Cực Phẩm Khí Phi

Edit: Tương Ly

Beta: Heisall

Theo lão quản gia dẫn đường, Thiên Thiên và Hầu Quân Lâm dần dần đi tới một nơi có chút hoang vu, hơn nữa giống như đã lâu không có người ở.

Ở chỗ này, ngửi không thấy mùi hoa, cũng nghe không được chim hót, chỉ có hơi thở râm mát.

Quản gia đang đi phía trước bỗng mở miệng nói: "Nơi này hoang vắng đã lâu, cho tới bây giờ hạ nhân của Tiêu Diêu Sơn Trang cũng chưa từng tới nơi này, hơn nữa cũng không có mấy người có thể biết được Tiêu Diêu Sơn Trang sẽ có chỗ như thế, cho nên giấu lão Các chủ ở nơi này là an toàn nhất."


"Ngươi làm việc, ta tuyệt đối yên tâm." Giọng nói trầm thấp của Hầu Quân Lâm vang lên, thật ra cho tới nay hắn vẫn luôn rất yên tâm về lão quản gia này, không phải chỉ vì đây là quản gia mà phụ thân hắn từng tín nhiệm nhất, mà hơn nữa đây cũng là người mà hắn tin tưởng nhất, sau khi phụ thân qua đời, lão quan gia này đã vì Sơn Trang, vì mình, mà dốc hết sức lực.

"Có thể làm việc vì Lão Trang Chủ và Trang chủ, là vinh hạnh của lão nô." Quản gia ở đằng trước đột nhiên dừng bước, xoay người cung kính nói.

"Ừ, tiếp tục dẫn đường đi."

Thiên Thiên nhìn hai vị chủ tớ này, nàng nhìn ra được giữa bọn họ tồn tại một tình cảm rất sâu đậm, thật sự giống như có điểm vượt qua tình cảm chủ tớ, có điểm giống...... Nhưng dù sao đây cũng là chuyện của người ta, không có quan hệ gì với nàng.

Đột nhiên, trước mắt thoáng hiện ra một ngôi nhà nhỏ cũ nát, lụp xụp, đi vào bên trong thì một luồng bụi bặm sặc mũi bỗng nhiên ập tới, ngẩng đầu nhìn lên, trên mái nhà đều đã bị mạng nhện che kín, hơn nữa mặt trên còn có rất nhiều con nhện đang dệt lưới, thấy thế nào, nơi này cũng không giống địa phương có người ở.

"Hầu Quân Lâm, nơi này chính là nơi ngươi muốn dẫn ta tới?" Thiên Thiên lạnh lùng nói, trước tiên không nói tới người biết thân thế của mình là ai, nhưng nơi này căn bản sẽ không có khả năng có người ở, nàng cũng không cảm nhận được một chút hơi thở nào.

"Tiểu thư, không nên gấp gáp, đợi lát nữa tiểu thư sẽ tự biết." Lão quản gia mở miệng cười nói.

Trong lúc đó, sau khi lão quản gia vừa dứt lời, liền đi tới bên cạnh một bức họa treo trên bức tường phía tây, rồi sau đó đưa tay ấn xuống tấm tranh gỗ cuộn bên cạnh một cái, bức tường kia lập tức bị dời đi chỗ khác.

"Trang chủ, tiểu thư, lão Các chủ ở bên trong." Lão quản gia khẽ cúi người nói.


Rồi sau đó, khi Thiên Thiên đi vào khe hở vừa xuất hiện thì ánh mắt liếc nhìn bức họa trên tường một cái, tranh kia rất bình thường, không phải là danh gia vẽ, mà tranh gỗ cuộn kia cũng rất bình thường, giống nhau không có gì khác biệt, nhưng vì sao hắn mới vừa ấn xuống một cái, liền xuất hiện mật thất này đây?

Bên trong mật thất rất sáng, hơn nữa bố trí cũng rất đơn giản, dù vậy cái gì cần có đều có.

"Nương tử, ông ấy chính là người nàng muốn gặp." Hầu Quân Lâm khẽ nói, nhưng vẻ tươi cười trên mặt lúc trước đã không thấy nữa.

Thiên Thiên nhìn theo, chỉ thấy một nam tử ước chừng hơn sáu mươi tuổi nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, nhìn qua rất suy yếu, hơn nữa còn nhíu mày, là bởi nguyên nhân gì mà nhíu mày đây?

Đi tới nhìn kỹ, chắc hắn đang tiến vào mộng đẹp, nhưng hắn lại ngủ không được yên ổn, áo của hắn đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, hơn nữa, đôi tay còn nắm chặt thành quyền, cắn chặt môi, giống như đang chịu đựng điều gì đó.

"Trang chủ, chắc độc tính trong người lão Các chủ đang phát tác." Mặt lão quản gia lo lắng nói.


Mỗi lần độc tính trong người lão Các chủ phát tác, hắn đều không có cách nào giúp một tay, chỉ có thể ở một bên lo lắng nhìn.

"Còn chưa tìm được Quỷ Y Tử sao?"

"Bẩm trang chủ, hành tung Quỷ Y Tử lúc ẩn lúc hiện, cho dù lợi dụng thế lực của cả Tiêu Diêu Sơn Trang, nhưng đến nay vẫn không tìm được hành tung của Quỷ Y Tử, nếu như không tìm được Quỷ Y Tử, lão nô lo lắng lão Các chủ......" Lão quản gia dừng lại, không tiếp tục nói hết.

"Liên nhi...... Liên nhi......" Người trên giường thì thào nói.

Thân thể Thiên Thiên dừng lại, Liên nhi, đó không phải là......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận