Cực Phẩm Hạ Đường Phi

CHƯƠNG 63: CÙNG LỤC ĐỆ HẸN HÒ
Editor: Luna Huang
Hoàng cung, lúc nhập thu rất nhiều hoa bởi vì héo tàn bị đổi thành một ít một ít bồn hoa phong phẩm chất tốt được di chủng vào trong hậu hoa viên của hoàng cung, cả vườn hồng sắc diễm lệ như lửa, cũng vì hoàng cung tăng thêm một loại phong cảnh khác.
Lúc này, hoàng thượng chính mang theo tần phi hậu cung thưởng phong diệp, nghe ca thưởng vũ, sau giờ ngọ nhìn như bình tĩnh như thường. Bởi vì, không ai sẽ nghĩ tới, cục diện như vậy sẽ có người tận lực an bài, cũng sẽ không có người nghĩ đến những bồn hoa phong diệp này của hậu hoa viên là tam gia phí hết tâm tư từ ngoài ngàn dặm suốt đêm vận tiến cung.
Cỗ kiệu của Mộ Dung Tuyết nâng tiến hậu viện của Cảnh Dương cung, sớm tin tức tốt biết hoàng hậu không ở, tài mới chọn lúc này cố ý tiến cung vấn an hoàng hậu.
(Luna: Mọi người đều ở hoàng hậu đi đâu? Lỗi to luôn)
Cỗ kiệu mới đến hậu môn, tiểu công công báo tín cho lục gia. Nghe nói Mộ Dung Tuyết tiến cung, hắn so với bất luận kẻ nào đều vui vẻ, đều hưng phấn. Phân phó công công cho người nâng cỗ kiệu của Mộ Dung Tuyết tiến trong viện của mình, để thủ vệ ngoài cửa tất cả câm miệng.
Tất cả, đều ở trong dự liệu, Mộ Dung Tuyết thuận lợi nhìn thấy lục gia mong nhớ ngày đêm mình. Từ ngày đó đến bây giờ, tròn ba buổi tối, lục gia không ngủ không ngớt, trong lòng đều là lo lắng Mộ Dung Tuyết. Tuy rằng thám tử hồi báo tam gia nhìn phân thượng của Mộ Dung Cuồng chưa truy cứu việc này, nhưng hắn vẫn không quá yên tâm.
Hôm nay, thấy Mộ Dung Tuyết bình yên vô sự xuất hiện ở trước mắt, tâm tình hắn kích động cũng không nhịn được nữa, bất cố bên cạnh còn có tiểu, tiến lên ôm thật chặt người vào trong ngực.
“Lục gia, bị người thấy truyền tới trong lỗ tai của hoàng hậu nương nương, nương nương lại trách cứ người.” Mộ Dung Tuyết bị ôm cả người không tự do, có lẽ là quen vị đạo trên người tam gia, đột nhiên bị nam nhân ôm như thế, nàng cũng cảm thấy nổi da gà.
Dùng sức giãy ra khỏi ngực của hắn nàng ngượng ngùng cúi đầu. Nàng biết người của tam gia đang ở phụ cận, nhìn mình chằm chằm, hình dạng giả trang là được, nếu là quá, trở lại nhất định sẽ có phiền phức.
“Sợ cái gì? Ai dám nói lung tung, cẩn thận bổn vương cắt đầu lưỡi của bọn họ.” Lục gia hung tợn nói, trừng công công không thức thời một mắt.

Đám công công không có không sợ lục gia, có đôi khi tính tình của lục gia đến, ngay cả khuyên bảo của hoàng hậu cũng không nghe, bình thường ứng với bọn hạ nhân liền theo bị ăn đại bản. Nói trắng ra là, ở Cảnh Dương cung, hắn chính là thiên, hoàng hậu sủng ái hắn so với sủng ái thái tử gia lợi hại hơn.
Cửa bị công công thuận lợi đóng, ở trong lòng Mộ Dung Tuyết rùng mình một cái. Đây chính là địa phương của lục gia, đóng cửa lại dù cho không có gì cũng sẽ cho người hiểu lầm, linh cơ khẽ động, nàng làm bộ ho khan .
“Bị cảm lạnh, hay là hắn…” Câu nói kế tiếp lục gia nói không được, trong lòng chỉ hận bản thân quá vô dụng, đến nữ nhân yêu mến cũng không bảo vệ được.
Mộ Dung Tuyết cúi đầu nức nở, dư quang thấy đau lòng trên mặt lục gia, lau nước mắt chỉ cửa đóng chặt nói rằng: “Lục gia vẫn là đem mở cửa đi, đóng cửa lại để thần thiếp nghĩ đến chuyện không nên suy nghĩ, thần thiếp…Ô ô…”
Nói xong, Mộ Dung Tuyết khóc lớn lên khóc lớn lên. Lục gia nhìn ở trong mắt càng đau lòng, không dám hỏi nhiều, thành thật mở cửa.
Cửa mở ra, Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn ra viền mắt, nàng cảm kích khom người: “Cảm tạ lượng giải của lục gia.”
“Tuyết nhi, nàng đừng như vậy. Như vậy sẽ làm bổn vương cảm thấy nàng càng thêm xa lạ đổi với bổn vương, bổn vương không cần, không cần loại cự ly đáng sợ này.” Thống khổ lục gia áp lực đã lâu bạo phát, nhịn không được lần thứ hai ôm lấy Mộ Dung Tuyết, thật chặt không nỡ buông ra.
Ai…
Lại là một nam nhân vì tình mà khổ, xem ra Mộ Dung Cuồng để Mộ Dung Tuyết việc làm so với tự mình biết còn nhiều hơn. Hắn để Mộ Dung Tuyết tiếp cận lục gia, mục đích chân chính chỉ sợ không phải nam nhân này, mà là khơi mào đấu tranh của nam nhân này cùng tam gia, sau đó hắn làm ngư ông thủ lợi.
Sợ bị lục gia hoài nghi, Mộ Dung Tuyết không dám cố sức đẩy lục gia ra, chỉ có thể nhẹ nhàng mà ly khai ngực của hắn, vang lên thanh âm ôn nhu như nước nói rằng: “Đúng rồi, ngày ấy sau khi ngươi rời khỏi, hắn giận đùng đùng đến tìm phiền phức cho bổn cung, ngươi không có bị thương chứ?”
(Luna: Lúc xưng thần thiếp lúc xưng bổn cung, không hiểu nỗi luôn)

Hừ!
Nhắc tới việc ngày đó, lục gia vẻ mặt đắc ý, khóe miệng câu dẫn ra cười châm chọc, khẩu khí nói chuyện cũng thay đổi rất nhiều: “Vốn tưởng rằng võ công của tam ca đạt đến tới trình độ nào? Không nghĩ vẫn bị Tư Đồ lão sư dễ dàng đả thương, xem ra hắn cũng không cường đại như vậy như trong truyền thuyết.”
“Tư Đồ lão sư?” Mộ Dung Tuyết giả vờ không hiểu hỏi, kỳ thực trong lòng đã nghĩ đến có thể đánh bại tam gia, người họ Mộ Dung sẽ là ai? Chỉ cần xác định xong trong miệng lục gia, nàng là có thể trở lại phục mệnh, khi đó có thể nhận tiểu Cẩm về.
Tiểu Cẩm đáng thương, ba ngày này khẳng định sống cuộc sống sống không bằng chết, cũng không biết thương do đại bản đã lành chưa? Nàng thật lo lắng nha đầu kia không chờ được bản thân.
“Nàng có nghe nói nghe nói ẩn sĩ phi thiên chưa?” Lục gia đắc ý tiến đến bên người Mộ Dung Tuyết, ẩn tình đưa tình lôi kéo tay nàng, nhìn qua tựa như hạ nỗ lực rất lớn: “Nàng yên tâm, bổn vương nhất định gia tăng thời gian cùng lão sư học công phu, tổng có một ngày để hắn trở thành bại tướng dưới tay bổn vương.”
“Ân!” Mộ Dung Tuyết không yên lòng gật đầu, có được đáp án, hiện tại nàng không kịp chờ đợi muốn ly khai cái địa phương quỷ quái đáng ghét này.
“Tuyết nhi…” Lục gia còn muốn nói nhiều dỗ ngon dỗ ngọt, bị Mộ Dung Tuyết che miệng.
Mộ Dung Tuyết lắc đầu, nước mắt lả chả nhìn hắn, thanh âm ngọt ngào tựa như có thể hòa tan nhân tâm nói rằng: “Tâm tư của lục gia, thần thiếp biết, muốn làm đại sự phải nhịn được. Trước khi ngươi chưa có nắm chắc đối phó tam gia, tốt nhất đừng làm hắn tức giận nữa.”
Nguyên lai Tuyết nhi lo lắng cho mình, nguyên lai nàng cũng không phải lãnh khốc vô tình, dù cho mất đi ký ức, vẫn còn cảm giác của bản thân đối với nàng.
Lục gia còn kém chưa kích động đến rơi nước mắt, lần thứ hai ôm chặt nàng vào lonhf, hắn nhịn xuống kích động ở bên tai nàng thấp nam: “Vì nàng bổn vương cái gì cũng đều có thể nhẫn!”
“Hảo. Vậy thần thiếp trước phải rời đi. Nương nương không ở, tiến đến lâu sẽ bị người của tam gia hoài nghi.” Cửa phòng thực sự chịu không nổi vị đạo trên người của hắn, buồn bực đẩy hắn ra, hoảng hoảng trương trương đi ra cửa phòng, nàng cũng không quay đầu lại ly khai.

“Tuyết nhi!” Lục gia không ngừng đuổi theo.
“Lục gia dừng chân! Đừng quên người ban nãy cùng Tuyết nhi đã nói gì.” Mộ Dung Tuyết ngừng bước chân mở thanh, nghe không được tiếng bước chân, nàng vội vàng bước nhanh đi ra viện tử.
Thư khẩu đại khí, nàng đã cảm thấy ứng phó loại nam nhân này so với kinh lịch một hồi sinh tử càng uể oải. Hiện tại, nàng lập tức ngồi trên cỗ kiệu ly khai cái địa phương quỷ quái này, miễn cho có vài người sẽ nghi thần nghi quỷ.
Ra viện môn, đi ở trên đường đá nhỏ, nàng không yên lòng cúi đầu bước nhanh ly khai, chưa chú ý tới đối diện có người minh mục trương đảm đi tới, thẳng tắp đụng vào.
“A…” Ôm đầu thấp hô một tiếng, dự cảm bất hảo tập thượng tâm đầu, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Ngươi là cùng lục đệ hẹn hò sao?? Nếu là bị tam đệ biết, ngươi nói hắn sẽ làm chuyện quá mức kịch liệt gì không?” Lời của thái tử ngoài sáng là uy hiếp Mộ Dung Tuyết, ám nhắc nhở nàng buông tha lục đệ nam nhân không tiền đồ như vậy, hy vọng nàng có thể đưa ánh mắt đặt ở trên người mình.
Uy hiếp!
Kiếp trước kiếp này Mộ Dung Tuyết đều ghét cảm giác bị uy hiếp, chỉ là, nàng không thêt nói cho thái tử, tam gia sẽ vì có được chút tin tức hữu dụng, có thể bán đứng Vương phi trên danh nghĩa như nàng.
Khom người, nàng làm bộ bình tĩnh đáp lời: “Thái tử gia sợ rằng hiểu lầm, thần thiếp là tới thỉnh an hoàng hậu nương nương. Chỉ là vừa mới rồi nương nương không ở Cảnh Dương cung, mới có thể đụng với lục gia.”
“Đụng phải?” Thái tử gia khẩu khí hồ nghi, kéo cằm của Mộ Dung Tuyết, vén lưu lưu cái trán nàng lên, tinh tường nhìn hình xăm trên mặt.
Tựa như đang thưởng thức một bức họa xinh đẹp, hắn nghiêm túc, cẩn thận, mắt không nháy nhìn chằm chằm mặt của nàng. Mũi, cái miệng nhỏ nhắn, nhìn qua thật để cho người nhịn không được.
Nhìn ra thái tử gia không có hảo ý, Mộ Dung Tuyết lấy tay hắn ra, lui về sau vài bước dự định giữ một khoảng cách. Vậy mà, thái tử gia so với lục gia càng hỗn trướng, nàng lui bước, hắn đi về phía trước, cuối cùng ép nàng đến thạch trụ, để cho nàng không đường thối lui.
“Thái tử gia, xin tự trọng!” Mộ Dung Tuyết sợ cảnh cáo, to thở hào hển, cố ý nhìn cửa viện một mắt.

Biết, thái tử gia không khẩn trương, ngược lại vẻ mặt tự tin nói: “Đừng nhìn, lục đệ bổn vương đã sai người đưa hắn từ viện tử trắc diện đi rồi. Hôm nay nơi này ngươi là gọi trời trời không ứng, kêu đất đất chẳng hay, ngươi vẫn là ngoan ngoãn theo bổn điện hạ đi?”
“Hỗn đản! Vô sỉ! Bổn cung là đệ tức của ngươi, ngươi sao có thể như vậy?” Mộ Dung Tuyết thấy vô pháp ngăn trở hành động cầm thú của thái tử gia, không nén được lửa giận trong lòng chửi ầm lên.
“Rốt cục nói lời trong lòng rồi.” Thái tử gia không tức giận, thuận theo quá mức thuận theo không có vị đạo, hắn thích cây ớt nhỏ thập phần dã tính. Càng phản kháng, với hắn mà nói lại càng để hắn có hứng thú.
Chỉ tiếc, Mộ Dung Tuyết không phải là cây ớt nhỏ thông thường, nếu mắng không được tên hỗn đản này, vậy nàng cũng chỉ có thể động thủ. Đem nội lực tụ tập ở lòng bàn tay, nàng cố sức đẩy thái tử ra, xoay người tại chỗ đem lòng bàn tay đánh vào trên ngực của thái tử gia.
Thái tử gia nghĩ không ra Mộ Dung Tuyết đối với mình động nội lực, không kịp phòng bị bị chấn thành nội thương. Hắn kinh ngạc nhìn Mộ Dung Tuyết, nằm mơ cũng không nghĩ ra nội lực của nàng sẽ cường đại như vậy.
Nội lực cường đại như vậy tuyệt đối trên bản thân, sợ rằng đến Long Vân Khiếu cũng không phải là đối thủ của nàng. Nếu như vậy, nàng hoàn toàn có thể thoát khỏi Khiếu vương, vì sao lại nén giận lưu lại?
Vì sao?
Che ngực, hắn không còn có tâm tình hái hoa, đối với ý đồ của nàng ở lại Khiếu vương hứng thú. Bất quá, hắn cũng không thể bị nữ nhân khuất phục, bằng không truyền đi hắn thật mất mặt.
Như vậy, hai người lại qua mấy chiêu. Thái tử gia đối với từng chiêu chưởng pháp hung ác của Mộ Dung Tuyết, nội lực Mộ Dung Tuyết là bởi vì tử lang huyết mà cường đại, tu vi so với võ công tu vi so với sư phụ của thái tử gia vẫn là kém một đoạn. Mấy chiêu xuống tới, nàng cũng bị thái tử gia đánh thành nội thương.
Loảng xoảng lang!
Mộ Dung Tuyết bị một cước đá bay, thân thể đánh vào trên cây cột trợt rơi xuống đất, nàng khó chịu quỳ rạp trên mặt đất, cảm giác khẩu khí kia trong ngực vận lên không được.
Thấy thế, thái tử gia giật nhẹ y phục, dương dương đắc ý đi tới. Làm ra dáng dấp đau lòng vì nàng lau vết máu ở khóe miệng, lại đem nàng nâng dậy. Đưa tay, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hắn vừa định chút gì chút gì, lại đột nhiên sắc mặt đại biến mà rút tay trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận