Vương. Đối diện, hai người đồng thời hơi run lên.
Mộc Hưu nhận ra tam gia, mắt phượng hai mí thiên hạ khó tìm. Chỉ là, hắn nghĩ không ra một thân phận khác của tam gia là sát thủ đầu mục Quỷ Vương tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ. Mặt nạ này quan phủ sớm treo giải thưởng giá trên trời, không nghĩ tới phía sau tặc hảm trảo tặc.
Mà, tam gia cũng nhận ra Mộc Hưu. Tuy rằng còn không biết tên của Mộc Hưu, nhưng, hắn có thể khẳng định là nam nhân trước mắt chính là nam nhân trong giấc mộng ôm lấy Mộ Dung Tuyết, cũng là cao thủ dịch dung vì Mộ Dung Tuyết hình xăm. Bởi vì, hắn nhớ kỹ ánh mắt của Mộc Hưu, mắt phượng hẹp dài, trong mắt mang cười, nhìn như nhân thiện, kỳ thực âm trầm đáng sợ.
“Ngươi là…” Thiếu chút nữa hắn lỡ miệng, nhưng, đột nhiên ý thức được nếu là nói ra, sẽ bại lộ thân phận của mình, cuối cùng chỉ có thể mang suy đoán nuốt xuống.
Mộc Hưu sửng sốt, đã che mặt thành như vậy còn có thể nhận ra ra bản thân là ai?
Giả vờ vô sự cười cười, hắn lạnh nhạt nói: “Nguyên lai Quỷ Vương trong chốn giang hồ trẻ tuổi như vậy, thực sự là thanh xuất nhất lam thắng nhất lam.”
“Có thể ở dưới mí mắt nhiều cao thủ như vậy tiến đến, còn có thể làm thức ăn trong mâm của bầy sói cùng đám rắn, ngươi cũng rất không bình thường!” Tam gia nâng lên, lại châm chọc. Lần này hắn ít nhất phải biết thân phận của nam nhân này, sau khi trở về hảo hảo vấn Mộ Dung Tuyết tiện nhân kia.
Tình địch tương đối, ai cũng muốn biểu hiện so với đối phương cường đại hơn. Mộc Hưu cũng không ngoại lệ, hắn muốn cho Mộ Dung Tuyết nhìn, đến cùng ai mới là người có thể giao phó?
Trong khẩu khí mang theo vài phần khói lửa, tam gia một chút chưa nghe ra, myuốn suy đoán đối phương đã thân phận biết mình, căn bản là sợ bản thân.
“Bằng hữu, ngày hôm nay chúng ta tạm thời không phải địch nhân.” Hắn cũng không tính cũng không tính cùng Mộc Hưu tính sổ, dù sao đại địch cùng ngày, quân đội của Mộ Dung Cuồng thật không đơn giản.
“Có lẽ vậy!” Mộc Hưu lạnh nhạt nói, phi thân nhảy lên thân cây càng cao một tầng, thi triển huyễn ảnh thần công, nhanh chóng chạy hướng địa phương bóng tối.
Huyễn ảnh thần công thất truyền đã lâu, tiểu tử này chớ không phải là đồ đệ của thượng thiện sơn nhân? Vậy thượng thiện sơn nhân sơn nhân nguyên là cao thủ số một số hai trên giang hồ, không chỉ có võ công, còn có huyễn ảnh thần công môn tuyệt học này. Bất quá, mười năm trước thượng thiện sơn nhân đột nhiên thoái ẩn giang hồ, huyễn ảnh thần công cũng theo nhất tịnh tiêu thất, không nghĩ đến ngày hôm nay gặp được hậu nhân của sơn nhân, điều này làm cho tam gia đối với thân phận của Mộc Hưu càng tò mò.
Xa xa thấy thân ảnh của tam gia, ngũ gia giết người hưng phấn qua đây: “Tam ca, ngươi thế nào cũng vào? Ban nãy người nọ là ai?”
“Không biết, bất quá võ công có thể trên bổn vương.” Ánh mắt của tam gia nhìn chằm chằm phương hướng Mộc Hưu rời đi, trên giang hồ ra vị cao thủ như thế, hắn cư nhiên hoàn toàn không biết.
(Luna: Lo trầm mê trong hương sắc lấy gì biết @@)
Theo ánh mắt tam gia tam gia nhìn, phía trước một mảnh đen kịt, chỉ có thể nhìn song lục nhãn hi hi lạp lạp, hắn đoán được: “Lẽ nào người kia là một lang nhân? Ban nãy lúc tiến vào, người nọ còn cưỡi ở trên lưng soi, nhìn qua so với kỵ mã còn uy phong hơn.”
“Hắn phải là đại phu hình xăm lần trước cho Mộ Dung Tuyết, không nghĩ tới không chỉ có là cao thủ dịch dung, còn biết huyễn ảnh khinh công thất truyền đã lâu. Hắn rốt cuộc là ai? Tiếp cận vương phủ mục đích là gì? Tiếp cận Mộ Dung Tuyết còn là mục đích gì?” Trong miệng tam gia một trận nói thầm, cả khuôn mặt cũng âm trầm xuống.
Ngũ gia nghe xong, sắc mặt cũng khó xem.. Lúc này bọn họ cần chính là bằng hữu, mà là địch nhân không so với bọn hắn cường đại hơn. Trong lúc bất chợt, khổ sở áp ở trong lòng, hắn có chút buồn bực an ủi tam gia: “Tam ca, có lẽ hắn cũng không phải là địch nhân, có thể…”
Muốn nói lại thôi, ngũ gia nơi lời này xem như cũng là đội cho tam gia một cái mũ xanh. Tam gia biết ngũ gia muốn nói gì, ai thán đưa mắt chuyển dời đến tràng diện chém giết trước mắt, trong lòng suy nghĩ có một ngày phải hy sinh Mộ Dung Tuyết, có thể hóa giải ân oán người ban nãy, hắn lại nên làm như thế nào?
…
Ánh trăng đêm nay tâm tình tốt, chơi trốn kiếm một hồi trốn phía sau mây đen, một hồi ôn nhu lộ mặt. Ánh trăng lần thứ hai chiếu ở địa phương kỳ quái này, tử lang lần thứ hai trở lại trong quang mang tử tinh cầu. Bất quá, ban nãy chịu không ít nhân tâm, nó nhìn qua so với trước có khí lực rất nhiều.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy rất kỳ quái, kinh qua một trận chém giết mới vừa rồi, nàng không chỉ có không uể oải, ngược lại cảm thấy càng thêm hưng phấn, nhiệt huyết trong thân thể nóng hổi, lại sẽ không giống trước đây để cho nàng cảm thấy không cách nào khống chế. Tương phản, nàng cảm giác được một lực lượng rất mạnh xoay tròn ở trong thân thể.
Nhưng, nàng vẫn không thể hoàn toàn nắm cổ lực lượng này trong tay, thời gian chờ bầy sói ở bên cạnh, nàng cũng nắm chặt thời gian ngồi xếp bằng điều tức.
Sưu sưu sưu!
Thân ảnh trên cây càng tới gần, bầy sói thấy là Mộc Hưu, vẫn chưa gào thét, mà là ăn ý nhường ra một con đường, để hắn nhanh hơn đi tới bên người Mộ Dung Tuyết cùng tử lang.
“Bọn họ vào rồi!” Mộc Hưu nghiêm túc nhìn Mộ Dung Tuyết, trong ánh mắt ẩn chứa nhiều cảm xúc.
Mộ Dung Tuyết thu công, chậm rãi mở mắt, không hiểu hỏi: “Bọn họ là ai?”
“Tam gia Mang theo mặt nạ Quỷ Vương, người còn lại là ngũ gia. Võ công của ngũ gia cũng không yếu, thảo nào sơn trang Quỷ Vương cường đại như vậy, nguyên lai có chỗ dựa cường hãn vững chắc như vậy.” Mộc Hưu mang suy đoán trong lòng nói cho Mộ Dung Tuyết, đó là nhìn ngay lập tức trên mặt nàng hiện ra vài phần hoảng trương. Hắn dừng một chút, lại hỏi: “Ngươi đang sợ?”
“Đúng!” Mộ Dung Tuyết không e dè gật đầu, nếu để cho tam gia phát hiện mình xuất hiện ở cánh rừng, còn là cùng nam nhân cùng một chỗ, không dám nghĩ đãi ngộ sau khi trở về.