Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Edit: Vạn

Lý Tưởng trợn trắng mắt nhìn Dương Phượng Phượng, cô nàng này tính tình tinh quái, ai cũng không biết được nàng chơi bài gì, thấy chỗ hai tên nam sinh còn lại có một chỗ trống, hắn trực tiếp đi qua đó ngồi xuống.

“Hi, người anh em, xin chào, tôi là Dương Vĩ, anh em trên đường gọi một tiếng Vĩ ca (Vigara).” Một nam sinh đưa đầu tới, tự giới thiệu mình.

“Dương Vĩ? Vigara?” Lý Tưởng nghẹn cười đến nội thương, nhưng mà hắn vẫn không bật cười ra, gật đầu nói, “Chào, Vigara, tôi biết rồi.”

“Các bạn học, phụ đạo viên mới lập tức sẽ tới, các bạn phải nghe lời của phụ đạo viên, làm theo sắp xếp của phụ đạo viên, có nghe hay không?” Trương Thiến kêu lên.

“Biết rồi ạ.” Bạn học bên dưới hữu khí vô lực nói.

“Tốt, vậy các bạn cứ ôn tập trước đi.” Trương Thiến nói xong liền rời khỏi phòng học, nàng còn có tiết dạy khác.

Trương Thiến vừa đi, phòng học an tĩnh nhất thời ồn ào lên, Dương Phượng Phượng càng không để ý tới hình tượng, đi thẳng tới trước mặt Lý Tưởng, vỗ vai Lý Tưởng một cái, nói: “Lý Tưởng ca, sao anh không đến ngồi cùng em chứ?”

“Tôi biết cô sao?” Lý Tưởng quay người trừng mắt, tức giận nói.

“Hì hì, Lý Tưởng ca, anh có muốn cua gái không!?” Dương Phượng Phượng cười duyên nói.

“Làm sao?” Lý Tưởng không biết trong hồ lô của Dương Phượng Phượng bán thuốc gì, cẩn thận hỏi thăm.

“Cũng không có gì, chỉ là muốn nói cho Lý Tưởng ca biết, nếu muốn tán giá thì tới tìm Phượng Phượng, không có Phượng Phượng làm mai mối thì không thành công đâu.” Dương Phượng Phượng có chút tự tin vỗ vỗ ngực, hào sảng nói.

“Cua em thì sao?” Lý Tưởng đột nhiên hỏi.

“Không thành vấn đề, anh có thể cua ngay bây giờ.” Dương Phượng Phượng lợn chết không sợ nước sôi, Lý Tưởng da mặt dày, da mặt của nàng cũng không mỏng đâu.

“Thôi khỏi ..., em gái nhỏ đừng đến câu dẫn ca, ca có mục tiêu rồi.” Lý Tưởng suy nghĩ tới nữ hài lúc nãy, giật nảy mình.

“Là ai thế?” Dương Phượng Phượng có chút hứng thú, rất muốn biết loại nữ hài như thế nào mà có thể hấp dẫn Lý Tưởng.

Đúng lúc này một thân ảnh xuất hiện ở cửa phòng học, vốn phòng học đang có tiếng động náo lớn trong nháy mắt trở lại an tĩnh, chỉ thấy Hà Thư Nhã bước đi bình ổn đi vào trong phòng học, mỉm cười chào hỏi với mọi người.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn lên người nàng, nhưng thần sắc của nàng vẫn bình thản như cũ, tâm tình không hề có nửa điểm dao động.

“Lý Tưởng ca, anh không phải nhìn trúng nàng ta chứ?” Dương Phượng Phượng thấy tròng mắt Lý Tưởng đều muốn rớt ra thì bừng tỉnh đại ngộ, cười duyên nói, “Vậy khiêu chiến của anh sẽ rất là lớn a!”

“Có ý gì?” Lý Tưởng khẽ động lông mày, không khỏi hỏi.

Dương Phượng Phượng nói: “Nàng ấy là đệ nhất hoa hậu giảng đường của Đại học Giang Châu, gia thế kinh người, hình như là người của tứ đại gia tộc, ai đối với nàng cũng đều tôn kính có thừa.”

“A, có chút ý tứ.” Lý Tưởng híp hai mắt nói.

Dương Phượng Phượng nói: “Người theo đuổi nàng ấy từng đám từng đám, mỗi nam sinh trường chúng ta đều thích nàng, mỗi ngày bên ngoài trường học đều có nam sinh đến tặng hoa cho nàng. Những người này, có con trai của siêu cấp đại phú hào, có hậu đại của đại lão chính giới, còn có người của tứ đại gia tộc, thân phận hiển hách, quyền thế kinh người.”

“Thứ tốt thì ai cũng không muốn bỏ qua cả.” Lý Tưởng vừa cười vừa nói.

Dương Phượng Phượng nói: “Đúng vậy a, thế nhưng hoa hậu giảng đường này của chúng ta đối với ai cũng vười vui vẻ, thái độ đều giống nhau, rất ôn nhu cự tuyệt. Cho nên nàng được xưng là hoa hậu giảng đường khó theo đuổi nhất từ trước đến nay của Đại học Giang Châu.”

“Vậy cũng có chút ý tứ nha!” Lý Tưởng sờ sờ cắm, đối với Hà Thư Nhã tràn ngập hứng thú.

“Lý Tưởng ca, không phải anh định tán tỉnh Hà Thư Nhã chứ!?” Dương Phượng Phượng cười khanh khách hỏi thăm.

“Không được sao?” Lý Tưởng tự cho mình là tốt nhất, cười nói, “Lý Tưởng ca của em xuất thủ, chưa bao giờ là không thành công.”

“Thôi đi..., bạn học à, ngươi cũng quá tự luyến rồi.” Dương Vĩ bên cạnh thực sự nghe không chịu được, nói, “Thư Nhã là đệ nhất hoa hậu giảng đường được trường chúng ta công nhận, hơn nữa còn là hoa hậu giảng đường đẹp nhất từ khi xây dựng Đại học Giang Châu tới nay.”

“Vậy thì sao chứ?” Lý Tưởng nhún nhún vai, Hà Thư Nhã đúng là rất đẹp, nhưng mà bảo hắn thấy khó mà lui thì đó là chuyện không thể nào.

Huống chi hắn cảm thấy hứng thú với Hà Thư Nhã không phải là bởi vì vẻ đẹp của Hà Thư Nhã, mà là Hà Thư Nhã chính là một cao thủ cổ võ, điều này làm cho hắn đối với thân phận của nàng ta sinh ra hứng thú sâu sắc.

Hắn muốn biết Hà Thư Nhã rốt cuộc là ai? Thuộc môn phái cổ võ, hoặc là gia tộc cổ võ nào?

“Như thế nào nhỉ?” Dương Vĩ gãi gãi đầu, bộ dạng Hoàng đế không vội thái giám đã vội, la lên, “Bạn học à, cậu không biết sao, con trai của nhà giàu nhất thành phố Giang Châu đã từng theo đuổi nàng, nàng cũng không để vào mắt, cự tuyệt người ta hai mươi lần.”

“Ngược lại là có chút tính cách nha!” Lý Tưởng cười, ánh mắt nhìn về phía Hà Thư Nhã, vừa vặn Hà Thư Nhã cũng quay đầu lại, ánh mắt cũng nhìn về phía này, ánh mắt hai người gặp nhau, Hà Thư Nhã mỉm cười với hắn.

“Mẹ nó, Hà Thư Nhã nhìn cậu à?” Dương Vĩ giống như phát hiện đại lục mới, giật mình nói, “Ca, anh làm sao mà làm được vậy? Vậy mà làm cho Hà Thư Nhã chủ động nhìn cậu.”

“Mị lực của ca cậu không biết được đâu.” Lý Tưởng nhún nhún vai, bộ dạng chẳng đáng là gì cả, “Không nên học theo ca, ca là một truyền kỳ, giang hồ còn có truyền thuyết về ca đấy.”

“Phụt” Dương Phượng Phượng trực tiếp cười lên, vẻ xinh đẹp làm cho Dương Vĩ nhìn thấy cũng ngây ngốc một chút.

“Nhìn gì hả?” Dương Phượng Phượng tức giận trừng mắt nhìn Dương Vĩ, cố ý dựa vào bên người Lý Tưởng.

Cái này càng làm cho Dương Vĩ thêm kinh ngạc, đối với Lý Tưởng càng thêm tràn ngập sùng bái, lẩm bẩm nói: “Ông trời của tôi ơi, mười đóa hoa của Đại học Giang Châu đã bị cậu cua đi hai đóa, trong đó còn có một đóa xinh đẹp nhất nữa chứ, còn có thiên lý sao.”

Lý Tưởng cảm thấy rất bất đắc dĩ, Dương Phượng Phượng thật là người khó giải quyết nhất, chỉ sợ thiên hạ không loạn mà thôi, chính mình gặp phải nàng cũng rất đau đầu, cũng không biết bước tiếp nàng sẽ chỉnh người như thế nào.

Dương Phượng Phượng kiều mị cười nói: “Cậu sùng bái Lý Tưởng ca như vậy, đơn giản nha, cậu nhận Lý Tưởng ca làm đại ca, nói không chừng sau này anh ấy có thể chỉ điểm giúp cậu tán gái.”

“Đúng rồi, đại ca trên cao nhận một bái của tiểu đệ.” Dương Vĩ nói xong thật sự muốn đứng lên bái xuống, làm cho bạn học bên cạnh không biết phát sinh chuyện gì, ngạc nhiên nhìn bọn họ.

“Được rồi được rồi, cậu cũng đừng nghe cô ta nói lung tung.” Lý Tưởng một tay giữ Dương Vĩ lại, hắn cũng không muốn ngày thứ nhất tới trường thì trở thành danh nhân của lớp học.

Người khiêm tốn, làm việc cũng phải khiêm tốn.

“Ca, vậy anh có thu tôi làm tiểu đệ không vậy!?” Dương Vĩ mong đợi nhìn Lý Tưởng, hỏi.

“Thu, thu, có một tiểu đệ để sai bảo cũng tốt.” Lý Tưởng ha ha cười nói.

“Lý ca, vậy anh đem bí tịch tán gái truyền thụ cho em đi.” Dương Vĩ vô sỉ nói.

“Lượn.” Lý Tưởng tức giận trợn mắt nhìn hắn.

Dương Vĩ thở dài, con đường này hắn còn phải đi dài dài, muốn Lý Tưởng truyền thụ cho hắn tất sát kỹ tán gái còn cần nhiều tâm tư hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui