Cực Phẩm Khí Phi

Edit + Beta: hoa hồng

Thủy Nguyệt quốc

Tinh Nhi và Như Huyên bị giam ở căn phòng tối này cũng không biết đã bao lâu rồi, họ chỉ biết là vào một thời gian cố định, sẽ đưa thức ăn tới, nhưng những người đó vừa để thức ăn xuống là lập tức rời đi ngay, hoàn toàn không nói câu gì.

"Như Huyên, rốt cuộc những người này là ai? Tại sao muốn bắt chúng ta? Hơn nữa còn nhốt chúng ta ở trong căn phòng tối om này?" Tinh Nhi bình tĩnh nói.

Trải qua một khoảng thời gian ngắn, Tinh Nhi đã không còn lo lắng và sợ hãi như trước đó, hơn nữa vẻ mặt rất bình tĩnh, bởi vì nàng biết, những người này chỉ bắt các nàng, cũng không có ý muốn làm tổn thương đến các nàng, nhưng mà nàng luôn tin tưởng tiểu thư sẽ trở lại cứu các nàng ra ngoài.

"Tinh Nhi, ta kể với ngươi một câu chuyện xưa!" Như Huyên dừng một chút, rồi sau đó nói tiếp:

Ở nơi này thật lâu trước kia, có một nữ tử, nàng không chỉ có dáng dấp xuất chúng từ nhỏ mà tư chất còn thông tuệ.

Mà cha nàng thấy con gái thông tuệ, không chỉ dạy nàng buôn bán từ nhỏ mà còn chỉ dạy kinh nghiệm thương trường của cả đời mình cho con gái, nữ tữ kia cũng không làm cha nàng thất vọng, nàng học hết tất cả kiến thức buôn bán, hơn nữa còn quản lý gia nghiệp rất tốt.

Trong một lần vô tình, nữ nhân kia biết một nam tử, lần đầu tiên nhìn thấy, nữ tử kia đã biết, nàng đã yêu nam tử này, và nam tử này cũng giống thế yêu nữ tử kia.

Trước đó họ có rất nhiều ký ức tốt đẹp, nhưng khi nam tử kia đang chuẩn bị để nữ tử ra mắt cha mẹ của hắn thì nhà nữ tử kia đột nhiên xuống dốc, mà cha của nữ tử kia bị bên trên phán có ý đồ mưu mô làm phản.

Nữ tử đột nhiên bị người áo đen bắt lấy, mang tới một nơi xung quanh sầm uất, nhìn thấy một phu nhân ung vinh hoa quý*, mà người phu nhân đó là mẹ của nam tử kia.

(*là một thành ngữ, để mô tả thái độ bình tĩnh thanh lịch trang nghiêm và hào phóng. Theo baike)

Phu nhân kia cảnh báo nữ tử, bà ta không cho phép con bà ta yêu một nữ tử buôn bán, chứ đừng nói đến nữ tử có thân phận thấp hèn, không cách nào leo lên quyền quý. Cũng cảnh cáo nữ tử nên cách xa con bà ta, rời khỏi quốc gia của nàng, nếu không cha của nữ tử sẽ không chỉ bị bỏ tù đơn giản như vậy mà còn có gia tộc của nàng.

Hơn nữa phu nhân còn nói cho nữ tử biết, con bà ta đã không nhớ rõ nữ tử là ai, lại càng không nhớ họ đã từng yêu nhau.

Nữ tử vì cha mình, vì gia tộc mình, nàng nghe theo lời phu nhân, rời khỏi quốc gia của mình, cũng vĩnh viễn rời khỏi quốc gia của nàng, chỉ là không nghĩ đến, cuối cùng nữ tử vẫn còn gặp được nam tử nàng yêu.

Nhưng nam tử đã không nhớ rõ nàng, lại càng không nhớ tình yêu trước đó của bọn họ.

Sau khi Như Huyên nói xong, trên gương mặt đã không ngăn được nước mắt, chỉ là trong phòng tối thui, Tinh Nhi hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng Tinh Nhi có thể cảm nhận được.

"Như Huyên, nữ tử kia là ngươi!" Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được, nữ tử trong câu chuyện của Như Huyên chính là nàng.

Thì ra Như Huyên còn có câu chuyện xưa bi thương như thế, không trách được Như Huyên sẽ nói, không nên hỏi quá khứ của nàng, thì ra là bởi vì như thế. Có phải tiểu thư cũng cảm nhận được cái gì đó? Bằng không tiểu thư cũng không thể chuộc thân cho Như Huyên ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy Như Huyên.

"Ừ, nữ tử kia chính là ta."

"Vậy bây giờ chúng ta bị bắt, có phải cũng do vị phu nhân kia chỉ điểm sau lưng?" Tinh Nhi suy đoán hỏi.

"Không tệ!"

"Tại sao? Ngươi vừa không gặp nam tử kia, đợi chút, lúc nãy ngươi nói, sau đó ngươi và nam tử kia gặp nhau?" Tinh Nhi đột nhiên dừng lại nói.

"Ừ"

"Nhưng ở trong ấn tượng của ta, không có một nam tử nào có thể xứng với ngươi, chứ nói chi là trước đó các ngươi đã từng yêu nhau?" Tinh Nhi không ngừng nhớ lại trước kia.

Theo như điều kiện của Như Huyên, yêu một nam tử chắc chắn không đơn giản, hơn nữa phu nhân kia lợi hại như thế, nam tử kia chắc chắn không đơn giản, nhưng nàng chưa từng thấy nam tử như vậy xuất hiện ở trước mắt Như Huyên!

"Có, ngươi đã từng thấy, tiểu thư cũng đã gặp rồi."

Sau một lúc lâu.

"Không thể nào!" Tinh Nhi lớn tiếng la lên.

Vừa vặn lúc này, trong phòng vốn tối thui cũng từ từ sáng lên, từ từ, bên trong phòng được ánh sáng chiếu vào, thấy rõ bài trí trong phòng.

"Xem ra một khoảng thời gian không thấy, dung mạo của ngươi càng tệ hơn trước rồi." Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

*************


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui