Cực Phẩm Khí Phụ

Ta hiện tại nhìn rõ bộ dạng của hắn, ước chừng hai mươi sáu tuổi, cũng khá tuấn tú. Quần áo cùng màu tóc thì tựa như đệ tử cái bang. Trên người còn đeo một cái hồ lô, vừa nhìn đã biết đích thị là một tửu quỷ. 

Ta cười hắc hắc. "Ngươi cuối cùng cũng chịu đi ra, mang ta gặp giáo chủ." 

Hắn nhìn ta chăm chú, lưu manh nói: "Thực sự muốn thấy giáo chủ sao? Chẳng lẽ ngươi ngưỡng mộ hắn, muốn ủy thân làm thiếp?" 

Ta hạ giọng nói: "Đừng đoán lung tung, mang ta đi gặp hắn." 

"Tiểu cô nương ngươi thực kì lạ, hừ, ta đem ngươi gặp giáo chủ nếu tính mạng ngươi có làm sao thì cũng đừng có oán ta, đừng có tìm ta báo thù." 

"Đa tạ." Ta lập tức siểm mị cười cười. 

"Cô nương thật có ý tứ." Hắn chỉ chỉ Độc Cô Huỳnh. "Nếu ngươi giống nàng, ta mới không muốn mang ngươi vào." Độc Cô Huỳnh đủ im lặng, chúng ta còn tưởng rằng nàng là không khí. 

"Theo ta." Hắn nói xong chuyển thân, ta vừa bước theo hắn một chút lập tức trợn to mắt, đây là nhân gian tiên cảnh chăng? 

Các loại hoa tranh nhau khoe sắc, thậm chí còn có bươm bướm bay múa. Không xa, một tòa cung điện khổng lồ, thoạt nhìn thực hào hoa. Trước cửa lớn có hai hàng thủ vệ, mỗi người đều trang nghiêm uy vũ, biểu tình nghiêm túc. Đi đến cửa lớn, ta mãnh liệt nuốt nước miếng. Làm cái gì? Hoàng cung a? Đối diện đại môn là chính điện, cầu thang kia thật dài, thần thánh trang nghiêm, đủ để nói lên hết thảy. Hai bên cầu thang đồng dạng có thủ vệ, ta sợ nếu không cẩn thận liền bị biểu tình nghiêm túc của mấy vị đại ca này dọa chết. 

Tiến vào trong điện, ta dùng hết sức cấu mình một phen, xác định mình không có nhìn lầm. Điện phủ cao hai mươi lăm thước, dài hai trăm thước. Ở xa xa, có thể thấy được phía cuối có một tòa điện. Không cần phải nói, đó là nơi ở của lão công ta. Đi vào sâu bên trong, bên trong thắp một đống ngọn nến chói lọi. Chúng ta đi theo sau hắn, Độc Cô Huỳnh cúi đầu mà đi. Ta lại mở to mắt, tò mò nhìn xung quanh. 

Đi một hồi, cuối cùng kẻ ăn mày nói: "Các ngươi chờ ở đây." Rồi để hai chúng ta vào một căn phòng, thực phiền toái, không thể trực tiếp đưa ta gặp Hàn sao? 

Hắn đóng cửa phòng, trước đó còn nói: "Không được đi loạn." 

"Được được." Vì muốn nhanh thấy Hàn, ta gật đầu mạnh mẽ đáp ứng. 

Hắn vừa đi, ta không để ý tới Độc Cô Huỳnh đứng một mình, tò mò nhìn xung quanh, sờ loạn khắp nơi. Hạc đồng nến này thập phần tinh chế, ta trực tiếp đem ánh mắt nhìn lên trời hơn phân nửa. Nếu không phải có một loạt thủ vệ, ta phỏng chừng có thể bay qua bay lại nơi này để xem. 

Cái ghế thoạt nhìn không tồi, không biết ngồi lên có cảm giác gì? Ta nhìn xung quanh, mặt của mấy tên thủ vệ này không chút thay đổi. Ta tặc lưỡi, tay sờ sờ, chuẩn bị đi tới gần xem. Dù sao đồ của lão công cũng chính là của ta, ngồi một chút sẽ không phải phạm pháp đi? 

Đang lúc ta mừng thầm bước lên vài bước, trên cổ chợt lạnh, một cây thương đã kề trên cổ ta. Bọn hắn chỉ cần dùng chút lực, ta lập tức tới địa phủ báo danh. Ta lập tức cười cầu tài. "Các vị đại ca, chỉ đùa một chút thôi mà." Đầu ngón tay đi chuyển mũi thương, "Lấy ra, lấy ra." 

Một âm thanh từ đằng sau. "Ngươi là người nào?" 

Ta khuôn mặt tươi cười hì hì. "Ta tự giới thiệu một chút, ta là Mộ Dung Ý Vân, ngoại hiệu Vô Tình Kiếm Nguyệt Quang tiên tử, đường chủ Bách Hiểu đường. Hắc hắc, cũng là Mục giáo chủ phu nhân. Các vị nếu không ngại, có thể gọi ta một tiếng phu nhân." Xem bộ dáng siểm mị của ta, tựa hồ giống như đang cầu tình bọn hắn.

Bọn hắn hai mặt nhìn nhau, không biết làm sao. Chính là nữ tử như vậy, quả thực không giống Nguyệt Quang tiên tử trong truyền thuyết. 

Rốt cuộc mọi người thu hồi binh khí, một người hét lên, "Lớn mật, dám giả mạo phu nhân chúng ta." Vì sao lão nói ta là giả mạo? 

Ta xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, "Này, ta vì sao phải giả mạo? Giả mạo chính mình thì được lợi gì? Thật sự là kỳ lạ." 

"Bắt." Ách, bắt ta? 

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đã tiến lại chỗ chúng ta, ta kêu to một tiếng cứu mạng, nhanh chân quay đầu chạy. 

"Đứng lại." Bọn hắn cũng không cam lòng yếu thế, lập tức đuổi theo. Tiến đến hậu đường, ta lại ngốc nghếch chảy nước miếng. Nơi nơi đều là đình thai lầu các, hoa viên ao hồ, hào hoa uy nghiêm. Còn hơn cả Nguyệt Quang sơn trang, phải có khí phái gấp mấy lần. Sớm biết nơi này tốt như vậy, ta hẳn là nên đến đây từ trước. 

Lực lượng đông chính là có ưu thế hơn, trong vòng vài giây đã đem chúng ta vây lại. Độc Cô Huỳnh rút kiếm ra, thật không khách khí cùng bọn hắn đánh nhau. Trước mắt một đám người hướng chúng ta công kích, ta đành phải nhanh chóng rút xuống Phượng Vũ, cùng Độc Cô Huỳnh ứng chiến. Về nhà còn phải đánh nhau, thực phiền toái. 

"Hàn, cứu mạng a..." Ta một bên đánh, một bên kêu, bộ dáng thập phần thê thảm. 

Độc Cô Huỳnh chém ra một kiếm, kiếm khí cư nhiên phá hư hòn non bộ, ta thập phần đau lòng nói, "Cẩn thận, đừng phá hư hòn non bộ." Về sau ta còn phải ngắm a. 

"Đại tẩu..." Phỏng chừng nàng thập phần bất đắc dĩ 

"Này, đừng đánh, sẽ phá hư hòn non bộ." 

Mấy đồng chí vậy quanh chúng ta nghệch ra, toàn bộ nghĩ thầm: Nữ nhân này đầu óc có bị gì không? Lúc này cái nàng quan tâm nhất chính là hòn non bộ? 

Ta đau lòng thay hòn non bộ, nhưng càng đau lòng mạng nhỏ, đành phải tiếp tục đánh. Ta vừa mới đánh thật được một cái, đã thấy trên hành lang xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Tâm tình nhịn không được nhảy dựng lên, tuy chỉ mới xa nhau vài ngày, lại giống như đã rất nhiều năm. 

Ta đánh lui hết mấy người ngăn đón trước mặt, hướng Độc Cô Hàn chạy tới. Ta cách hắn khoảng mười thước, liền xác định vị trí, cúi đầu dùng sức chạy tới, lao vào trong ngực hắn. 

"Vân nhi." Hắn có chút vui sướng, cúi đầu nhìn ta. 

Nhìn chúng ta thân mật như vậy, mấy tên vây công ta đã ngừng lại, cung kính nói: "Giáo chủ." 

Ta ngẩng đầu, nhìn hắn, hi hi cười, vội trốn ra sau lưng hắn. "Cứu mạng a." Không muốn đánh, ta không thích đánh nhau. 

Hàn lập tức biến thành lạnh lùng, thần tình sát khí, lạnh như băng nói: "Các ngươi làm gì?" 

"Hồi bẩm giáo chủ, nữ nhân này hồ nháo trong đây, thuộc hạ nghi nàng là gian tế cho nên..." 

"Ta dáng vẻ giống như gian tế?" 

Hắn giống như cực kì phẫn nộ, lớn tiếng nói: "Lui xuống." Vừa rồi còn đuổi theo ta, giờ đã chạy mất dạng. 

"Vân nhi, nàng lại nghịch ngợm?" Hàn trầm mặt giáo huấn, ánh mắt lại đầy nhu tình. 

"Ta đâu có nghịch ngợm, chẳng qua xem cái ghế kia không tồi, muốn ngồi một chút, ai dè bị đuổi giết." Ta tận lực giả bộ đáng thương. Ta chính là tai họa, lần đầu tiên về nhà đã quậy cho gà bay chó sủa. 

Hắn cầm lấy Phượng Vũ trong tay ta, giúp ta cài lên đầu lại. "Hôm nào ta ôm nàng ngồi đó." (Hoa: ây da, ngồi đùi Hàn ca sướng hơn ngồi long tọa a, ta cũng muốn ngồi/ Vân tỷ: lườm/ Hoa chạy mất dép...) 

Ta vẻ mặt cười gian, mãnh liệt gật đầu. "Được a, được a." 

"Thuộc hạ mạo phạm phu nhân, thỉnh phu nhân thứ tội." Bây giờ tên ăn mày mới chạy vào, vô cùng xấu hổ mở miệng. 

Ta cười a a. "Không sao, còn muốn cảm ơn ngươi mang ta vào." 

"Phu nhân quá lời." Hắn cười chữa ngượng. 

"Tên ngươi là gì, chúng ta làm bằng hữu?" Người này làm cho ta có một loại cảm giác ấm áp, thật không tồi. 

"Thuộc hạ Thiên Túy." Thiên Túy? Tên của người này thật buồn cười. 

Ta phì cười một tiếng. "Thiên túy bất túy (Ngàn chén không say), tên rất hay." Ta nói rồi đưa tay ra. "Thiên Túy đại ca, hân hạnh." 

"Làm gì?" 

"Bắt tay a." 

Hắn cười cười, đưa tay ra, khi sắp đụng vào ta, thân thể ta chợt bị kéo lại, đã bị người nào đó đó ôm vào. Người nào đó đó thực không khách khí để Thiên Túy ở lại sau lưng, nhanh chóng rời đi. 

"Này, chàng làm gì?" Đối với cái ôm đột ngột của hắn, ta thật không thích. 

"Không cho phép nam nhân khác chạm vào nàng." Hắn trầm giọng ra lệnh. 

Ta không phục mở miệng. "Bắt tay thôi." 

"Không được." Bá đạo quá thể. 

"Được thôi, được thôi, không chạm không chạm." Về sau canh thời điểm không có hắn là được. 

Độc Cô Huỳnh đâu? Ta sao lại quên mất nàng, nhìn quanh, xa xa thấy nàng cùng Thiên Túy sóng vai mà đi, hoàn hảo, cho Thiên Túy tiếp đãi nàng đi. Về phần chuyện tình đại ca, đợi lát nói sau. 

Hàn đem ta ôm đến một tòa tiểu viện, dọc đường gặp vô số người, mỗi người thỉnh an qua đều trợn to mắt, tò mò nhìn ta, khiến ta cực kỳ ngượng ngùng. 

Tiểu viện thực sự rất nhỏ, chỉ có năm gian phòng ở, diện tích rất nhỏ nhưng lại thập phần xinh đẹp. Hắn một cước đá cửa phòng ngủ, đem ta đặt trên giường. 

"Làm gì?" Ta ngồi xuống, cố ý đánh giá phòng ở. 

"Nàng nói xem." Hắn đột nhiên đem ta ôm vào ngực. "Nàng có biết không, ta rất nhớ nàng." Ta cũng rất muốn hắn a, tư niệm lẫn nhau, thực công bình. 

Ta ôm chặt Độc Cô Hàn, tựa vào vai hắn. "Ta cũng nhớ chàng, rất nhớ rất nhớ." 

"Một khi như vậy, cho ta ôm nàng thực lâu, để giải nỗi khổ tương tư." Hắn ôn nhu nói xong, ánh mắt không khỏi lộ ra tia "tà ác". 

"Vô nghĩa, không phải chàng đang ôm ta sao?" 

"Ôm như vậy." Vừa nói xong, cả thân đã bị hắn đè xuống, không thể động đậy. 

"Này, lại khi dễ ta,vừa rồi thấy sau lưng ta có theo một nữ nhân không? Thoạt nhìn khí chất tương tự chàng nha. Nhìn thấy một nữ nhân có khí chất giống chàng như đúc, có phải rất vui không? Ta nói cho chàng nha..." (Tác giả: Thực không hổ là thủ lĩnh bát quái) 

Câu nói kế tiếp, không còn cơ hội nói ra, hắn khóa môi của ta, cuồng nhiệt hôn hít, ôn nhu chiếm hữu. Hai tay hắn khéo léo cởi bỏ quần áo của ta, chớp mắt biến ta thành trần như nhộng. 

Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, quả nhiên không sai, rõ ràng mới vài ngày, lại cảm thấy cách cả thế kỉ. Hắn cuồng nhiệt hôn, tựa hồ phải hòa tan ta, cùng hắn hợp thành một thể. 

Kích tình qua đi, ta suy nhược ỉ ôi trước ngực hắn. 

"Sao nàng đến đây?" Hắn ôm ta, hỏi ra vấn đề thắc mắc. 

Ta đem tóc của chúng ta kết lại, nói: "Ta đến tìm chàng nha." 

Hắn đột nhiên chuyển thành giận dữ. "Vì sao đột nhiên rời đi?" 

Ta nháy mắt trả lời. "Ta đâu có rời đi?" 

"Khi ở Mộ Dung gia, cha nàng nói nàng nhận được bồ câu đưa thư của Bách Hiểu đường, liền vội vàng đi rồi." A? Lão nhân chết tiệt, cư nhiên lấy ta làm mồi dụ. Hắn muốn lừa Độc Cô Hàn đi tìm ta, sau đó nhân cơ hội tấn công Tận Thiên cốc? Còn gì là võ lâm minh chủ, rất không quang minh lỗi lạc, điển hình cho loại tiểu nhân ti bỉ, xứng đáng bị trả thù. 

Ta khó thở trừng mắt liếc hắn một cái, "Chàng dám không tin ta? Cho dù ta đi cũng sẽ nói với chàng a. Nhưng mà ta không đi, lão nhân chết tiệt kia điểm huyệt ta, đem ta nhốt lại. Vì để gặp chàng, ta phải liều mạng phá trận, thiếu chút nữa đem bản thân tế mê hồn trận. Chàng có biết ta ở bên trong trận mệt nhọc ba ngày. Cư nhiên tiếp theo còn phải đi đường dài, phải nghỉ ngơi rất lâu mới hồi phục lại." 

Hắn lập tức đau lòng, nhẹ nhàng hôn trán ta, ôn nhu nói: "Vân nhi, hiện tại đã khỏe chưa, có điểm nào không thoải mái không?" 

Ta lắc đầu. "Không có việc gì, mê hồn trận không vây được ta." Thật sự hổ thẹn, chút nữa chết ở bên trong. 

"Nàng hiểu trận pháp?" Hắn có chút kinh ngạc. 

"Có chút, nhưng không lợi hại như chàng, chàng có thể bố loạn thạch trận, thực sự là cao thủ, về sau dạy ta." Lão công của ta thực giỏi, không bội phục không được. 

"Được." Có lão công giỏi thực tốt, không cần tốn tiền học phí. 

"Đúng rồi, ngày đó ta mất tích, chàng có tìm ta không?" 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui