Cực Phẩm Khí Phụ

“Tỷ tỷ, ngươi mặc bộ nào?” Phượng Thanh Hà tay cầm hai bộ quần áo, một kiện trắng, một kiện màu mè xanh đỏ.

Ta trầm ngâm: “Lấy bộ tục khí.”

“Nga.” Phượng Thanh Hà liền bắt đầu mặc cho ta bộ màu mè, thực xấu hổ, ách, là ta còn chưa biết mặc quần áo cổ đại. Nàng ở một bên mặc, ta lại nghĩ tới Long Ngâm, sự việc đến bây giờ chỉ có thể tìm bệnh thần kinh, trước nghiệm chứng một chút rồi nói sau. Chính là đại khối băng, tại sao ta lại có cảm giác kì quái. Ta vốn nghĩ mình với hắn căn bản không có cảm giác, nhưng là, khi hắn hôn ta, ta lại bị quay cuồng đầu óc, đây là yêu sao?

Yêu hắn? Không nên như vậy, yêu một kẻ lạnh như băng, ta ban đêm ngủ liền ôm một khối băng nha, nhưng hôm đó ta ôm hắn cũng không đến mức lạnh lắm… (Hoa: Vân tỷ ăn xong bỏ vỏ =.=/ Vân: ta gặm cả xương không có bỏ cái j/ Hoa: @@)

“Tỷ tỷ, tóc thế nào?” Phượng Thanh Hà đã mặc quần áo cho ta xong, đem tới trước mặt ta một tấm gương lớn.

“Ngươi chải sao cho màu mè, tục khí, ta muốn làm Mộ Dung Ý Vân.” Hai ngày này ta làm thương binh, ngoài ngồi lì trong phòng thì không có đi đâu, hiện tại chân có thể đi lại, ta tính ra ngoài một chuyến, còn ở trong đây nữa ta buồn chết a.

Vừa thấy Cố Mộng Tình không phải loại người tốt gì, ngày đó ta xen vào việc của nàng, làm nàng vừa thẹn vừa nhục, nàng tám phần là đến trả thù. Việc không xong nhất chính là, ta bất cẩn nói mình là Mộ Dung Ý Vân, còn thừa nhận mối quan hệ với đại khối băng, nàng ta có thể ra ngoài nói loạn hay không, phá hoại thanh danh của ta? Bỏ đi, thanh danh của Mộ Dung Ý Vân vốn đã xấu cực điểm, trên giang hồ còn ai chưa biết? Nhưng chính là phiền toái sẽ tìm đến đại khối băng, một khi bị nhận ra, thấy ta là Nguyệt Quang tiên tử thì sẽ như thế nào? Dù sao Phượng Thanh Hà cũng là nhân vật thành danh, đại khối băng cũng rất dễ bị người khác nhận ra, ta không nghĩ muốn Mộ Dung Ý Vân cùng Nguyệt Quang tiên tử có liên hệ gì với nhau. Cho nên phải lấy thân phận Mộ Dung Ý Vân, ta còn sợ chính là, ngày đó gặp Cố Mộng Tình ta không có che mặt, sau này nàng ta gặp Nguyệt Quang tiên tử liệu có thể nhận ra ta, cái này là vạ từ miệng mà ra.

“Được rồi.” Phượng Thanh Hà đem tóc chải xong, vừa lòng đưa ta cái gương, ta nhìn vô gật đầu: “Tốt, giống với khi đi Giang gia.”

“Đúng.” Phượng Thanh Hà có phần mất hứng, tuy chỉ là tùy ý vấn cho ta nhưng nàng vẫn là nghĩ tới quá khứ đau thương của ta ở Giang gia. Ta cười: “Ngươi có phải đang suy nghĩ rằng ta rõ ràng không ngốc, vì sao phải giả ngu?”

“Không phải, ta biết tỷ có hai thân phận, chính là tỷ hiện tại vì sao lại trở về làm Mộ Dung Ý Vân?”

Xem ra, nàng cũng không phải quá thông minh, hay là nàng thực sự thông minh vượt trội mới hỏi ta câu này? Ta cũng không biết, nhưng lên mặt trưởng bối nói: “Ngươi ngốc, về sau nói cho ngươi.”

Phượng Thanh Hà không hỏi tiếp, ngoan ngoãn trang điểm cho ta, lại là diễm tục, ta thực nghĩ mình chuẩn bị biến thành diễn viên kịch.

“Mị nhi đâu?”

“Thủy cô nương không biết làm gì, luôn thần thần bí bí.” Nhắc tới Thủy Vũ Mị, Phượng Thanh Hà một bộ không yên lòng.

“Gọi Thủy Vũ Mị, chúng ta ra ngoài.” Nàng là cung chủ, thần bí cũng là chuyện bình thường.

“Tỷ một chút cũng không nghi ngờ nàng ta sao?”

“Vì sao phải hoài nghi?” Ta liếc mắt nhìn nàng, ta tự nhận chẳng có giá trị gì, muốn có chủ ý với ta cũng cần có nguyên nhân.

Cả trà lâu cao thấp ồn ào, người đông đất chật, đều đang nói chuyện mới mẻ. Ta cùng Phượng Thanh Hà mới vừa xuống lầu, chưởng quầy vội vàng đón nhận, nói: “Phượng cô nương, đã xảy ra chuyện.”

“Nói.” Phượng Thanh Hà một bộ dáng bà chủ ra lệnh, thủ trưởng chính là thủ trưởng. Chưởng quầy thấp giọng nói: “Đường Môn Cố Mộng Tình nói loạn khắp nơi, Phượng cô nương cùng Thiên Ma giáo chủ, Anh Hoa cung chủ, Mộ Dung nhị tiểu thư ở cùng một chỗ. Nghe vậy mấy kẻ thù của Mục Hàn đều tụ tập tại Bách Hiểu Đường. Đường chủ nhắn người mau về.”

Ta còn tưởng đại sự gì, Cố Mộng Tình này đủ hẹp hòi.

“Được.” Phượng Thanh Hà thản nhiên đáp, lại đem ánh mắt chuyển hướng ta, tựa hồ hỏi ý kiến ta. Ta cũng không muốn để ý, tùy tiện tìm một chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống thì bốn chữ Mộ Dung Ý Vân nhảy vào tai khiến ta giật mình một hồi. Ngồi ở bên trái ta, một người nói: “Nếu có thể tìm được Mộ Dung Ý Vân, có khả năng sẽ giàu to.”

Là tham 5000 bạc của cha ta, hừm. Rất nhanh có người phản bác: “Tìm được nhưng chưa chắc bắt được.” Đại thúc này cũng nhiều bát quái a.

“Vì sao?” Mọi người đều hứng thú hỏi.

“Ngươi không biết a, giang hồ đều nói, Mộ Dung Ý Vân hiện tại không thể động tới, chẳng những là người trong lòng của ma đầu Mục Hàn, mà là nghĩa tỷ của Thủy Vũ Mị, cung chủ Anh Hoa cung. Nhiều cao thủ như vậy bảo vệ, cho dù Mộ Dung tiên sinh tự tay đến bắt cũng là khó khăn nha.” Hắn cố ý hạ thấp âm, ra vẻ thần bí, Cố Mộng Tình, quả nhiên trả thù ta.

“Ta nghe nói, Mộ Dung Ý Vân cùng Nguyệt Quang tiên tử là kim lan tỷ muội, có phải vì lí do này Bách Hiểu Đường bảo hộ nàng?” Nam nhân cũng thích tám, đáng ghét.

“Hẳn là đi.” Giả cái gì lão, không biết cũng đừng đoán bừa, hắn lại nói: “Ta nói cho ngươi, đại ma đầu Mục Hàn trước mặt Cố tiểu thư gọi một tiếng Vân nhi, Mộ Dung Ý Vân còn nói ngoài hắn không lấy phu quân.”

“Ta nghe nói, Mộ Dung Ý Vân tính tình điêu ngoa, diễm tục thô lỗ, mắt có tật, ngày thành thân bị Giang trang chủ đuổi khỏi cửa, Mục Hàn sẽ không thích nữ nhân như vậy chứ? Cũng rất thiếu ánh mắt đi?”

“Ngươi có điều không biết, vài ngày trước truyền rằng ma đầu cùng Mộ Dung nhị tiểu thư có tư tình, tám phần là thực.” Bên cạnh một lão già sáp miệng vô.

“Theo tin tức của Bách Hiểu Đường, không phải nói Mộ Dung Ý Vân bị Thiên Ma giáo bắt đi sao? Còn nói nàng kia không phải thực sự Mộ Dung Ý Vân?”

Đại thúc thần bí nói: “Có lẽ Bách Hiểu Đường thu của Mộ Dung gia không ít, Mộ Dung gia dù sao cũng cần có điểm mặt mũi.” 

Ta nghe nói nửa ngày, cuối cùng tò mò không nhịn nổi, tươi cười đi qua: “Vị đại thúc, các ngươi nói bắt Mộ Dung Ý Vân, đây là vì sao?”

“Vị cô nương, ngươi không phải người giang hồ?” Đại thúc hồ nghi đánh giá ta, ta đạm cười: “Ta là đệ tử của Bách Hiểu Đường, muốn thu thập chút tình báo.”

“Vậy, thất kính.” Đại thúc hưng trí nói: “Ngươi còn không biết giang hồ truyền rằng Mộ Dung Ý Vân cùng ma đầu ở cùng một chỗ, Mộ Dung tiên sinh suýt chút nữa tức chết, phát ra võ lâm thiếp, ai có thể đem nàng bắt trở về, có thể đến Mộ Dung gia đọc sách ba ngày. Mộ Dung gia có kho sách cực lớn chứa võ công khắp thiên hạ, nếu ở trong đó ba ngày…sách sách…”

Đại thúc nói tỏ vẻ rất say mê, hừm, thì ra không chỉ 5000 bạc kia, mà còn cả mồi ngon khác, lão cha cáo già thật. Ta làm bộ thực thú vị nói: “Này đại ca, đều nói Mộ Dung Ý Vân cùng Mục Hàn ở cùng một chỗ, có chứng cớ không?” 

“Không có.” Hừ, không có đừng loạn nói.

“Bất quá, võ lâm đệ tứ mỹ nhân, Đường Môn tiểu thư Cố Mộng Tình chính mắt nhìn thấy, cũng không là giả đi. Còn nói khi đó Mộ Dung Ý Vân không biết liêm sỉ ôm đại ma đầu.”

“Chẳng phải trước nói ma đầu cùng một vị bạch y nữ tử sao, giờ lại đổi thành Mộ Dung Ý Vân?” Ta cố tình bắt bẻ.

“Thì hai người đó là một.”

Ặc, ta chút nữa ngất. Đại thúc lại nói: “Cô nương, thứ ta mạo muội, vì sao mà quý đường bảo trì trung lập với sự tình của Mộ Dung Ý Vân?”

“Hổ thẹn, Mộ Dung Ý Vân hành tung quỷ quái, căn bản không tìm thấy nàng.” Ta liền đánh lạc hướng nói: “Đại ca, Mục Hàn thường ngày làm nhiều điều ác phải không?”

“Cô nương, ngươi thực sự là đệ tử của Bách Hiểu Đường?” Đại thúc bắt đầu hoài nghi, bởi vì ta ngay cả điều tối cơ bản cũng không biết.

“Tiểu muội mới xuất đạo, phiền toái đại ca chỉ bảo.” Ta cơ hồ dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, đại thúc thấy thế, làm một bộ dáng khủng bố nói: “Hắn quả thực giết người thành cuồng, về sau thấy hắn thì trốn xa chút. Người từng thấy hắn trên giang hồ rất hiếm, vì thấy hắn thì đều chết.” Cái gì? Hắn có phải là tử thần đâu, đại khối băng ngoài lạnh lùng hơn người ra thì không thể nói hắn cuồng giết người được, ta lại một bộ thụ giáo nói: “Thủy Vũ Mị lại là người như thế nào?”

“Nghe nói Thủy Vũ Mị là yêu nữ thiên kiều bá mị, tâm như rắn rết, aiz, có yêu nữ bên người ai dám động vào Mộ Dung Ý Vân?” Ngất, nàng chỉ được cái nhanh miệng, còn tâm như rắn rết ở chỗ nào chứ? 

“Aiz, nghe nói Mộ Dung Ý Vân thường ngày không bước qua cửa, không nghĩ tới kết giao cùng nhiều tà nhân như vậy.” Bên cạnh có một người chen miệng, ta ý thức được, cả trà lâu liền chỉ có nhóm người này đang nói.

Lại có một người nói: “Tuy Mộ Dung Ý Vân bên người có bốn vị cao thủ, nhưng các môn phái vẫn sôi nổi chuẩn bị bắt Mộ Dung Ý Vân trở về, đều tham lam võ công của Mộ Dung gia a.” Má ơi, nhiều người như vậy đến bắt ta?

“Gặp qua Mộ Dung Ý Vân không nhiều lắm, rất khó tìm.” Ta nói, chính là muốn coi xem làm thế nào tìm được ta.

“Theo Cố tiểu thư nói, Mộ Dung Ý Vân cùng Mục Hàn, Phượng Thanh Hà, Thủy Vũ Mị ở cùng một chỗ, chỉ cần thấy một hàng mấy người, nhận diện Phượng Thanh Hà hay Thủy Vũ Mị đều không khó nha.”

“Ách, vị đại ca này, ngươi biết Phượng cô nương cùng Thủy cô nương.” Nếu biết thì ta liền xong.

“Phượng Thanh Hà cô nương là phó đường chủ Bách Hiểu Đường, biết mặt Phượng Thanh Hà trên giang hồ không ít người đâu, còn ma nữ Thủy Vũ Mị, dù gì nàng cũng là một trong tứ đại mỹ nhân của giang hồ, cũng sẽ không ít người biết nàng.” Đã biết Phượng Thanh Hà nổi tiếng, nào biết nổi tiếng đến mức đó.

Đại thúc lại thần bí nói: “Ba ngày trước, Cố đại tiểu thư bắt gặp mấy người đó trong một khu rừng cách đây hai dặm, Phượng Thanh Hà là người của Bách Hiểu Đường, nhất định là tìm nơi này đặt chân, ta ở trong này ôm cây đợi thỏ, ngươi xem, kì thật nhiều người ở đây cũng vì vậy mà đến.” Ta kinh ngạc, nhìn ra xung quanh, quả thực nhiều người a, hừ, ta ở ngay đây, muốn bắt ta, các ngươi đã thấy ta nhưng đâu có biết ta.

“Cũng đã ba ngày, mấy người đó hẳn là chạy xa rồi.” Ta cố tình đánh lạc hướng tung một cái tin.

“Nghe nói Mộ Dung Ý Vân bị thương ở chân, bọn hắn hẳn là chưa có đi xa.” Ta bị thương đều biết, tin tức hảo linh thông, tai hảo thính a.

“Ngươi sao lại biết?” 

“Cố đại tiểu thư nói nàng trong lúc vô ý thấy Mộ Dung Ý Vân bị thương ở chân.” Cái gì vô ý thấy, chính nàng làm ta ngã ê hết cả mông, hừ.

“Y Lạc Lạc?” Ánh mắt đại thúc chớp mắt nhìn ra cửa, ta cũng giật mình nhìn lại, tất cả mọi người chằm chằm nhìn cửa, ta nhìn kĩ, quả nhiên là Y Lạc Lạc, Y Dục Thành và cả bệnh thần kinh ba người đang đi vào, ba người này đều biết ta, quả thực oan gia ngõ hẹp. Bọn hắn sao lại xuất hiện ở trong này? Sẽ không đến bắt ta? Ta vội vã cúi đầu.

Đại thúc nọ lại nhanh miệng: “Thấy không? Vị cô nương mặc bộ váy tím chính là võ lâm đệ nhị mỹ nữ Y Lạc Lạc, bên trái nàng là ca ca thần y Y Dục Thành, bên phải chính là trang chủ Thiên Kiếm sơn trang Giang Tử Ngang.” 

Ta nhận thức, ta đương nhiên đều biết. Y Lạc Lạc đi đến quầy tính tiền nói: “Đại thúc, phiền ngươi lấy cho ta ba gian phòng hảo hạng.”

“Thực xin lỗi, tiểu điếm đã hết phòng thượng hạng.” 

Lão bản cực kì lễ độ nói, Y Lạc Lạc khẽ cười nói: “Chưởng quầy, ta là Y Lạc Lạc, cùng Phượng Thanh Hà cô nương là bằng hữu, xin hỏi Phượng cô nương có ở nhà hay không?” Gian trá a, rõ ràng biết ta cùng Phượng Thanh Hà ở chung một chỗ, mượn cớ hỏi Phượng tiểu muội chính là muốn hỏi tin tức của ta.

Lão chưởng quầy ôn hòa cười cười: “Phượng cô nương ở bên kia.” Chưởng quầy nói xong, ngón tay chỉ lại đây, ta đã muốn đem lão bản đập một trận, chưởng quầy, ngươi hại chết ta. Hiện tại nhiều người muốn bắt ta như vậy, ta bị lộ tẩy thì thôi rồi.

Phượng Thanh Hà hiện tại ngồi chỉ cách ta một cái bàn, nàng nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, làm sao giờ?”

“Ngươi bám trụ bọn hắn, ta về phòng.” Ta nhanh miệng nói, nhưng bọn hắn ba người đã đi tới. Phượng Thanh Hà đứng lên, cười nói: “Ba vị hảo.”

“Phượng cô nương.” Y Dục Thành kia ôm quyền tỏ vẻ chào hỏi. Bệnh thần kinh cũng nói: “Phượng cô nương.”

Y Lạc Lạc liếc mắt nhìn chung quanh, cười nói: “Phượng cô nương, thấy cô nương ở đây thế nào lại không thấy Mộ Dung cô nương.” Quả nhiên là tìm ta, ta vẫn là cố giấu mặt.

Đại thúc kia nghe thấy vậy kinh ngạc: “Nàng chính là Phượng Thanh Hà?”

Hắn nhìn ta một cái lại nói: “Ngươi cùng Mộ Dung Ý Vân trong truyền thuyết đều có nhiều điểm giống nha.”

Ta dùng sức lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Đại thúc đừng nói.”

Y Lạc Lạc lại nói: “Phượng cô nương, nghe nói ngươi cùng Mộ Dung cô nương ở cùng một chỗ, sao lại không biết nàng ở đâu?”

“Không biết chính là không biết, mà ta cũng không có việc gì phải nói với cô nương.” Phượng Thanh Hà, ngươi cũng cứng rắn nha. Ta thấy đám người xung quanh đã vắng bớt mà bắt đầu bu vào chỗ Phượng Thanh Hà cùng Y Lạc Lạc thì liền chớp thời cơ rời chỗ, cùi đầu hướng lên làu đi, vừa đi được vài bước, mắt không nhìn lập tức đạp phải chân ai đó.

“Ai nha.” Ta vẫn là hậu đậu ngã ngồi xuống, đại thúc thấy vậy vội hỏi: “Cô nương, ngươi có sao không?” Đại thúc vẫn là người tốt! Nhưng là… Thôi rồi, ta ngã thế nào lại ngẩng mặt lên, lập tức bị mọi người chú ý lại. Y Lạc Lạc nhìn đến ta một chút, khinh miệt cười nói: “Như thế nào? Mộ Dung Ý Vân cô nương còn không nhận ra ta?”

“Nàng là Mộ Dung Ý Vân?” Cũng không biết ai nói một câu, tất cả ánh mắt lập tức tề soát ta.

“Cô nương, ngươi nhận sai rồi.” Ta cố gắng bảo trì bình tĩnh. 

Bệnh thần kinh mặt không chút thay đổi nhìn ta: “Mộ Dung cô nương, tại hạ hẳn là không nhận sai đi?”

“Nhận sai rồi.” Ta vẫn cố gắng phản biện, có nhiều người muốn bắt ta vậy, không nghĩ nhận a.

“Ngươi là thê tử chưa cưới của ta, nhận sai sao được?” Cũng đã hưu, sao lại thành thê tử chưa cưới? Nếu đã như vậy, ta không thể không nhận, ta ngẩng mặt lên, nhợt nhạt cười: “Thê tử? Ngươi làm cho ta bị thế gian chê cười, chưa cưới liền bị ngươi hưu, ta cùng ngươi không đội trời chung.”

“Mộ Dung cô nương, từ tốn nói chuyện.” Bệnh thần kinh đột nhiên lễ phép. 

Ta liếc mắt hắn một cái: “Thực xin lỗi, trừ phi ngươi tại đây quỳ tạ lỗi ta.” Ta không muốn khách khí cùng hắn.

“Mộ Dung cô nương, nếu ta tìm được ngươi nên đem ngươi về nhà, miễn cho bá phụ lo lắng.” Y Dục Thành liền chen miệng vào, tham võ công nhà ta thì nói thẳng ra đi.

“Không được.” Y Lạc Lạc phẫn nộ nói: “Nàng vũ nhục ta, ta phải cùng nàng tranh cao thấp ở «Hành lộ nan».” Ta không có hứng thú cùng nàng làm tình địch, càng không có hứng thú cùng nàng tỷ thí.

Phượng Thanh Hà thấy ta nguy cấp liền xuất hiện: “Các vị, ta phụng mệnh Nguyệt Quang tiên tử bảo hộ Mộ Dung cô nương, ai muốn dẫn nàng đi, trước hết phải hỏi qua ta.” Nha đầu, nói rất hay.

“Phượng cô nương, nàng là người của Mộ Dung gia, phải về Mộ Dung gia.” Y Dục Thành, ngươi thật tham lam, chuyện nhà Mộ Dung liên quan gì đến ngươi mà chõ miệng vô?

“Thực xin lỗi, ta chỉ biết nàng là muội tử của Nguyệt Quang tiên tử.” Phượng Thanh Hà, một chút cũng không lùi, làm rất tốt.

“Xin hỏi Phượng cô nương, Nguyệt Quang tiên tử ở đâu?” Bệnh thần kinh lại bắt đầu hỏi thăm tin tức của ta.

“Xin lỗi, không biết, ta nghĩ nàng không muốn gặp ngươi.” Ta lạnh như băng nói một câu, không chừa cho hắn nửa phần cơ hội nào.

“Không đến phiên ngươi nói chuyện.” Y Lạc Lạc trừng mắt nhìn ta, ta thực vì nàng cảm thấy xấu hổ. “Y cô nương, ta không nói chuyện với ngươi, ngươi cũng là tự tiện xem vào.”

“Ngươi… tiện nhân.”

Ta hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, căm tức nhìn nàng: “Y Lạc Lạc, ngươi đừng không biết tốt xấu, trước mặt nhiều người như vậy mắng ta tiện nhân, ngươi nói ta tiện ở đâu? Ngươi tổ tông mười đời đều tiện, cả nhà đều tiện.”

Y Lạc Lạc nghe ta nói vậy, bàn tay xiết chặt, Phượng Thanh Hà một phen cản trước ta: “Y cô nương, tôn trọng chút.”

Bệnh thần kinh thấy tình hình không ổn nói: “Phượng cô nương, nói cho Nguyệt Quang, muốn gặp Mộ Dung cô nương thì tìm đến ta.” Hắn nói xong, ta chỉ thấy cổ chợt nghẹn, tay hắn đã tóm lấy cổ ta. Phượng Thanh Hà thấy thế cả kinh, nói: “Ngươi thả nàng.”

Y Dục Thành cũng nói: “Giang đại ca, nếu nàng bị thương thì không thể ăn nói với Mộ Dung bá phụ, hơn nữa trước mặt mọi người huynh bắt nàng như vậy có chút không hợp lý.”

Cái gì mà có chút không hợp lí, chính là cực kì mặt dày vô sỉ, ta rất muốn chửi ra, nhưng là họng đã bị nghẹn rồi. Bệnh thần kinh nói: “Ta sẽ thả nàng, chỉ cần gặp Nguyệt Quang tiên tử liền thả nàng.” Đừng nói thích ta, cho nên bắt ta, như vậy không phải là yêu. Ta định liệu hắn không dám làm tổn thương ta, dùng sức đá hắn một cước, chân hắn đau, cư nhiên tay hắn buông lỏng chút, ta liền vội vã nhảy ra khỏi tầm khống chế của hắn, lùi sau vài bước.

Phượng Thanh Hà vội đỡ ta: “Tỷ tỷ, ngươi không có việc gì?”

“Không sao.”

Bệnh thần kinh bị ta đá một cước, hiện tại chính là giận dữ, mắt tràn đầy nộ khí, tựa như muốn đem ta giết. Ta không yếu thế nói: “Thế nào? Không phục? Đến đánh ta? Ngươi không phải nam nhân, khi dễ một nữ nhi yếu đuối tử.”

“Hắn không đánh, ta đánh.” Y Lạc Lạc vẫn là kẻ thích gây chuyện, liền nhảy lại đây, chân ta bị thương, vừa rồi lại bị bệnh thần kinh khóa cổ, hiện tại sao có thể đánh cùng nàng. Bản năng phản ứng, ta lớn tiếng nói: “Đại khối băng, Vũ Mị, cứu ta.” Đại khối băng, chết ở đâu đi ra, không phải ngươi thích xuất hiện khi ta gặp nguy hiểm sao, vì sao còn không đi ra?

Ta vừa dứt lời, lầu hai lập tức phát một tiếng bùm, một cái chén bay đến, vừa lúc đánh vào tay của Y Lạc Lạc, tay nàng lập tức run bần bật, kiếm rơi xuống đất kêu chát. Ta muốn ngất, sao lúc nào cũng ở thời điểm cuối cùng mới ra tay, muốn dọa chết ta? Đại khối băng lúc này đã xuất hiện ở trên lầu, chằm chằm nhìn mặt ta, bật cười nói: “Ngươi sao lại làm mặt mình thành như vậy?” Ta dạo này thấy hắn cười thực nhiều, chỉ là ta thực sự khó có thể nhận.

Ta liếc hắn một cái: “Ta thích như vậy, được không? Vừa rồi dọa chết ta, sao ngươi lúc nào cũng thích dùng ám khí đánh người, nếu ta không nhớ lầm thì đây là lần thứ ba.”

Bệnh thần kinh cười lạnh: “Các hạ võ công tuyệt thế, không biết cao danh quý tánh?”

Ta miết miết miệng, đắc ý nhìn hắn: “Mắt ngươi không có tật đi? Tự mình nhìn xem.” Giỏi đánh ta đi, ta cho đại khối băng thu thập hắn.

Đại khối băng căn bản không nghe tới bệnh thần kinh nói, nhẹ giọng với ta: “Vân nhi, chân của ngươi còn có đau không? Đừng có chạy loạn.” Hừ, không để cho bệnh thần kinh một chút thể diện nào, được, cho hắn tức chết. Ta ngoan ngoãn nói: “Vốn đã tốt lắm, nhưng bị hắn ăn hiếp, chạy tới chạy lui lại bị đau.”

“Tiện nhân, ngươi vu hãm người tốt.” Dám trước mặt đại khối băng mắng ta, xem ra lần này Y Lạc Lạc đen đủi. Đại khối băng lạnh như băng nhìn Y Lạc Lạc, âm hàn nói một câu: “Y cô nương.” Nàng lập tức toàn thân rét lạnh, sợ tới mức không dám ho lớn tiếng. Y Dục Thành thấy vậy, rất biết điều, lễ phép nói: “Vậy vị này hẳn là Mục giáo chủ, tiểu muội còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, mạo phạm hai vị, Dục Thành hướng hai vị tạ tội.”

“Đại khối băng, chúng ta đi, đừng so đo với họ.” Nếu đại khối băng so đo, chỉ sợ là một hồi huyết chiến, ở đây đều là võ lâm cao thủ.

Đại khối băng không nói gì, ôm ta nói: “Về sau đừng đem mặt mình lộng thành như vậy.” Vô nghĩa, không đem lộng như thế thì ta sao làm hai cái thân phận, về sau sao có thể làm Nguyệt Quang tiên tử?

“Aiz, chúng ta đi thôi, hiện tại có rất nhiều người muốn bắt ta, ở trong đây nguy hiểm.” Lòng ta chính là có quỷ, nếu đúng như đại thúc nói thì nơi đây đều là người muốn bắt ta mà đến, ta hiện tại chính là nguy hiểm.

“Thương thế của ngươi chưa lành hẳn, có ta ở đây không ai dám động tới ngươi.” Đại khối băng hướng Thiểm Điện nói: “Ai dám động tới nữ nhân của bổn tọa, giết không cần hỏi.” Ta khi nào trở thành nữ nhân của hắn, xong rồi, hắn cư nhiên nói trước mặt nhiều người như vậy, đời này của ta bị hắn hủy.

“Dạ, thuộc hạ thề chết bảo hộ phu nhân.” Hay, sao lúc ta nguy hiểm đều không thấy bóng ngươi? Ta chuyển đầu hướng đại thúc tốt bụng kia nói một chút: “Đại thúc, đa tạ.” Ta ngã chỉ có mình hắn hỏi ta. 

Vị đại thúc cũng sớm đã bị dọa ngốc, cũng cười hai tiếng: “Mộ Dung cô nương, khách khí.”

Trước mặt toàn thể mọi người, hắn liền ôm ta như vậy lên phòng, còn không biết mọi người nghĩ thế nào? Thực khách quan mà nói, ta đối với hắn có cảm giác gì? Nhưng là, hắn hôn ta, ta cảm giác thực tốt lắm. Có phải hay không là yêu, mà ta yêu hắn nhưng không có phát hiện? Ta tốt nhất phải hiểu rõ ràng, tổng không thể để hắn hiểu lầm thêm, sau đó hủy một đời ta. Chính là ta sợ nói ra sẽ thương tổn hắn, thật không biết phải làm sao bây giờ mới tốt.

Đại khối băng đem ta đặt ở trên giường: “Đừng chạy loạn, có ta ở đây không ai dám động tới ngươi.”

Ta cúi đầu do dự nửa ngày. “Ách, cái kia, ngươi vì sao nói ta là nữ nhân của ngươi?”

“Chính là thế.” Hắn một bộ chuyện thường tình dứt khoát nói, nhưng là, chúng ta vẫn là trong sạch, đừng hiểu lầm!

“Không phải.” Ta kích động thiếu chút nhảy dựng lên.

“Ngày đó buổi tối…”

Ta vội chặn hắn lại: “Không cần nói, chúng ta cái gì cũng không có phát sinh qua. Ta không phải là nữ nhân vô lại, không cần ngươi phải phụ trách.” Sẽ không vì đối với ta có trách nhiệm mới biểu hiện cực kỳ tốt đi? Ta thực ích kỉ, vừa mong hắn không có tư tình gì, nhưng lại hảo hảo muốn hắn thực sự thích ta!

Hắn kiên quyết nói: “Không có khả năng.”

“Ngươi thích ta không?” Ta nhìn thẳng hắn.

Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng phun ra một chữ “Thích”, tuy ta đã sớm biết, nhưng là hắn nói ra lại là cảm giác khác. Aiz, ta sớm muộn cũng trở về hiện đại, vẫn nên nói rõ ràng đi, hắn đối tốt với ta như vậy, ta về sau có thể yêu hắn không? Đến khi đó hai người thống khổ, xa nhau cả ngàn năm, một cảm giác không dễ chịu. Ta thở thật sâu một hơi, nhìn ánh mắt hắn: “Thực xin lỗi, ta không thích ngươi, ta không thương ngươi, cho nên xin ngươi đừng miễn cưỡng ta.”

Ngoài dự kiến, hắn không có biểu tình gì, thản nhiên nói: “Trong lòng ngươi có ai?”

“Ách…” Ta bị hắn hỏi muốn hồ đồ, nghi hoặc hỏi lại: “Hỏi vậy là có ý gì?”

“Tâm ngươi hẳn là có yêu một người, đó rốt cuộc là ai?” Ta nghe muốn ngất, thật không hiểu sao hắn nghĩ ra được cái ý tưởng đó, và làm sao cùng hắn giải thích. Ta cười khổ: “Không có, ta cho tới giờ cũng không có người yêu.” 

Ta xấu hổ nói: “Nụ hôn đầu tiên ta đều là cấp ngươi, còn có lần đầu tiên cùng nam nhân ngủ một chỗ chính là ngươi, thực sự không có kẻ khác.” Ta thực hồ đồ để hắn đoạt mất nụ hôn đầu, thiếu chút nữa đêm đầu cũng bị hắn lừa đi rồi, ta chính là muốn làm rõ ràng có phải hay không ta cũng thích hắn.

“Vậy vì sao ngươi nói không thích ta?” Hắn thực sự kì quái hỏi. 

Ta buồn rầu vuốt tóc: “Ta cũng không biết, vấn đề này hiện tại ta cũng muốn làm rõ ràng, ta có phải thích ngươi hay không. Hơn nữa, ta không thể yêu thương bất luận kẻ nào, đối với tất cả mọi người đều là một loại đau khổ.” Nói rõ ràng, miễn về sau chịu thống khổ. 

Hắn đứng dậy, đưa lưng về phía ta: “Hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai ta đem ngươi đi Bách Hiểu Đường.”

Trong nháy mắt, ta không nói ra được lời nào, nguyên tưởng rằng có thể nói được thoải mái, nhưng là tâm đột nhiên đau.

“Đại khối băng.” Ta đột nhiên từ giường nhảy xuống, chạy tới chỗ hắn, không hề báo trước hôn hắn… Chúng ta môi mềm mại dán lại cùng nhau, hắn dùng đầu lưỡi bá đạo tiến vào, đầu lưỡi đan vào cùng một chỗ, triền miên ôn nhu. Thẳng đến ta không thể hô hấp, ta lập tức phản ứng lại, ta đang làm gì? Ta sắc mặt ửng đỏ, chạy nhanh xoay người. Đều nói hôn có thể nghiệm chứng cảm giác của một người, chính là ta cơ hồ cầm giữ không được, chẳng lẽ ta thật sự thích khối băng này?

Aiz, ta vốn là người hiện đại, sớm muộn phải về với thời đại của mình, thích một cổ nhân thực sự không được. Có một ngày ta trở về, đối với cả hai chúng ta đều là thương tổn. Vẫn là đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại buông tha có lẽ sau này không phải hối hận.

“Vân nhi!” Hắn từ phía sau gọi lại, ta cố dằng lòng, nhẹ nói một câu: “Ngươi đi đi, về sau không cần đi theo ta, đời này, vĩnh viễn đừng gặp.”

“Ngươi có nỗi khổ gì, nói cho ta.” Nói cho ngươi cũng bằng thừa, không có, trừ phi ngươi là thời không đại thần.

“Thực xin lỗi, về sau gặp mặt thì coi như không biết, từ hôm nay, Mộ Dung Ý Vân biến mất trên cõi đời này, ta là Nguyệt Quang tiên tử Vân Ý Dung, là đường chủ Bách Hiểu Đường!” Đủ tuyệt tình, ta không có siêu cấp bảo tiêu là hắn thì an toàn cũng không thể đảm bảo, dù sao mấy người đó muốn bắt ta chứ không phải muốn giết ta.

“Vân nhi.” Cảm giác ấm áp, hắn đã ôm ta vào lòng.

“Ngươi cùng hộ pháp của ngươi đều đi đi, ta sẽ bảo hộ chính mình, ngươi phải biết, ta không phải nữ nhi yếu đuối, ngươi quên ta đi, về sau có thể tìm một nữ tử tốt hơn ta.” Lần đầu tiên chia tay bạn trai, ta đem mấy lời động tình trên TV ra nói như thật.

“Nếu đây là chọn lựa của ngươi, ta thành toàn cho ngươi.” Thật thoải mái, kì thật ta nghĩ hắn sẽ quyến luyến ta, giữ chặt ta, nhưng hắn lại nhẹ nhàng đáp ứng, vô luận trong lòng có bao nhiêu không nỡ, ta vẫn thản nhiên nói: “Quên ta, những gì trong trí nhớ của ngươi về ta thì quên sạch đi.”

“Vân nhi, ngươi là một nữ tử rất độc đáo.”

Ta cười khổ: “Ngươi xem, ta dung mạo không, tài hoa không, tính cách thì càng thô lỗ cục cằn, dáng người cũng không, ôm đến một chút cảm giác cũng không có, ngươi vẫn là đừng thích ta.”

Đại khối băng bị ta nói đến muốn cười: “Trong mắt ta, ngươi tốt lắm.”

“Đại khối băng, ta không vì mình mà sống, ta còn có sứ mệnh của mình, cho nên… không có quyền được yêu.” Đi vào nơi này, ta liền vì lão đầu chết tiệt kia mà sống.

“Ta quyết không miễn cưỡng ngươi.”

Ta cố nén nước mắt: “Quên ta đi, chúng ta không cần gặp lại.”

“Đừng chen a.” Đột nhiên nghe thấy một tiếng thì thào.

“Ta không chen, nhìn không tới a.” Phượng Thanh Hà? Ở ngoài cửa nghe lén?

Thủy Vũ Mị nhỏ giọng nói: “Ai da, Phượng tỷ, ngươi giẫm chân của ta.”

Ta liền vội đẩy đại khối băng, nghiêm mặt nói: “Đi ra cho ta.”

Ngoài cửa lập tức không có động tĩnh, ta lại nói: “Bọn ngươi nếu không muốn thiếu cái tay hay mất cái chân thì đừng ở ngoài đó phiền toái.”

“Hắc hắc…” Thủy Vũ Mị khuôn mặt ném lỉnh tươi cười đi vào, quan tâm hỏi: “Nghe nói tỷ bị khi dễ, hiện tại thế nào?”

Ta liếc mắt nàng một cái: “Các ngươi vừa rồi là quan tâm ta?”

Phượng Thanh Hà ha hả cười: “Tỷ tỷ, tỷ phu, chúng ta là…”

“Đem cái đầu quỷ của ngươi ra chỗ khác, thu thập đồ đạc, hiện tại rời đi.” Ta giận dữ trừng mắt khiến Phượng Thanh Hà cũng hơi giật mình.

“Phải đi?” Phượng Thanh Hà nghi hoặc nhìn ta.

“Vô nghĩ, hiện tại ai cũng biết ta cùng đại khối băng ở đây, hắn có nhiều kẻ thù như vậy, nếu mấy người tìm đến, ta sẽ thế nào? Thu thập đồ đạc, nhanh lên.” Ta khinh bỉ mắng nàng, ngốc nghếch, còn đâu phóng viên, còn đâu phó đường chủ, một chút đầu óc cũng không có.

“Nga.” Phượng Thanh Hà đáp ứng, đem ánh mắt nhìn đại khối băng, tựa hồ hỏi ý kiến hắn.

“Còn không nhanh đi.” Ta thực muốn một bàn tay quét nàng ra ngoài, nha đầu chết bầm, giờ lại theo phe người ngoài. 

Thủy Vũ Mị thấy vậy hỏi ta: “Muội làm sao bây giờ?”

“Thu thập đồ đạc cùng Phượng Thanh Hà, chúng ta phân binh ba lộ, năm người mục tiêu quá lớn.”

“Ta đi cùng ai?” Phượng Thanh Hà hỏi, ai chẳng biết nàng nghĩ gì, ta lại không phải người mù, chẳng phải muốn đi cùng Thiểm Điện sao.

“Phượng Thanh Hà cùng Thủy Vũ Mị một nhóm, Thiểm Điện cùng đại khối băng một nhóm, ta đi một mình.”

“Tỷ một mình?” Ta đi một mình thực sự rất nguy hiểm, ta không có lực chiến đấu gì.

“Phượng Thanh Hà, ngươi thực mấy hôm nay càng ngày càng trở nên ngu ngốc, đại khối băng hôm nay xuất hiện trước nhiều người như vậy, nhất thiết đi cùng ta sẽ bị chú ý, ngươi và Thủy Vũ Mị trên giang hồ ai ai cũng biết mặt, thấy ngươi là đoán ra ta ở đâu, có ngươi bên cạnh lại càng nguy hiểm hơn. Hiện tại Mộ Dung Ý Vân rất là nổi bật, ta nghĩ cho nàng biến mất. Ta tính lấy thân phận Nguyệt Quang tiên tử xuất hiện, Nguyệt Quang cũng có chút thanh danh, ai dám động đến ta? Nơi này cách Bách Hiểu Đường không xa, ta chỉ cần cẩn thận thì không có vấn đề.”

Thủy Vũ Mị mắt tròn như quả trứng nhìn ta, cơ hồ miệng cũng muốn mở ra hết cỡ: “Tỷ là… Nguyệt Quang tiên tử Vân cô nương?”

“Vân Ý Dung, Mộ Dung Ý Vân đều là một người.” Ta khẳng định nói. “Không cho ngươi nói ra với người khác, không thì ta liền từ ngươi không nhận muội muội.” Ta hung hăng uy hiếp nàng.

Thủy Vũ Mị ngoan ngoãn gật đầu: “Trước mắt bị người trong giang hồ liệt vào thập đại cao thủ, trong truyền thuyết lạnh như băng sương, xinh đẹp tuyệt luân, Nguyệt Quang tiên tử, cư nhiên là tỷ tỷ của ta, cao hứng nha.” 

Nguyên lai thanh danh thật lớn, lợi hại, xinh đẹp tuyệt luân, lạnh tựa băng sương, võ công tuyệt đỉnh? Xem lại ta có điểm nào giống? Truyền thuyết chính là truyền thuyết, có trăm phần thì chin mươi phần là giả.

“Nhanh thu thập đồ đạc, nửa canh giờ sau liền rời đi.” Ta đây không muốn đi nhanh như vậy, nhưng là không nhanh không được.

“Nga.” Hai nha đầu đồng thanh rồi đồng thời rời khỏi. Ta xoay người đối đại khối băng nói: “Cám ơn ngươi, gần đây đều chiếu cố ta.” Ta đem trâm ngọc trên đầu đặt trong tay hắn: “Cho ngươi, lần này đích thật tặng cho ngươi.”

Hắn cầm ngọc trâm. “Ngươi đi một mình có sao không?”

Ta thoải mái cười: “Không sao, ta trừ bỏ Mộ Dung Ý Vân vẫn là Nguyệt Quang, hiện tại tất cả mọi người biết chúng ta đi cùng nhau, nếu tách ra sẽ không gây chú ý, như vậy đi, nếu ngươi lo lắng thì đi theo ta một đoạn, xác định không ai đuổi theo ta thì ngươi tách ra.”

Hắn chỉ gật đầu không nói, hắn thực đúng là đại khối băng, nói mấy câu thực khó khăn như vậy sao? An ủi ta vài câu, hoặc là dặn dò vài câu sẽ chết sao? Không nghĩ là một câu cũng có thể cho ta một chút chỗ dựa.

Phượng Thanh Hà lúc này đã chuẩn bị đầy đủ, thấy đại khối băng đi ra khỏi phòng liền hỏi ta: “Tỷ tỷ, thực sự phải chia ba đường?”

Ta trịnh trọng gật đầu: “Ngươi cùng Thủy Vũ Mị đi Bách Hiểu Đường chờ ta, nhớ kĩ, phải bảo vệ nàng, lần này mời tứ đại mỹ nữ, nàng cũng là khách. Còn có, trở về nói với sư phụ ngươi, xử lí ổn thỏa “Hành lộ nan», vô luận chỉ cần là người quen với ta liền mời.” Ta nghĩ muốn tác hợp nàng cùng Thiểm Điện.

“Dạ.” Phượng Thanh Hà cười cười tựa mặt quỷ, ta cảm thấy vẻ mặt của nàng có phần không đúng.

“Tỷ tỷ, ngươi không nghĩ cùng tỷ phu tham gia?” Thủy Vũ Mị vẻ mặt chờ mong, có cái gì đáng cười, ta không có tâm tình như vậy, ta muốn trờ về hiện đại mới kết hôn, cùng cổ nhân làm cái gì?

“Mị nhi, đừng nói loạn.” Ta buồn bực, bây giờ còn không biết nàng mấy tuổi, nhìn bộ dáng nàng ước chừng mười sáu tuổi đi, chính là nàng đã là thành danh trên giang hồ, không có khả năng mười ba tuổi liền điên đảo trời đất? 

Một giờ sau…

Chúng ta năm người đã chia ra đi mấy đường khác nhau, đích thực là không hề bị chú ý, tối thiểu là ta đi một mình không thấy ai chú ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui