Cực Phẩm Khí Phi

Đêm lạnh như nước, tiếng gió xì xào, nhánh cây đung đưa qua trái qua phải, không thấy ánh trăng, chỉ có mấy tinh tú ẩn nấp trong đám mây, cả vùng tối đen như mực.

Tương tự, bên trong một căn phòng tối đen như mực, không thấy nổi năm ngón tay, hoàn toàn không thể thấy rõ tình huống bên trong, nhưng lại có một nam tử ngồi trong đó, không thể thấy rõ dung mạo của nam tử này, chỉ có thể nghe thấy một âm thanh trầm thấp.

"Nàng và Long Khải Diêm có quan hệ gì?"

"Bẩm chủ tử, theo thuộc hạ tra được, Thượng Quan Thiên Thiên và Long Khải Diêm không có bất kỳ quan hệ đặc biệt nào." Một âm thanh khác cố ý đè thấp âm lượng vang lên.

Ở đây, có thể nghe rất rõ ràng, âm thanh này là của nữ nhân.

"Tra lại, ta phải biết rõ mối quan hệ giữa bọn họ." Âm thanh trầm thấp lạnh nhạt của nam tử vang lên lần nữa.

"Thuộc hạ lĩnh mệnh."

"Đợi chút, bên cạnh nàng còn có một nữ nhân khác, tận lực tra rõ lai lịch chân chính của nàng ta." Nam tử suy tư một lúc rồi mở miệng nói.

"Chủ tử nói Như Huyên?"

"Ừ"

"Thượng Quan Thiên Thiên đã từng hỏi về quá khứ của Như Huyên, nhưng Như Huyên không trả lời, thuộc hạ chưa chắc có thể lấy được đáp án mà chủ tử muốn từ trong miệng nàng." Nữ nhân do dự nói.

"Ta chỉ muốn câu trả lời."

"Vâng"

Nữ tử xoay người, bóng dáng dừng lại một chút như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhanh chóng rời đi không gian tối tăm này.

Nữ tử vừa rời đi, nam tử liền nói với khoảng không, "Gần đây hắn có động tĩnh gì?"

Vừa dứt lời, một bóng người đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt nam tử.

"Chủ tử đoán không sai, hôm đó khoang thuyền bị nổ tung là do hắn phái người gây ra, hơn nữa thuộc hạ còn truy xét được, trước đó mấy ngày, hắn bí mật đến Tây Lũng quốc, nhưng sau khi khoang thuyền bị nổ tung, hắn cũng rời đi."

"Thật sự chính là hắn, không phải ta đã nói là sẽ không tranh giành với hắn sao, trong mắt của hắn cứ không tha cho sự tồn tại của ta." Nam tử lạnh lùng nói, toàn thân tản ra khí lạnh.

"Đối với hắn, việc chủ tử tồn tại chính là một loại uy hiếp. Chủ tử mới thật sự là người thừa kế, vì sao phải nhường cho hắn?" Bóng dáng kia kích động nói.

Nam tử không nói, chỉ lẳng lặng ngồi im, nhưng đáy mắt đã hiển rõ ý lạnh.

"Chủ tử nên phản kích, không thể để cho hắn tiếp tục cuồng vọng nữa, chỉ cần chủ tử nói một câu, bọn thuộc hạ lập tức đợi lệnh." Bóng đen kia cung kính nói.

"Đi xuống." Nam tử lạnh nhạt nói.

"Chủ tử. . . . . ."

"Đi xuống!" Nam tử nâng giọng quát.

"Dạ! Chủ tử, vật này là. . . . . . ." Bóng đen kia không tiếp tục nói hết, mà trực tiếp móc cây trâm từ trong lòng ra, đưa cho nam tử.

Trâm cài tóc hiện ra ánh sáng yếu ớt, nam tử nhìn nó, đôi tay nắm chặt thành quyền, một lúc sau mới nhận lấy.

"Chủ tử. . . . . ." Bóng đen kinh ngạc gọi.

"Về sau, không được để cho ta thấy bất kì thứ gì thuộc về nàng, cút!" Nam tử tức giận nói.

Mà cây trâm cài tóc lúc trước còn hiện ra tia sáng yếu ớt giờ đã sớm không thành hình, biến thành nắm bột, từ lòng bàn tay nam tử rơi xuống mặt đất.

Bên trong phòng chỉ còn lại một mình nam tử, toàn thân tản ra sát khí, không cho bất luận kẻ nào đến gần.

Ở một nơi khác.

"Đuổi theo xem thử đi." Thiên Thiên nhìn bóng dáng bay ra từ sau viện, nhẹ giọng nói với Mặc ở sau lưng.

"Dạ, chủ tử." Mặc lập tức phi thân đuổi theo.

Hai mắt Thiên Thiên vô cùng lạnh lẽo nhìn mấy điểm sáng trên không trung, Dịch Yên, ngươi không nên khiến ta thất vọng, nếu không, ta sẽ chặt ngươi ra làm trăm mảnh


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui