Cực Phẩm Khí Phi

Editor: thanh thanh mạn

Beta: Lạc Thần, coki

“Có điều bản thái tử đã từng nghe nói đến kỹ thuật múa của Tuyết phi nương nương quý quốc không chỉ thướt tha mềm mại, xinh đẹp mà còn có khả năng hấp dẫn trăm loài chim và bươm bướm, hơn nữa ta còn nghe nói năm đó nhờ vậy mà nương nương mới đoạt được danh hiệu Hoa tiên tử, không biết nếu so sánh kỹ thuật múa của Tuyết phi nương nương và Lương phi nương nương thì ai sẽ cao hơn một bậc đây?” Quý Thuần Hoàn cười nói.

Hắn vừa dứt lời thì quan viên không ít phía dưới bắt đầu châu đầu ghé tai thì thầm còn Lương phi thì đầu tiên là liếc nhìn Hiên Viên Hạo sau đó nàng ta phát hiện hình như tầm mắt Hiên Viên Hạo đang dừng ở trên người Tuyết phi nên hai mắt đang trừng Tuyết phi càng thêm hung ác, nàng ta cũng đã từng nghe nói đến điều này nhưng vẫn chưa tận mắt thấy được.

Còn Thiên Thiên thì lại ngồi yên tĩnh ở một bên giống như đang xem cuộc vui, đối với nàng mà nói thì ai thắng ai thua cũng không liên quan đến nàng, nàng cứ tưởng Quý thái tử sẽ đẩy Lương phi ra, ai ngờ hóa ra hắn muốn các nàng ta đấu nhau.

“Bản quận chúa cũng đã từng nghe nói đến chuyện này nhưng lại chưa từng được thấy, không biết Tuyết phi nương nương có nguyện ý múa một khúc hay không?” Mỹ nữ dịu dàng bên cạnh Ngao Thiên Tường nhỏ giọng nói.

Giọng nói của nàng ta rất động lòng người, dịu dàng lại ôn nhu làm cho trong lòng người nghe cực kỳ thoải mái.

“A, tiểu thư, thì ra nữ nhân kia không phải là thê thiếp của Ngao hoàng tử mà là quận chúa nước Thương Lang, như vậy chứng tỏ bọn họ không có bất cứ quan hệ thân mật, Ngao hoàng tử vẫn xứng đôi với tiểu thư hơn.” Tinh Nhi cúi người, nhỏ giọng cười nói bên tai Thiên Thiên.


Thiên Thiên không nói gì mà chỉ cười gượng, tại sao nha đầu này vẫn còn nhớ kỹ chuyện đó vậy: “Tinh Nhi, muội cứ muốn gả tiểu thư của muội ra ngoài vậy sao?”

“Tiểu thư, người không thể chê Tinh Nhi phiền toái được, việc này liên quan đến chuyện cả đời của tiểu thư đấy, đương nhiên Tinh Nhi phải khẩn trương rồi, hơn nữa Tinh Nhi đã đồng ý với phu nhân phải chăm sóc tiểu thư thật tốt, tất nhiên trong đó bao gồm đại sự cả đời của tiểu thư.” Tinh Nhi nói một cách nghiêm túc.

Cho dù hai người có nói nhỏ hơn nữa thì Long Khải Diêm đang ngồi bên cạnh vẫn nghe được, đáy mắt Long Khải Diêm thoáng qua vẻ tức giận, ánh mắt không khỏi liếc về phía Ngao Thiên Tường cách đó không xa.

Đêm đó hắn thất bại nhưng hắn sẽ không từ bỏ.

“Nếu đã như vây thì Tuyết phi,  nàng nên vì mọi người mà múa một khúc đi!” Giọng nói của Long Khải Diêm mang theo vài phần ý cười.

Tuyết Diên đứng dậy, hơi cúi người với Long Khải Diêm sau đó nhìn về phía Quý Thuần Hoàn: “Kỹ thuật múa của bổn cung cũng không có thần kỳ như trong lời đồn đâu, hy vọng thái tử không thất vọng.”

Quý Thuần Hoàn mỉm cười không nói gì, đương nhiên là hắn hiểu rất rõ kỹ thuật múa của nàng.

Hôm nay Tuyết Diên mặc cung trang màu tuyết trắng, vừa thanh nhã lại nhiều hơn mấy phần khí chất xuất trần, làn váy rộng rãi uốn lượn sau lưng, ưu nhã mà cao quý, tóc đen như mực được búi thành kiểu Phi Tiên đơn giản lại được tô điểm bởi vài viên trân châu đầy đặn mượt mà nằm tản ra xung quanh khiến cho mái tóc càng bồng bềnh giống như mây đen, càng sáng mềm trơn bóng, đôi mắt mắt đẹp của nàng ta cực kì rực rỡ, môi đỏ mọng mỉm cười yếu ớt.


Nhìn qua thì mặc dù trang phục của nàng ta không lộng lẫy xa hoa nhưng lại hơn ở khí chất thanh nhã, xuất trần giống như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.

Tuyết Diên gật đầu với đội nhạc sau đó một khúc tiêu rung động lòng người vang lên, đột nhiên làn váy dài của nàng ta tung bay, dáng người uyển chuyển nhảy múa theo tiếng tiêu, lập tức mùi hoa thoang thoảng khắp cả bữa tiệc, thấm vào tận đáy lòng khiến người ta cảm thấy như mình đang ở bách hoa viên.

Ở đây trăm hoa đua nở, chim hót líu lo lại có vô số bươm bướm bay lượn vây quanh trăm hoa trong vườn. Một thiếu nữ mặc y phục màu trắng đẹp như thiên tiên đang dịu dàng nhảy múa, thân thể uyển chuyển trong khóm hoa làm cho người ta không thể không chìm đắm vào trong điệu múa uyển chuyển của nàng đến quên cả hô hấp.

Lúc này đột nhiên tiếng tiêu trở nên nhanh hơn, thiếu nữ lấy chân phải làm trụ, ống tay áo bay bay, thân thể mềm mại theo đó xoay tròn càng ngày càng nhanh rồi đột nhiên từ dưới đất bay lên. Tuyết Diên xoay tròn trên không trung, y phục bồng bềnh giống như Lăng Ba tiên tử.

Tiếng tiêu ngừng lại, điệu múa cũng ngừng theo nhưng mọi người vẫn còn im lặng như vẫn còn ở trong bách hoa viên, cũng không biết là ai vỗ tay trước sau đó trên bữa tiệc không ngừng vang lên tiếng vỗ tay.

“Không ngờ kỹ thuật múa của Tuyết phi nương nương có thể đạt tới cảnh giới này, dường như bản quận chúa nghe được tiếng trăm chim líu lo, thấy được vô số bươm bướm bay múa trong bách hoa viên, thật là làm cho bản quận chúa say mê quên về.” Minh Nguyệt quận chúa hơi mỉm cười nói.

“Tối nay bản thái tử có thể được thưởng thức một vũ khúc như vậy, thật sự là vô cùng vinh hạnh.” Ánh mắt Quý Thuần Hoàn hâm mộ nhìn Long Khải Diêm.

Còn Lương phi thì mặt đen lại, ngồi yên lặng ở một bên.


“Trẫm nghe nói Quý thái tử có đam mê thu thập đàn cổ đồng thời kỹ thuật đàn cũng có thể nói là đã đạt tới trình độ không có đối thủ, vừa khéo gần đây trẫm lại có được một cây đàn cổ rất tốt, không biết Quý thái tử có thể dùng cổ cầm này đàn một khúc để cho mọi người thưởng thức hay không?” Long Khải Diêm cười nói.

Tiếng xôn xao vang lên, hoàng thượng muốn thái tử nước Thuỷ Nguyệt khảy một bản, có thể nghe được Quý thái tử tự mình khảy đàn quả thật là may mắn ba đời, càng may mắn hơn nữa là đêm nay mình có thể tham dự được bữa tiệc này.

Rất nhanh một cây đàn cổ đã xuất hiện trước mặt Quý Thuần Hoàn.

“Lôi Minh, không ngờ bệ hạ lại có thể tìm được cây đàn tốt như thế.” Lôi Minh là một trong những danh cầm, cũng là cây đàn tốt hắn đang tìm nhiều năm, không ngờ nó lại ở đây. Trong giọng nói của Quý Thuần Hoàn mang theo vài phần kinh ngạc.

Nhưng mà…

“Đúng là Lôi Minh, nếu như Quý thái tử có thể điều khiển được cây đàn này thì trẫm sẽ lập tức tặng Lôi Minh cho thái tử.” Long Khải Diêm nở nụ cười, không ai có thể đoán được ý tứ trong lòng hắn.

Nghe vậy Thiên Thiên lập tức sinh ra một chút hứng thú với cây đàn Lôi Minh này nhưng mà nàng lại càng hứng thú với chuyện Long Khải Diêm muốn Quý Thuần Hoàn đánh đàn hơn. Thái tử một nước, hoàng thượng tương lai nhưng lại đánh đàn cho bách quan nghe, đó sẽ là cảnh tượng như thế nào đây? Nhưng mà hắn sẽ làm sao?

Bách quan cũng đang suy đoán, bọn họ biết Quý thái tử là một người đam mê thu thập đàn cổ, đây lại là đàn Lôi Minh khó có được, chỉ cần là người biết đánh đàn thì ai cũng biết đàn Lôi Minh này không phải là loại đàn mà ai cũng có thể khảy được mà phải là chủ nhân được Lôi Minh thừa nhận thì lúc khảy đàn mới có thể tạo nên âm thanh trong trẻo đặc biệt, chẳng lẽ Quý thái tử này thật sự sẽ vì Lôi Minh mà khảy đàn cho bọn họ nghe trước mặt mọi người sao?

Nhưng nếu từ chối thẳng thừng thì sẽ làm cho tình hữu nghị hai nước xuất hiện khoảng cách, chuyện này…


Quý thái tử nhẹ nhàng vuốt ve Lôi Minh, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn, chẳng qua: “Có lẽ là bản thái tử không có phúc có được Lôi Minh rồi, mấy ngày trước bản thái tử không cẩn thận bị trật cổ tay, tạm thời không thể đánh đàn được, thật là vô cùng đáng tiếc.”

Quý Thuần Hoàn nói chuyện đồng thời thỉnh thoảng xoa bóp khớp xương ở cổ tay mình.

“Nếu Quý thái tử tạm thời không thể khảy đàn Lôi Minh này được vậy thì không bằng để bản quận chúa thử xem?” Minh Nguyệt quận chúa đứng dậy, cười dịu dàng, nói.

“Minh Nguyệt quận chúa cứ việc thử đi.” Long Khải Diêm cũng không vì Quý Thuần Hoàn từ chối mà bất mãn, gương mặt của hắn chứa đựng nụ cười nhìn Minh Nguyệt quận chúa.

Thật ra hắn đã đoán được Quý Thuần Hoàn sẽ từ chối từ trước rồi, chẳng qua hắn muốn xem thử Quý Thuần Hoàn sẽ dùng lý do gì để từ chối, không ngờ Quý Thuần Hoàn lại từ chối như vậy, trật cổ tay…

“Tử Tình, nhớ kỹ, không nên làm khó mình.” Ngao Thiên Tường nhàn nhạt nói.

“Dạ, Tường ca ca.” Minh Nguyệt quận chúa đáp lại bằng một nụ cười sau đó đi lên đài.

Thiên Thiên cũng không cho rằng Quý Thuần Hoàn sẽ đánh đàn trước mặt mọi người, bây giờ đổi thành công chúa Minh Nguyệt này, trái lại nàng muốn nghe thử nữ nhân dịu dàng này sẽ khảy ra tiếng đàn như thế nào? Vì sao Đàn Lôi Minh này lại nổi danh như vậy?

Long Khải Diêm lại nhìn chằm chằm Thiên Thiên sau đó hơi nhếch môi, đáy mắt hiện lên vẻ giảo hoạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận