Cực Phẩm Hạ Đường Phi

CHƯƠNG 71: THẾ THÂN THÌ THẾ NÀO
Editor: Luna Huang
Văn Mặc lần thứ hai ngây ngẩn cả người, hắn lại không nghĩ rằng muốn đi thăm tiểu Cẩm. Chẳng qua là cảm thấy áy náy, muốn tới xem trạng huống của Mộ Dung Tuyết một chút xem thế nào?
Không nghĩ đến…
Bất hảo bất hảo địa cúi đầu, hắn là cái loại nam nhân hoàn toàn không quen biểu đạt, vì sao vẫn bị Mộ Dung Tuyết xem thấu tâm tư?
“Đi đi! Bổn cung sẽ không nói cho người khác biết.” Mộ Dung Tuyết minh bạch khó xử của Văn Mặc, cũng không biết tiểu Cẩm chân chính hợp ý rốt cuộc là ai?
“Tạ ơn nương nương!” Văn Mặc cảm kích cúi mình vái chào Mộ Dung Tuyết, mại khai bộ tử đi đến gian nhà của tiểu Cẩm.
Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu, Văn Mặc vừa đi vào gian nhà của tiểu Cẩm, chỉ thấy khách không mời mà đến đến cửa. Xa xa nghe được thanh âm của nữ nhân khóc đề, đầu mày của Mộ Dung Tuyết liền không nhịn được nhăn lại. Mà, vết thương trên mặt lần thứ hai bởi vì biến hóa tâm tình của nàng mà co rút đau đớn.
Bụm mặt, nàng hít một hơi thật sâu, tận lực điều chỉnh tốt tâm tình, không cho biểu tình trên mặt lần thứ hai động đến vết thương. Cúi đầu, lại ngẩng đầu nhìn thân ảnh của Hương Nhứ xuất hiện ở cửa, Hương Nhứ nhìn qua khóc rất thương tâm, tựa hồ gặp được chuyện đáng sợ hơn so với nàng.
Hương Nhứ khóc vẻ mặt sưng đỏ, thấy Mộ Dung Tuyết càng như nhìn thấy thân nương vậy, nhào tới ghé vào trên đầu gối nàng khóc càng hung.
“Đến cùng làm sao vậy?” Mộ Dung Tuyết rất muốn nói mình cũng bị thương thành như vậy, cũng sẽ khóc thương tâm như vậy, quý phủ này ngoại trừ tiến đến một cô nương mới, trái lại không có chuyện đặc biệt lớn gì.
“Nghe nói nữ nhân tối hôm qua Vương gia mang về kia lớn lên hình như Tử Huân, cũng không biết nàng kia phẩm hạnh làm sao? Sợ rằng cuộc sống về sau của tất cả mọi người sẽ không sống khá giả rồi.” Hương Nhứ vừa nói vừa lau nước mắt, càng len lén liếc mặt của Mộ Dung Tuyết.
Nhìn qua lần này so sánh với lần trước thương nặng hơn, nghĩ không ra tam gia cư nhiên xuống tay nặng như vậy. Nếu là Lạc Khê thực sự là lớn lên cùng Tử Huân giống nhau như đúc, Lạc Khê để tam gia đem các nàng đều đuổi ra vương phủ, có thể hay không?

Càng nghĩ, nàng lại càng cảm thấy sợ. Dù sao không chiếm được sủng ái của nam nhân mình thích, đã vậy thân là nữ nhân thật đáng buồn.
“Phải không?” Mộ Dung Tuyết lạnh nhạt nói, nàng biết tam gia dù cho mang hết tất cả nữ nhân đều trong phủ nữ nhân đều đuổi ra ngoài, tuyệt đối sẽ không động bản thân. Nên, nàng không cần thiết khẩn trương, cũng không cần lo lắng cái gì. Phản chính dù cho nữ nhân kia không vào phủ, người nam nhân kia cũng sẽ không yêu bản thân.
“Tỷ tỷ, lẽ nào người thực sự không lo lắng?” Hương Nhứ căn bản cũng không tin tưởng Mộ Dung Tuyết không lo lắng, nếu không phải lo lắng mất đi sủng ái của tam gia, lúc đầu nàng cũng sẽ không động thủ giết Tử Huân con tiện nhân kia.
(Luna: Lộ rồi nha)
Mộ Dung Tuyết lạnh lùng cười, hàn quang trong mắt trồi lên, nhìn về phía Hương Nhứ khóc thương tâm lắc đầu nói rằng: “Ai cũng biết trong lòng hắn vẫn chỉ có một nữ nhân, đó chính là Tử Huân đã chết đi. Dù cho nữ nhân gọi Lạc Khê này lớn lên giống như Tử Huân đi nữa thì như thế nào? Nội tại và khí chất của con người thì không cách nào thay đổi, nàng bất quá là một thế thân mà thôi.”
“Thế thân, thế thân thì như thế nào? Chí ít nàng có thể mỗi ngày cùng tam gia nằm ở trên một cái giường?” Hương Nhứ căn bản cũng không chú ý cái này, thầm nghĩ muốn cùng tam gia cùng một chỗ.
Mộ Dung Tuyết lãnh nhiên cười, bất đắc dĩ nhìn Hương Nhứ nói: “Một nam nhân không thèm để ý ngươi, dù cho ngươi vì hắn làm nhiều hơn nữa, kết quả là cũng chỉ có công dã tràng.”
Hương Nhứ đột nhiên ngừng tiếng khóc, tựa như một giấc mộng bị người đột nhiên đánh thức vậy, chỉ ngây ngốc nhìn Mộ Dung Tuyết. Trong đầu một chút liền trống, cảm giác đã từng một lần hướng tới, tựa hồ một chút cũng bị mất.
“Muội muội, nghe tỷ tỷ một câu. Thành thật ngây ngô ở cái chỗ này, bằng không ngươi thẳng thắn cầu tam gia thả ngươi ly khai, tìm nam nhân chân chính thương ngươi sống.” Mộ Dung Tuyết thật tình khuyên lơn, mặc dù biết Hương Nhứ khẳng định nghe không lọt, nhưng nàng vẫn là nói.
Không!
Nữ nhân này nhất định là cố ý nói như vậy, đuổi mình đi, nàng ít đi một địch nhân, đến lúc đó càng có thể ngồi vững bảo tọa Vương phi.
Trong đầu xẹt qua cái ý niệm này, Hương Nhứ cố sức lắc đầu, đổi thành dáng dấp cuồng dại lúc trước, nàng điềm đạm đáng yêu nói rằng nói rằng: “Tỷ tỷ không hiểu, có chút chờ là không cần hồi báo, muội muội chỉ cần lưu ở bên cạnh hắn là đủ rồi.”
Phải không?

Một thứ trống rỗng giữ ở bên người có gì ý tứ?
Mộ Dung Tuyết không hiểu, cũng nhìn không rõ Hương Nhứ đến cùng thật hay giả?
Nếu nhân gia nói như vậy, nàng cũng không muốn nói thêm nữa, bằng không định sẽ cho người nổi lên lòng tiểu nhân. Vuốt tóc dài thuận hoạt của Hương Nhứ, đột nhiên phát hiện nha đầu Linh nhi chưa theo tới, phỏng chừng bị phái đi hỏi thăm tình huống.
Xem ra, hậu viện vương phủ lần thứ hai rơi vào nội đấu, không có vũ khí chiến đấu cũng không vũ khí thua kém, tương phản, ngược lại càng máu tanh.
Ai…
Xem trò vui vĩnh viễn so với ca diễn càng muốn xem kỹ hơn, nàng quyết định lần này hoàn toàn làm người ngoài cuộc, có lẽ còn có thể phát hiện càng nhiều đầu mối có lợi đối với mình.
“Mặc kệ thế nào, bắt đầu từ hôm nay phải tu sinh dưỡng tính, không trêu chọc bất luận kẻ nào.” Nàng vừa nói chuyện, nhãn thần chất phác nhìn Linh nhi trong đình.
(Luna: Tác giả gọi tên loạn cả lên nên ta cũng không biết nha đầu nào của ai nữa nên không sửa được, các nàng thông cảm nha @@)
Linh nhi sớm không còn là có tụ tinh hội thần đánh đàn, ánh mắt của nàng dừng lại cửa phòng của tiểu Cẩm, nghi hoặc Văn Mặc ban nãy đi vào đã lâu chưa đi ra?
Theo ánh mắt của Linh nhi len lén liếc cửa phòng của tiểu Cẩm một cái, Mộ Dung Tuyết đại khái có thể đoán được Văn Mặc là không muốn để cho Hương Nhứ thấy nên mới chậm chạp chưa ra.
“Vậy… Hương Nhứ không quấy rầy tỷ tỷ thanh tu nữa, nếu là có cần để nha đầu đến tìm ta là được.” Hương Nhứ vốn chính là đến tìm hiểu tình huống, nhưng thấy Mộ Dung Tuyết chật vật như vậy, đó là bỏ đi ý niệm lợi dụng nàng trong đầu.
Đứng dậy, Hương Nhứ hành qua lễ với Mộ Dung Tuyết, lau mặt nước mắt chưa khô trên lau mặt đi ra viện tử. Hương Nhứ mới vừa đi, Văn Mặc tựu gian nhà của tiểu Cẩm đi tới. Tiến lên, hắn hắn chắp tay hành qua lễ với Mộ Dung Tuyết, đè thấp thanh nói rằng: “Nương nương vạn sự cẩn thận, Văn Mặc xin cáo lui!”
Mộ Dung Tuyết cảm kích gật đầu, tự nhiên minh bạch ý trong lời nói của Văn Mặc.

Văn Mặc nói xong rồi rời đi, hắn không dám đình lại quá lâu, miễn cho tam gia đột nhiên tìm không được người, biết mình tới nơi đây, chỉ mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa cho Mộ Dung Tuyết.
Đều đi hết rồi, Mộ Dung Tuyết lần thứ hai an tĩnh lại. Nghe tiếng đàn của Linh nhi, tĩnh táo nghĩ bước tiếp theo nên đi như thế nào, mới có thể không làm thương hại bản thân, cũng không để tam gia có cơ hội uy hiếp tiểu Cẩm.
Nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, thân thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, thân thể nàng cũng mệt mỏi ngủ say.
Tiếng đàn dần dần dừng lại, Linh nhi trong đình đứng dậy đi ra. Trước tiến thất lấy chăn đắp cho chủ tử, mắt thấy chủ tử ngủ rất say, nàng len lén nhìn chung quanh một chút, xác định không có những người khác ở đây, nàng lần thứ hai đi vào trong phòng của chủ tử.
Tất cả nhìn qua giống ngày xưa không khác thường, nàng tiểu tâm dực dực ở dưới gối đầu lục lọi, không tìm được cái gì, lại mở ngăn tủ của bàn trang điểm kiểm tra một phen, ngoại trừ đồ trang sức đáng giá, cũng không thấy được có thứ đặc biệt khác. Đang muốn đi tới tủ đầu giường lật xem, nghe được thanh âm mèo mài móng vuốt, giật mình tỉnh giấc lông tơ dựng thẳng lên, đầu cứng đờ xoay qua chỗ khác, chẳng biết lúc nào Tiểu Bạch đứng ở trên bệ cửa sổ, chính thảnh thơi mài móng vuốt.
Không xong!
Vật nhỏ này chẳng lẽ đánh thức chủ tử?
Quả nhiên, Mộ Dung Tuyết bị thanh dùng sức mài móng của Tiểu Bạch đánh thức, mở mắt, nghiêng đầu qua chỗ khác, thấy Tiểu Bạch đang đứng trên bệ cửa sổ, mà bên trong hình như có người.
Hình như là Linh nhi, nàng không phải mới vừa khảy đàn sao?
Đầu tựa ở trên ghế, nhắm mắt lại tiếp tục giả bộ ngủ, nàng muốn nhìn nha đầu kia đến cùng muốn tìm cái gì?
Linh nhi lấy lại tinh thần, cố ý bưng trà cụ trên bàn đi ra khỏi phòng. Thấy chủ tử còn nhắm mắt lại, nàng cũng không dám khẳng định người có phải đã tỉnh hay không, làm bộ đem trà cụ đặt ở bên chủ tử, nàng lại xoay người vào cửa mang bàn ra, đặt trà cụ lên.
“Chủ tử, người có muốn uống chút trà nóng hay không?” Nàng nhỏ giọng hỏi.
Mộ Dung Tuyết không đáp lại, nói vậy ấm trà kia đều là trống không, hỏi cái này bất quá là muốn thử mình, nàng thẳng thắn tiếp tục giả bộ ngủ.
Mắt thấy chủ tử không đáp lời, tảng đá ở trong lòng Linh nhi cuối cùng cũng rơi xuống. Vỗ ngực, bán híp mắt nhìn chằm chằm chủ tử hai mắt nhắm chặt của chủ tử, đột nhiên cảm thấy nữ nhân này thật đáng buồn vừa đáng thương.
Có chút thất thần nghĩ, nghe được tiếng bước chân truyền đến, nàng lại vì chủ tử giật nhẹ chăn mền trên người, nhân cơ hội ngẩng đầu nhìn về phía viện môn.

Ngày hôm nay người quang cố thật là không ít, Hương Nhứ mới vừa đi, Phượng Điệp mang theo nha đầu Băng nhi xuất hiện. Vào cửa thấy băng gạc trên mặt Mộ Dung Tuyết, che miệng đầu tiên là một trận cười trộm, mới cất bước đi tới.
“Linh nhi gặp qua Phượng Điệp cô nương!” Linh nhi khẽ khom người hành qua lễ với Phượng Điệp, nàng cũng không muốn chọc người nữ nhân điên này mất hứng.
“Đứng lên đi! Chủ tử nhà ngươi thế nào?” Phượng Điệp đi vào hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm chỉ thấy ánh mắt của Mộ Dung Tuyết, khóe miệng cười nhạt thủy chung chưa tiêu thất.
“Tạ cô nương quan tâm, Lý đại phu nói vết thương của chủ tử rất tốt.” Linh nhi khiêm tốn nói, biết nữ nhân này khẳng định không có việc gì.
Ai…
Phượng Điệp bi thương ai thán một tiếng, mang theo vài phần cười nhạo nói: “Mộ Dung đại tiểu thư gày trước ngạo mạn không kềm chế được cũng sẽ có ngày hôm nay, sợ rằng với gương mặt này đến Mộ Dung tướng gia đều không nhận ra đi?”
“Cô nương xin tự trọng!” Linh nhi không khách khí nói rằng.
Ba!
Phượng Điệp cũng không có tính nhẫn nại tốt như vậy, trở tay chính là một bạt tai đánh vào trên mặt Linh nhi, người gây sự quát dẹp đường: “Phượng hoàng gặp nạn không bằng gà, huống chi nàng cũng không phải phượng hoàng gì? Hôm nay càng là xấu nữ gọi một tiếng Vương phi đã là cất nhắc nàng. Ngươi một nha đầu còn muốn cầm lông gà xem là lệnh tiễn, muốn chết a!”
Vừa nói chuyện.
Vừa nói chuyện, nàng cố sức túm tóc dài của Linh nhi. Nàng biết Mộ Dung Tuyết khẳng định tỉnh, chỉ là không dám đối mặt với mình mà thôi, cho nên nàng cố ý xả cao thanh âm tiếp tục nói: “Trước đây bổn tiểu thư bận tâm tam gia sủng nàng, sợ rằng sau này đều không cần có loại mộng này nữa rồi.”
Cố sức ném Linh nhi, Linh nhi ngã nhào trên đất. Nàng cũng không mềm yếu như tiểu Cẩm, không khóc, cũng không có cầu xin tha thứ, chỉ là dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Phượng Điệp.
“Lại nhìn cẩn thận bổn tiểu thư cho ngươi biến thành hai cái lỗ thủng(Luna: Không hiểu câu này cho lắm =.=)” Phượng Điệp lớn tiếng quát dẹp đường, lại đem đường nhìn chuyển dời đến trên mặt Mộ Dung Tuyết, đắc ý nói: “Bổn tiểu thư muốn nhìn, ngươi đến cùng có thể ở lại cái chỗ này được bao lâu?”
“Vậy bổn cung cũng phải nhìn xem ngươi có thể ở bao lâu?” Mộ Dung Tuyết chậm rãi mở mắt ra, nhãn thần bình thản như nước, nhìn không thấy nửa điểm phẫn nộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận