Cực Phẩm Khí Phi

Editor: thanh thanh mạn

Beta: Lạc Thần, coki

Giọng nói khiến bữa tiệc kết thúc chính là của nha hoàn thân cận bên Thượng Quan Diễm Nhi, khuôn mặt của nàng ta có không chút máu ngã xuống đất, cực kỳ sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Sau khi Long Khải Diêm tới cũng nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt vốn đã rất đen của hắn lại đột nhiên trở nên trắng bệch sau đó nhanh chóng biến thành màu đỏ, đôi mắt thâm thuý lạnh như sương, ngay cả giọng nói cũng như vậy: “Nói, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Lúc này cung nữ kia mới phục hồi tinh thần, cả người không ngừng run rẩy, đáy mắt hiện rõ sự sợ hãi: “Nô tỳ…nô tỳ tham kiến…Hoàng thượng.” Lời nói đứt quãng càng thể hiện nàng ta đang rất sợ hãi.

“Nói rõ ràng cho trẫm.” Long Khải Diêm lạnh lẽo, tức giận nói.

“Bẩm…bẩm hoàng thượng, nô tỳ cũng không rõ, nương nương nói muốn đến đình nghỉ mát hóng gió một chút, người bảo nô tỳ trở về lấy thêm áo choàng nhưng lúc nô tỳ mang áo choàng tới thì thấy nương nương…nương nương… chính là dáng vẻ này.” Cung nữ kia run run rẩy rẩy nói.

Long Khải Diêm liếc nhìn áo choàng trên tay cung nữ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người trên mặt đất: “Vứt bọn họ đến bãi tha ma đi.”

Lập tức cung nữ dưới đất còn có Tiểu Lý Tử thậm chí cả thái giám và thị vệ bên cạnh đều cực kì kinh ngạc, bãi tha ma, vậy mà hoàng thượng lại ra lệnh ném thi thể Đức phi đến bãi tha ma?

“Muốn kháng chỉ sao?”

“Thuộc hạ lĩnh chỉ.”

“Chuyện hôm nay không được truyền ra ngoài nếu không tất cả mọi người đều chết không có chỗ chôn!” Long Khải Diêm rét lạnh nói.

“Dạ, nô tài/ nô tỳ tuân lệnh!”

Thật ra chuyện là như thế này, hãy quay trở lại lúc khuôn mặt của Thượng Quan Diễm Nhi xanh mét rời khỏi yến tiệc, nàng càng nghĩ càng tức giận, sao nàng lại không biết tiện nhân kia có thể đánh đàn hơn nữa còn có thể khống chế được cả Lôi Minh.

Trước kia nàng ta rất nhát gan nhu nhược sao bây giờ nàng ta lại thay đổi nhiều đến thế, chẳng lẽ bị bỏ sẽ làm người ta thay đổi sao? Trong đầu Thượng Quan Diễm Nhi không ngừng hiện ra những lời tiện nhân kia đã nói, nàng là một quý phi thận phận cao quý thì sao có thể sợ một dân chúng nho nhỏ hơn nữa còn là thân phận tiện nhân như nàng ta được.

Khi Thượng Quan Diễm Nhi nhìn thấy con đường trước mắt thì nhận ra đây chính là con đường dẫn đến viện của tiện nhân kia, lúc này nàng ta và nha hoàn kia đều đang ở buổi yến tiệc, có nghĩa là ở viện nàng ta không có ai, trong mắt Thượng Quan Diễm Nhi thoáng qua lạnh lẽo, khoé miệng hơi nhếch lên, tối nay nàng sẽ cho tiện nhân đó biết sự lợi hại của mình.

“Ngươi về lấy áo choàng cho bổn cung, bổn cung muốn ngồi ở đây một chút.” Thượng Quan Diễm Nhi lạnh nhạt sai sử một cung nữ trong đó.

“Dạ, nương nương.”

“Tất cả các ngươi đều lui ra cho bổn cung, bổn cung muốn yên tĩnh một chút.” Thượng Quan Diễm Nhi nhìn bọn cung nữ và thái giám phía sau, nói.

“Dạ, nương nương.”

Rất nhanh trong đình nghỉ mát chỉ còn lại một mình Thượng Quan Diễm Nhi, trong lòng nàng rất vui vẻ, chỉ cần nàng bước nhanh hơn thì có thể kịp làm mọi chuyện trước khi cung nữ kia trở lại.

“Tiện nhân, bổn cung cho ngươi mệt đến chết.” Thượng Quan Diễm Nhi sờ sờ bên hông sau đó nhỏ giọng lầm bầm.

Thượng Quan Diễm Nhi đang bước đến Vĩnh Hoà Uyển thì đột nhiên thân thể của nàng không thể động đậy được sau đó nàng ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt.

“Ai đó? Là ai đang núp ở trong bóng tối đó?” Đột nhiên Thượng Quan Diễm Nhi cảm thấy sợ hãi chưa từng có.

Nhưng bây giờ là giữa đêm khuya nên không có ai để ý đến nàng, nàng đang định la lên thì thấy một nam tử mặc y phục thị vệ xuất hiện.

“Ngươi mau tới đây cho bổn cung, bây giờ bổn cung không thể nhúc nhích được, nhất định là ngươi biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?” Thượng Quan Diễm Nhi kích động hô lên.

Nhưng thị vệ kia giống không nghe thấy lời nói của Thượng Quan Diễm Nhi, hai mắt hắn vô hồn, từ từ cởi áo mình ra, sau khi Thượng Quan Diễm Nhi thấy thế thì sắc mặt lập tức thay đổi, nàng đang muốn hô to thì lại phát hiện lúc này nàng đã không thể phát ra tiếng được nữa, chỉ có thể sợ hãi nhìn nam tử trước mặt.

Rất nhanh toàn bộ y phục trên người nam tử kia đã bị hắn ta cởi hết  sau đó hắn ta giống như cái xác không hồn bước đến bên cạnh Thượng Quan Diễm Nhi rồi cởi từng món y phục trên người nàng ra.

Lúc này trong đầu nàng thoáng hiện lên lời nói của tiện nhân kia, ta sẽ khiến cho kết quả của ngươi giống lão nương đầu trọc của ngươi, nếu như hoàng thượng bắt gặp tại trận ngươi và nam nhân khác tằng tịu với nhau ở trên giường thì sẽ như thế nào? Chẳng lẽ…không, nàng không thể để loại chuyện đó xảy ra nhưng lúc này nàng không thể nhúc nhích, hơn nữa…

Hơn nữa đột nhiên nàng cảm thấy cả người mình nóng hầm hập, khi bàn tay nam tử kia vuốt ve nàng thì nàng lại cảm thấy mát lạnh, thậm chí là thoải mái…

“Ưm… ưm…. ưm…” Bất kể Thượng Quan Diễm Nhi kêu như thế nào thì cũng không thể phát ra âm thanh được, chỉ có thể trợn mắt nhìn nam tử kia nằm trên người mình, tuỳ ỳ cướp đoạt đồng thời nàng cũng cảm thấy khó chịu, muốn có được nhiều hơn…

Đột nhiên lúc nam tử đang tiến vào nàng, lấp đầy khoảng trống của nàng thì nam tử đó lại phun ra một búng máu đen mà nàng cũng vậy, hai người cứ như vậy dán chặt vào nhau hơn nữa còn là loã thể rồi cùng nhau đi đến hoàng tuyền.

Trong đêm tối thoáng hiện ra một bóng người, người đó lật xem thứ Thượng Quan Diễm Nhi giấu trong cung trang sau đó nhanh chóng rời đi.

Khi cung nữ kia mang áo choàng tới thì lập tức thấy cảnh như vậy: “A…”

Đây chính là hình ảnh mà Long Khải Diêm nhìn thấy, Thượng Quan Diễm Nhi và thị vệ tằng tịu với nhau trong đình nghỉ mát hơn nữa nửa người dưới của hai người còn dính chặt vào nhau nhưng hai người không có bất kỳ hơi thở nào, đã chết rồi.

Rốt cuộc chuyện này là sao? Phi tử của hắn và thị vệ ở chung với nhau hơn nữa lại chết cùng một chỗ, cái chết như vậy…Long Khải Diêm nhíu chặt mày, chẳng lẽ có người âm thầm thiết kế tất cả chuyện này? Hay là…

Ở một nơi khác….

Đột nhiên bữa tiệc kết thúc khiến bách quan rất hoang mang hơn nữa sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vừa rồi thì sắc mặt hoàng thượng khó coi, bọn họ đoán rằng nhất định là hậu cung đã xảy ra chuyện lớn gì đó nhưng bọn họ không dám thăm dò đến cùng, chỉ có thể ôm lấy sự tò mò của mình rời khỏi hoàng cung.

“Nữ nhân kia, xem ra ngươi không chỉ che giấu dung mạo của ngươi mà còn có quan hệ với hoàng thượng, thì ra ngươi cũng có một mặt như đêm nay, bổn vương hoàn toàn bị ngươi đùa giỡn rồi.” Con ngươi lạnh lẽo như băng của Long Khải Kỳ nhìn Thiên Thiên chằm chằm.

“Thân phận của vương gia cao cao tại thượng còn ta chỉ là một dân thường, ta nào dám đùa giỡn vương gia?” Thiên Thiên cười khẽ nói.

“Dân thường? Bổn vương thấy ngươi sẽ không còn là dân thường nữa đâu.”

Thiên Thiên không nói gì, trong đầu vẫn đang phân tích câu nói này của Long Khải Kỳ.

“Đừng có nhúng tay vào, nếu không ngươi hãy lo cho cái mạng nhỏ của ngươi đi!” Long Khải Kỳ hừ lạnh một tiếng rồi hất tay rời đi.

Thiên Thiên nhìn bóng lưng hắn rời đi, nhúng tay vào sao? Cho tới bây giờ nàng đều không muốn bước chân vào đầm nước đục này.

“Tiểu thư, Tinh Nhi còn tưởng rằng Kỳ vương gia sẽ gây bất lợi với tiểu thư nhưng vương gia lại nói những lời đó là có ý gì? Cái gì mà tiểu thư sẽ không còn là dân thường? Không phải dân thường thì là gì?” Vẻ mặt Tinh Nhi khó hiểu, hỏi.

Đột nhiên: “A…Tinh Nhi biết rồi, nhất định vương gia đang nói đến hôn sự của tiểu thư và Quý thái tử nhưng tiểu thư cũng không có đồng ý với Quý thái tử mà!”

“Tinh Nhi, muội không cần kinh ngạc đến vậy, tim ta không chịu nổi quanh co lòng vòng như vậy đâu.” Thiên Thiên bất đắc dĩ nói.

“Dạ, Tinh Nhi biết rồi.”

“Đi thôi, về Vĩnh Hoà uyển trước, mang theo A Hắc và A Hoàng, tối nay chúng ta ra khỏi cung.” Chuyện phải giải quyết thì nàng đã tạm thời giải quyết xong, chuyện trao đổi cũng đã kết thúc lúc Thượng Quan Diễm Nhi chết thảm, nàng cũng cần phải trở về thôi, thật sự có chút nhớ nhà rồi, loại cảm giác này thật tốt.

“Đợi một chút, Thiên Thiên.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui