Editor + Beta: Dung Cảnh
Hai người được lựa chọn một người trong đó nhanh chóng rút kim trên tay mình, khi hắn định đến cạnh giường thì bị Hầu Quân Lâm một cước đá văng.
“Ha ha ha, cho dù các ngươi có đá ta đi cũng vô dụng, ông ta nhất định không sống được.”Người nọ cười to sau đó miệng phun máu tươi rồi ngã xuống đất.
“Ông ngoại…” Thiên Thiên nhìn thấy Sở Hoan bắt đầu giật giật lo lắng gọi.
Thấy vậy Mặc khẩn trương cho ngừng hoán huyết, nhanh chóng che lại huyệt đạo trên người Sở Hoan.
“Mặc, huyệt đạo của ông ngoại khác với người thường, huyệt đạo của ông ngoại ở bên trái cách 3cm so với người bình thường.”Đột nhiên Thiên Thiên nhớ tới lúc trước ông ngoại có nói vấn đề huyệt đạo của người vì thế mở miệng nói.
Mặc nghe theo lời Thiên Thiên lần nữa nhanh chóng che huyệt đạo của Sở Hoan, đáng tiếc không kịp.
“Thiên Thiên, ông ngoại đi tìm Liên Nhi, nhớ kỹ, con nhất định phải hạnh phúc, Lâm, thay ta chăm sóc cho con bé.” Cuối cùng giọng nói Sở Hoan yếu dần yếu dần, sau đó hít một hơi cuối cùng nở một nụ cười trên mặt.
“Ông ngoại…”
“Lão Các chủ…”
Như thế nào Thiên Thiên cũng không nghĩ tới người thân duy nhất của nàng mất đi, thương tâm qua đi Thiên Thiên khôi phục sự bình tĩnh, thờ ơ nhìn nam tử nằm trên mặt đất, “Nói, là ai ra lệnh cho ngươi?”
Nam tử không nói chỉ lạnh lùng cười, sau đó khóe miệng tràn đầy máu tươi, đã chết.
“Đáng chết! Rốt cuộc hắn là ai? Vì sao lại muốn tính mạng của ông ngoại ta?” Thiên Thiên xoay người, toàn thân tỏa ra khí lạnh, hơi lạnh bao phủ mỗi người ở đây.
“Một tháng trước hắn vào làm công ở đây, bình thường làm việc hết sức cẩn thận, tính tình thật thà, lão nô thật sự mù mắt vậy mà bị vẻ bề ngoài của hắn lừa gạt. Tiểu tiểu thư, là lão nô sai lầm, không nên để người như thế vào Tiêu Dao sơn trang.” Lão quản gia quỳ trên mặt đất, sợ hãi nói.
Từ lúc đi theo lão trang chủ đến nay ông ta chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, tiểu cô nương này vậy mà có thể tản ra hàn khí lớn như vậy, xem là vị tiểu tiểu thư này không thể đắc tội.
“Tại sao lại chọn người này?”Lần này Thiên Thiên nhìn Hầu Quân Lâm hỏi.
“Máu của hắn phù hợp.”
Nhất định người này bị sai sử, rốt cuộc là ai? Là người trong lần đó hay vẫn là…. Chẳng lẽ là Dương Vĩ?Nhưng mà làm sao hắn biết được? Hay là… Thiên Thiên không ngừng giả thiết các loại khả năng.
“Thiên Thiên, ta sẽ an táng thật tốt cho Lão các chủ.” Hầu Quân Lâm đặt tay lên vai Thiên Thiên an ủi.
Ba ngày sau.
Thi thể Sở Hoan đã được chôn cất, Thiên Thiên đặc biệt để cho Mặc mang tro cốt của mẫu thân tới, để cho bọn họ có thể làm bạn cùng nhau.
“Mặc, ngươi biết y thuật sao?” Đột nhiên Thiên Thiên nghĩ đến việc Mặc biết hoán huyết, hơn nữa còn giống như biết y thuật, trước kia chưa từng nghe qua nên không nhịn được tò mò.
“Bẩm Chủ tử, trước kia có học từ sư phó, nhưng mà học không giỏi, nếu không cũng đã không cứu được ông ngoại của chủ tử.”Mặc tự trách nói, nếu như lúc ấy hắn cảnh giác cao một chút hoặc là chú ý động tác truyền máu một chút sự tình sẽ không phát sinh như vậy rồi.
“Mặc, không thể trách ngươi, đối với chuyện này ta nhất định phải tra rõ người đứng phía sau lần này là ai.”
“Mặc, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu, sư phó của ngươi là Qủy Y Tử sao?” Hầu Quân Lâm ngồi một bên mở miệng hỏi, hắn từng điều tra qua cũng biết người hiểu được hoán huyết chỉ có Qủy Y Tử, mà vị nam tử trước mắt này hiểu được, vậy có thể chứng tỏ hắn là đồ đệ của Qủy Y Tử.
“Qủy Y Tử? Chẳng lẽ Mặc chính là Nguyệt công tử sao?” Thiên Thiên kinh hô, nàng vẫn cho rằng Nguyệt công tử là Hàn, không nghĩ lại là Mặc, nhưng nếu Mặc là Nguyệt công tử vậy có phải hắn và Hàn đã sớm quen nhau, vì sao mỗi lần bọn họ gặp nhau lại giống như hai người xa lạ, hay còn cố ý…