Cực Phẩm Khí Phi

Edit: beyours07.

Beta: Trịnh Phương, Yuriko Hana, Melodysoyani, Tử Sắc Y

Trên chiếc giường mềm mại ấm áp, hai thân thể lõa lồ nhiệt tình quấy lấy nhau, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thở gấp của nữ tử.

"Tôn chủ, ta... ta... sắp không chịu nổi rồi..." Trên mặt nữ tử không hề có biểu tình đau đớn, cũng không hề có oán hận, ngược lại là vẻ mặt hưởng thụ đầy ý cười.

Tuy hôm nay là lần đầu tiên nàng hầu hạ tôn chủ, nhưng từ trước nàng đã nghe chuyện từ miệng các tỷ muội. Có thể hầu hạ tôn chủ cũng không uổng cả đời, đêm nay là thời gian vui vẻ nhất của nàng, chỉ là sau mỗi lần tôn chủ làm xong đều sẽ rời đi...

Thân thể của nam tử cũng không hề dừng lại, ngược lại càng thêm ra sức, mãi đến khi phát tiết xong, nam tử mới rời khỏi thân thể mất hồn của nữ tử kia.

"Cút!" Nam tử lạnh lùng nói.

Nữ tử cũng không hề có chút oán hận, nghe theo ý nam tử đứng dậy ôm lấy y phục của mình, lưu luyến nhìn nam tử trên giường lớn không rời, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

Đây là quy củ của tôn chủ, sau khi hầu hạ xong phải lập tức rời đi, nếu không mạng nhỏ khó bảo toàn, cũng từng có mấy nữ tử cho rằng sức quyến rũ của mình có thể khiến tôn chủ phá lệ quy củ một lần, nhưng kết quả đều giống nhau, đó là chết.

Nữ tử mang theo nụ cười thoả mãn rời khỏi phòng, trên giường lớn nam tử nằm theo hình chữ đại, suy nghĩ cũng sớm đã bay xa.

Suy nghĩ của hắn bay tới... Khi hắn được mười tuổi, lần đầu tiên tới Ám Nguyệt.

"Đánh hắn, nghe nói hắn là kẻ không may mắn, không chỉ khắc chết phụ thân của mình, mà ngay cả mẫu thân cũng bị hắn khắc chết." Vài nam hài bằng tuổi nhao nhao xông vào đánh hắn.

"Đánh chết hắn, nếu không chúng ta sẽ bị hắn khắc chết." Một nam hài khác chán ghét nói.

"Đúng thế, đúng thế, người như vậy cũng dám đến chỗ này."

...

Nam hài  đã sớm  quen với việc này. Năm hắn ba tuổi, phụ thân ra biển bắt cá gặp phải sóng thần mà chết, chỉ còn lại hắn và mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau; chỉ là không nghĩ tới, khi hắn mười tuổi, mẫu thân cũng qua đời vì bệnh tật.

Vì thế, hắn bị người đời cho là kẻ xui rủi, cho dù đi tới đâu cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy.

"Dừng tay!" Một giọng nói non nớt cất lên, thành công khiến trận đánh này ngừng lại.

"Tham kiến tiểu thư!" Mấy nam hài kia cung kính nói.

Tiểu cô nương không để ý đến mấy người nam tử kia mà trực tiếp đi về phía hắn đang nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"Tiểu thư, hắn là kẻ xui xẻo, chỉ cần người bên cạnh hắn đều sẽ chết. Tiểu thư vẫn nên cách xa hắn một chút thì hơn."

"Ta muốn nói cho phụ thân, các ngươi đang khi dễ người mới." Tiểu cô nương kia nói, giọng nói non nớt mang theo vài phần ra lệnh.

"Thuộc hạ cầu tiểu thư đừng nói cho tôn chủ,  nếu không chúng ta sẽ bị phạt, từ nay về sau chúng ta không đánh tiểu tử này là được." Sau khi mấy nam hài kia nghe được, thần sắc sợ hãi nói.

"Nhớ kỹ lời các ngươi vừa mới nói, nếu không ta sẽ bảo phụ thân xử phạt các ngươi."

"Vâng vâng, thuộc hạ tuân lệnh." Dứt lời, mấy nam hài kia lập tức bỏ đi, bọn hắn đều sợ nếu như ở lại lâu một chút thì sẽ tiếp tục chọc giận đến tiểu thư. Ở đây, có ai không biết tôn chủ yêu thương nhất chính là tiểu thư, phàm là người chọc giận tiểu thư thì đều sẽ không có kết cục tốt.

"Ngươi thật sự đúng là ngốc, bị đánh cũng không thèm đánh trả lại, ngươi như vậy sao có thể trở thành thuộc hạ của phụ thân, làm sao có thể làm đồ đệ của phụ thân được." Tiểu nữ hài thở dài nói.

"Tạ ân cứu mạng của tiểu thư."

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, cũng trong một khắc kia, hắn đã yêu nàng sâu đậm. Nhưng khi hắn biết nàng sẽ trở thành thê tử của mình, nàng lại đào hôn, khiến hắn không những phải nhận hết lời đàm tiếu của người khác ở sau lưng, mà còn bị chụp mũ là kẻ xui xẻo thêm một lần nữa. Cơn tức này, dù thế nào hắn cũng không thể chịu được. Chỉ khi hắn sở hữu được quyền lực cao nhất thì mới có thể khiến những người đó câm miệng lại, đồng thời có thể giữ nàng bên cạnh mình.

Chỉ là đã hơn mười năm, hắn biết nàng đã sớm rời đi, vĩnh viễn rời bỏ hắn.

"A..." Nam tử điên cuồng đi tới trước bức họa trên tường.

"Vì sao, vì sao năm đó nàng muốn rời bỏ ta, chẳng lẽ nàng không biết ta thật lòng yêu nàng sao? Chẳng lẽ nàng cũng ghét bỏ ta là kẻ xui xẻo? Ha ha ha, dù sao hiện tại cũng không còn ý nghĩa gì, nàng đã chết, mà người năm đó gián tiếp hại ta cũng đã chết, những sỉ nhục vào năm đó ta nhận đều đã trả được, ha ha..." Nam tử cười điên cuồng.

"Khụ khụ, phiền ngươi mặc quần áo tử tế, đừng làm ta đau mắt." Một giọng nói lạnh như băng nhàn nhạt vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui