Cực Phẩm Khí Phi

Editor: Nguyen Hien

Betaer: Mẹ Bầu

Trong màn đêm mênh mông đó không chỉ có một người đang giả bộ đơn thuần, mà còn có một người khác nữa.

Trên chiếc giường mềm mại một nữ tử đang ngủ say, không biết nàng nằm mơ nhìn thấy cái gì, trên khóe miệng nở ra một nụ cười hạnh phúc. Chớp mắt một cái, nụ cười kia lại không còn nữa, mà chỉ thấy vẻ mặt đau đớn, từ trong khóe mắt, những giọt lên đang từ từ chảy ra.

Trong khi nước mắt còn đang chảy ra như vậy, đột nhiên đôi mắt đang nhắm chặt liền mở ra, những giọt nước mắt không nghe lời lại tiếp tục chảy xuống. Cô gái ngồi bó gối ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn bi thương chôn ở giữa hai chân.

Thỉnh thoảng vẫn mơ hồ nghe thấy truyền đến tiếng khóc, hoàn toàn không giống như vẻ bình tĩnh thường ngày của nàng.

Sau đó, không biết là do khóc mệt, hay là nàng mệt mỏi thật sự mà tiếng khóc dần dần suy yếu và biến mất trong đêm khuya.

Ngoài cửa phòng

“Mặc, ngươi đi nghỉ trước đi!” Thiên Thiên nhẹ giọng nói.

“Chủ tử, nô tài không mệt.”

“Yên tâm đi, ta không sao, Như Huyên đã ngủ rồi, chúng ta cũng không cần phải lo lắng cho nàng nữa, ta muốn ngồi đây một lát.” Vẻ mặt Thiên Thiên rất bình tĩnh, nhưng đáy mắt thoáng qua một vẻ đau đớn.

Mặc đứng bất động, rốt cuộc, vì sao chủ tử lại đau lòng như thế chứ? Chẳng lẽ tiếng khóc kia có thể làm cho chủ tử nhớ lại quá khứ đau lòng của mình sao?

Mặc không nói nữa, mà gật đầu một cái, ngay sau đó lắc mình biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

Chỉ còn lại một mình, Thiên Thiên chậm rãi đi vào trong sân, sau đó dứt khoát nằm ở trên cỏ, ngắm nhìn lên vầng trăng sáng và bầu trời dày đặc Tinh tú.

Tiếng khóc của Như Huyên, làm nàng nhớ tới đoạn tình yêu sâu đậm trong lòng mình trước kia, tiếng khóc đau lòng này, hẳn là nàng rất yêu nam tử kia, nhưng hà cớ gì phải như vậy chứ? Đây cũng là lần đầu tiên Như Huyên khóc lớn như vậy!

Tiếng khóc của Như Huyên làm nàng nhớ lại nỗi đau mình đã trải qua, nàng một lòng một dạ yêu nam tử kia và cũng cho rằng hắn yêu mình sâu đậm, nhưng nàng không nghĩ tới, nàng cũng chỉ là công cụ để người khác chiếm đoạt tài sản mà thôi.

Sau khi xuyên tới cái thế giới kỳ quái này, nàng chưa từng nhớ đến cuộc sống trước kia, nhưng tối nay Như Huyên làm cho nàng nhớ lại những chuyện trước kia. Nàng không muốn để cho người khác phát hiện ra sự yếu đuối của nàng, hơn nữa nàng cũng không cho phép bản thân mình yếu đuối thêm nữa. Nàng không cần phải đau khổ với một tình yêu như vậy.

Nếu Diêm Vương cho nàng cơ hội lần nữa, nàng sẽ không lãng phí cơ hội nữa, nàng sẽ sống cho bản thân mình.

Từ xa, Mặc lẳng lặng nhìn Thiên Thiên nằm trên cỏ, hắn cảm nhận được cảm giác bi thương trên người nàng, nàng đang nghĩ tới cái gì mà có thể làm cho nàng đau lòng như thế.

......

Hai ngày sau đó.

Một đạo thánh chỉ truyền tới đã khiến Thiên Thiên bị cuốn vào trong toàn bộ cuộc chiến quyền thế.

Trên một chiếc xe ngựa bình thường đang truyền ra tiếng nói chuyện phiếm nho nhỏ.

“Tiểu thư, vì sao đột nhiên hoàng thượng truyền chỉ triệu tiểu thư vào cung như vậy? Chẳng lẽ hoàng thượng muốn sắc phong tiểu thư làm phi?” Tinh Nhi hơi kinh ngạc kêu lên.

“Nha đầu ngốc, rốt cuộc trong đầu ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Đừng có suy nghĩ lung tung nữa?” Thiên Thiên nhẹ nhàng gõ lên đầu Tinh Nhi một cái, cũng chỉ có nha đầu ngốc này mới nghĩ ra được như vậy.

Còn vì sao Long Khải Diêm đột nhiên triệu kiến nàng, chính bản thân nàng cũng không giải thích được, mà nàng cũng không thể kháng chỉ, đến lúc đó chỉ có thể nước tới đắp đất chặn, binh tới tướng đỡ.

“Tiểu thư, điều này cũng không thể trách Tinh Nhi suy nghĩ lung tung! Tân Nguyệt lâu khai trương, hoàng thượng đột nhiên ngự ban bảng hiệu, mà lần này…, Tinh Nhi vẫn cảm thấy hoàng thượng thích tiểu thư.” Tinh Nhi xoa cái đầu bị gõ của mình, miệng không ngừng nói.

“Yêu thích sao? Vậy ngươi nói thử xem hoàng thượng thích ta ở điểm nào?” Bỗng nhiên Thiên Thiên nổi hứng thú muốn trêu chọc Tinh Nhi một chút.

“Tiểu thư trời sinh vốn xinh đẹp, nam tử nhìn tự nhiên sẽ thích, huống chi là hoàng thượng!”

“Ồ! Tinh Nhi cũng yêu thích ta như vậy sao?” Thiên Thiên giảo hoạt cười nói.

“Dĩ nhiên, nô tài là nữ mà còn thích tiểu thư, cho nên hoàng thượng nhất định là thích tiểu thư.” Tinh Nhi vỗ ngực quả quyết nói, nàng càng phân tích, càng cảm thấy mình nói đúng.

“Ngươi cũng yêu thích ta, vậy ngươi có muốn sống bên cạnh ta không?”

“Dĩ nhiên là muốn rồi.”

“Vậy ngươi có muốn cả đời hầu hạ ta hay không?”

"Dĩ nhiên là muốn."

“Vậy ngươi có muốn làm thê tử của ta hay không?”

"Dĩ nhiên là muốn."

Thiên Thiên khẽ cười.

“Cái gì? Không không không, tiểu thư và Tinh Nhi đều là nữ tử, như thế nào lại…A, không, tiểu thư, tiểu thư là cố ý trêu chọc Tinh Nhi.” Tinh Nhi đột nhiên tỉnh ngộ la lớn.

“Xuỵt, nói nhỏ chút.”

Tinh Nhi nhìn xung quanh một hồi, xấu hổ cúi đầu, “Tiểu thư, người…”

Xe ngựa dừng lại, từ ngoài truyền đến đến giọng nói, “Tiểu thư, đã đến hoàng cung, mời tiểu thư xuống xe ngựa.”

Thiên Thiên khẽ cười xuống xe ngựa, Tinh Nhi thì vẫn còn cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên. Đó là bởi vì nàng không dám nhìn thị vệ chung quanh, nàng biết lúc nãy nàng la lớn, bọn họ nhất định đều nghe được.

“Yên tâm đi, bọn họ không biết được chúng ta vừa nói chuyện gì đâu.” Thiên Thiên kê vào lỗ tai Tinh Nhi nói nhỏ.

Tinh Nhi gật gật đầu.

Ngự Hoa Viên.

“Tiểu thư, hoàng thượng phân phó, bảo tiểu thư chờ ở nơi đây, nô tài đi bẩm báo cho hoàng thượng.”

Sau khi đợi tất cả thái giám bên cạnh rời đi, Tinh Nhi mở to đôi mắt, nhìn ngự hoa viên xinh đẹp.

“Oa, nơi này thật là xinh đẹp nha, thật không hổ là Ngự Hoa Viên ở hoàng cung, tiểu thư người mau nhìn này, hoa này thật là xinh đẹp.” Tinh Nhi la lên.

Thiên Thiên hơi khẽ cười, nhìn đóa hoa theo hướng Tinh Nhi chỉ.

Y Lan Hương, không ngờ ở trong cung lại có loài hoa này, tại sao lần trước vào cung nàng lại không phát hiện ra nhỉ.

Hoa Y Lan Hương, màu sắc vàng nhạt, cánh hoa dài nhỏ, cánh hoa giống như cánh hoa cúc, chỉ là hình dáng không được xinh đẹp như hoa cúc. Nhưng hoa có mùi hương đặc biệt, nồng nàn sâu đậm, khi nở hoa sẽ tỏa ra mùi thơm ngát tự nhiên, cách một nơi thật xa cũng có thể ngửi được mùi thơm.

Loại hương thơm này xông vào mũi, làm lòng người vui vẻ thoải mái, hơn nữa còn có thể dùng để đuổi muỗi. Muốn không bị muỗi đốt, có thể để một chút Y Lan Hương ở trong phòng, khẳng định sẽ không có bất cứ con muỗi nào tới. Đáng tiếc là, nàng tìm khắp nơi mà không thấy, không ngờ lại nhìn thấy nó trong hoàng cung.

“Ồ! Thơm quá. Tiểu thư, để Tinh Nhi hái một đóa cho tiểu thư ngửi nha?” Tinh Nhi không đợi Thiên Thiên trả lời đã đưa tay định hái đóa Y Lan Hương.

“Dừng tay, hạ nhân ở đâu tới mà dám vào nội viện trong hoàng cung để hái hoa.” Một đạo âm thanh quát mắng đột nhiên vang lên.

Tinh Nhi ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, chỉ thấy một nữ tử mặc trang phục màu hồng nhạt đi tới.

“Chẳng lẽ ngươi không biết là Y Lan Hương không thể tùy tiện hái sao?” Thì ra người vừa đến là Ngọc phi, theo sát phía sau còn có Lương phi cùng các cung nữ.

“Nô tỳ biết sai, lần sau nô tỳ không dám nữa.” Tinh Nhi sợ hãi quỳ trên mặt đất khóc thút thít, mặc dù nàng không biết đối phương là ai, nhưng nhìn cách ăn mặc kia, nàng có thể suy đoán được đối phương là một vị nương nương. 

Ngọc phi định giơ bàn tay trắng trẻo xinh đẹp của mình lên tát vào mặt Tinh Nhi, nhưng liền bị Thiên Thiên ngăn lại.

“Các ngươi là ai? Các ngươi vốn không phải là người trong nội cung? Người đâu, kéo hai tên điêu dân(*) tự tiện xông vào hoàng cung này đi chém đầu cho bổn cung.” Ngọc Phi rút bàn tay xinh đẹp của mình lại, lạnh lùng hô.

(*) Điêu dân: chỉ những người thường dân gian xảo.

Mà Lương phi đi tới sau chỉ đứng ở một bên lẳng lặng quan sát, nàng cảm nhận được nữ tử áo trắng trước mắt tản mát ra khí lạnh, hơn nữa nàng ta còn có một loại khí chất làm cho người khác không dám đến gần, người như vậy sẽ là ai đây? Sao lại xuất hiện ở trong nội cung như vậy?

“Các ngươi còn lo lắng cái gì? Còn không mau kéo hai tên điêu dân tự tiện xông vào hoàng cung này xuống chém cho ta?” Ngọc phi thấy sau lưng các cung nữ không có hành động gì tức giận nói.

Rất nhanh, thấy bốn cung nữ muốn tiến lên nắm chặt Thiên Thiên và Tinh Nhi, nhưng khi các nàng nhìn đến Thiên Thiên thì thân thể khựng lại một chút, cảm thấy sợ hãi.

“Lên đi…, bọn họ cũng chỉ là điêu dân thôi, các ngươi sợ cái gì? Các ngươi không muốn thực hiện ý chỉ của bổn cung sao?”

Các cung nữ tiến lên, hung hăng nắm chặt Tinh Nhi và Thiên Thiên.

“Đây chính là đạo đãi khách của các ngươi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui