Cực Phẩm Ngược Phi

CỰC PHẨM NGƯỢC PHI

Chương 1: kỹ viện

Kinh thành

Trên đường người qua lại rất nhộn nhịp, một nam tử diện mạo tuấn tú cười tủm tỉm phe phẩy cây quạt ánh mắt nhìn thẳng về phía trước đi tới phía sau tiểu đồng vẻ mặt sợ hãi nhìn chủ tử.

"Công tử chúng ta sẽ đi vào thật sao?"

"Tiểu Thiền, ngươi sợ hãi cái gì hôm nay chúng ta đi ra không phải là vì tới nơi này sao?" Tuấn tú công tử  bĩu môi nét mặt trầm xuống bên cạnh tiểu đồng nhanh chóng ngậm miệng.

"Đi thôi."

Vừa  tiến vào di hương viện, tú bà cả người nồng nặc mùi son phấn uốn éo tiến lại gần.

"Yêu, công tử đây là lần đầu tiên đến di hương viện đúng không"

"cho chúng ta hai cô nương xinh đẹp ." Nam tử hé ra ngân phiếu ở trước mặt nàng lắc lắc tú bà vui tươi hớn hở giật lấy vội vàng đi gọi người.

"Công tử, ngươi làm như vậy lão gia mà biết chúng ta liền thảm ." bao nhiêu cái tốt không học cư nhiên đòi học nam nhân đi đến kỹ viện. Tiểu Thiền vẽ mặt như đưa tang  nhìn tiểu thư hưng trí bừng bừng

Đúng, công tử tuấn tú này chính là tiểu nữ nhi của trấn quốc tướng quân phiên hạ quốc Thủy Uyển Lăng, trời sanh tính ham chơi rất tinh quái gây chuyện thị phi ở những nơi nàng đến làm  toàn bộ mọi người trong tướng quân phủ đều sợ hãi vị tiểu thư này

"Đi, đừng ở đó mà nói nhảm còn nói nữa ta liền đối với ngươi sẽ không khách khí ." Thủy Uyển Lăng lạnh lùng liếc mắt nàng một cái, Tiểu Thiền vội lấy tay che miệng lại đi theo sau nàng

Di hương viện là kỹ viện hàng đầu đất kinh thành nơi nơi đều có các công tử diện mạo tuấn mỹ vô cùng mặc những trang phục đắt tiền ngồi nhàn nhã uống rượu hầu bên cạnh là nhưng nữ tử kiều diễm

"Lão Nhị, ngươi hôm nay sao vậy sao lại không không kêu cô nương nào" Một công tử diện mạo tuấn mỹ ngôn ngữ hơi lỗ mãng nhưng ánh mắt ánh lên khí chất vương giả cao quý .

"Tam đệ nói đùa, ta đâu có chuyện gì chỉ có các cô nương ở đây nồng nặc mùi son phấn làm ta ngửi thấy liền có cảm giác khó chịu." Người nói chuyện là nhị vương gia  phiên hạ quốc Triệu Ngạn Băng, hắn mặc một thân thanh sam màu tím thản nhiên ngồi  một bên.

"Vẫn là lão Tam ngươi lợi hại, bên cạnh luôn luôn có vài mỹ nữ." Đại vương gia Triệu Ngạn Vũ trêu chọc nói, người bị hắn nói chính là tam Vương gia triệu ngạn phong. Khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên, vẻ mặt bất cần.

"A......"

"Ma ma...... Nàng là cái nữ nhân......" Một nữ tử quần áo không chỉnh lớn tiếng thét chói tai, chật vật chạy đến, theo sau đi theo một người tóc tai bù xù mặc nam trang là một nữ tử.

"Tiểu thư đã bị lộ ." Tiểu thiền sợ hãi lui ra Thủy Uyển Lăng vẻ mặt bất cần  tiêu sái đi ra không ngừng để ý vuốt lại tóc.

"Nhìn cái gì. Chưa từng gặp qua nữ nhân đến kỹ viện sao?" Thủy Uyển Lăng bên cạnh một nam tử nhìn mê đắm ngực nàng

"Ta quả thật là chưa có gặp qua, không biết tiểu thư có phải hay không tới nơi này là để học, học xong sẽ đi tìm nam nhân" Nam tử mê đắm nói, Thủy Uyển Lăng quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn hắn, nhẹ đư tay đặt lên bờ vai của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói nam tử bị của nàng hành động dọa  mặt nhanh chóng đỏ lên, Thủy Uyển Lăng khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, nhanh chóng nâng chân nàng hướng hạ thân hắn hung hăng đá xuống......

"A......" Nam tử che hạ thân, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt

"Ngươi......"

"Ngươi cái gì mà ngươi ta khả nói cho ngươi biết lần sau mà ta còn gặp ngươi ở trong này ta phế đi ngươi." Thủy uyển lăng vẻ mặt chán ghét, thống hận trừng mắt liếc  hắn một cái. Nam tử nhìn nàng rồi nhanh chóng rời đi.

"Ai nha, trời ạ  tiểu thư ngươi không có chuyện gì làm hay sao mà đến kỹ viện của ta phá vậy người đâu lập tức bắt hai nha đầu này lại cho ta ." Tú bà hổn hển nhìn vẻ mặt vô tội của Thủy Uyển Lăng càng tức giận

"Chờ một chút." Thủy Uyển Lăng không một chút hoang mang tìm một cái ghế ngồi xuống bưng một ly trà lên chậm rãi uống.

"Tiểu Thiền. Chạy mau......" Thủy Uyển Lăng đột nhiên đứng lên thi triển khinh công hai người lập tức biến mất ở kỹ viện lưu lại vẻ mặt ngạc nhiên của tú bà.

Chương 2  Tứ tiểu thư hồi phủ

"Ha ha......" sau khi chạy thoát Thủy Uyển Lăng không thèm để ý đến hình tượng cười ha hả, trái lại Tiểu Thiền mặt mày tái nhợt không còn giọt máu

"Tiểu thư, ngươi không nên dọa người như vậy mỗi lần gây chuyện ngươi đều đổi chiêu, Tiểu Thiền sắp bị ngươi hù chết rồi." Tiểu thiền thở dốc dáo dác nhìn xung quanh

"Tiểu thư, khinh công của ngươi hình như có tiến bộ!" Tiểu thiền dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn tiểu thư nhà nàng Ihủy Uyển Lăng ngừng cười nhìn rừng cây xung quanh

"Tiến bộ cái đầu ngươi, ngươi vừa mới cùng ta bay tới đây ngươi quên sao? Không biết sư phó sau khi biết chuyện sẽ  dùng cái dạng gì để biểu tình " nét mặt dữ tợn của Uyển Lăng làm Tiểu Thiền cảm thấy lạnh run.

"Tiểu thư chúng ta nên trở về đi để lát nữa Lão gia mà biết sẽ rất phiền toái ." Tiểu Thiền ra sức khuyên nhủ, vẻ mặt Uyển Lăng xịu xuống dưới.

"Được rồi Chúng ta xuống núi cũng đã lâu chơi cũng đủ giờ còn chưa chịu trở về cha hẳn là sinh khí." Uyển Lăng liên tưởng đến bộ dáng tức giận của cha

"Nói thật, tiểu thư kỳ thật ta cảm thấy lão gia đối với tiểu thư thật tốt đưa tiểu thư đến chỗ sư phó để luyện võ. Như vậy sau khi tiểu thư thành thân sẽ không sẽ bị người khi dễ ." Tiểu Thiền vẻ mặt sùng bái nhìn tiểu thư, nàng năm tuổi đã cùng tiểu thư của nàng lên núi luyện võ, hiện tại đã mười năm , toàn bộ võ công của sư phó các nàng đã học xong

"Tiểu thiền, kỳ thật sư phó không cần nói chúng ta về nhà sớm như vậy hiện tại chỉ còn lại mình hắn ở đó sẽ rất nhàm chán" Uyển Lăng vừa đi vừa oán giận.

"Tiểu thư, ai bảo ngươi mỗi ngày đều trêu cợt sư phóta khẳng định sư phó bị ngươi trêu cợt cho nên không có cách nào  mới hạ quyết tâm đuổi ngươi xuống núi" Tiểu thiền thao thao bất tuyệt không có phát hiện tiểu thư nhà nàng mạt càng ngày càng đỏ

"Tiểu Thiền...... Ta xem ngươi thật to gan cư nhiên dám răn dạy ta để xem ta sẽ trừng trị ngươi như thế nào." Uyển Lăng nói xong giơ tay lên thi triển khinh công  đuổi theo Tiểu Thiền sợ hãi chạy trốn.

"Cứu mạng tiểu thư muốn giết người ." Cùng với một tiếng cười lanh lảnh  hai người giống một trận gió biến mất  trong rừng cây.

Tướng quân phủ

Toàn bộ mọi người trong tướng quân phủ tràn đầy vẻ mặt vui sướng không phải có ai xuất giá, mà là tiểu nữ nhi của trấn quốc tướng quân Thủy Uyển Lăng trở về nhà, sáng sớm hôm nay tất cả gia đinh tỳ nữ đều bận tối mày tối mặt chờ đợi tứ tiểu thư trở về.

"Cha, nương, ta đã trở về." Thủy Uyển Lăng lôi kéo Tiểu Thiền tiến vào đại môn tướng quân phủ, Thủy Cao Tường sải bước đi ra thấy bóng hình xinh đẹp nhào vào trong lòng hắn

"Lăng nhi, ngươi khả đã trở lại." phu nhân thân gầy yếu hai mắt đẫm lệ nhìn nữ nhi trong lòng trượng phu, vui mừng lau nước mắt.

"Nương." Uyển lăng đẩy cha ra tiến lại  ôm lấy mẫu thân, các tỷ tỷ ta đã trở về bên cạnh các tỷ tỷ nhìn muội muội rời nhà cũng đã được 10 năm

"Ngươi khóc cái gì, lăng nhi không phải đã trở lại sao?" Thủy Cao Tường nhỏ giọng trách cứ thê tử Lưu Phượng Du lau nước mắt cẩn thận nhìn nữ nhi lăng nhi đi đến làm nũng nhìn bọn họ.

"Lão gia, ta rất vui chúng ta đã mười năm không có gặp lăng nhi lần này trở về ta sẽ không cho nàng đi ra nữa" Lưu Phượng Du gắt gao ôm chặt nữ nhi

"Nương, lần này lăng nhi trở về sẽ không đi mà ở nhà cùng nương và cha." Lăng nhi làm nũng mân mê môi đỏ mọng, bướng bỉnh nhìn bọn họ nháy mắt mấy cái.

"Tứ muội, ngươi giờ mới trở lại ngày các tỷ tỷ thành thân ngươi cũng không trở về làm hại tỷ tỷ nhớ ngươi ." Đại tỷ Thủy Uyển Như ôn nhu nhìn nàng nói Lăng nhi hướng nàng cười cười.

"Đại tỷ, Lăng nhi là không có cách nào trở về thôi chúng ta không nên trách nàng?" Nhị tỷ Thủy Uyển Quân nhợt nhạt cười tiến lên vuốt ve mái tóc của muội muội vẻ mặt quan tâm.

"Đúng vậy, Lăng nhi ngươi lần sau cần phải hảo hảo nghe lời chúng ta đều đã lấy chồng chỉ còn ngươi, cha cùng nương sẽ chiếu cố ngươi nhiều hơn" Tam tỷ Thủy Uyển Bình vẫn là không có sửa thói quen nói nhiều Lăng nhi mạnh mẽ gật đầu, dù sao trước tiến sau lui thôi, hắc hắc......

"Tốt lắm, chúng ta đừng đứng ở ngoài cửa  đi vào trong nhà nói chuyện đi." Đứng ở một bên Thủy Cao Tường phân phó nói mọi người vây quanh thủy uyển lăng cùng nhau tiến vào đại sảnh, nhất thời toàn bộ tướng quân phủ phi thường náo nhiệt

Chương 3 :  Ra phủ

Trở lại tướng quân phủ được nửa tháng các tỷ tỷ  bởi vì có gia đình nên đã sớm trở về phủ gia

Sau hậu viện một nữ tử mặc xiêm y sắc màu vàng nhạt tóc được vấn đơn giản rón rén đi ra ngoài từ cửa sau

"Lăng nhi, ngươi đây là muốn đi đâu?" Một thanh âm ôn nhu vang lên Lăng nhi khẩn trương  khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp thu lên.

"Nương, sao ngươi lại tới đây." Lăng nhi lập tức đổi chiêu trên môi hiện ra vẻ tươi cười miệng ngọt ngào nói nhưng trong lòng âm thầm kêu bất hảo nương như thế lại ở phía sau, thiếu chút nữa là có thể đi ra ngoài.

"Lăng nhi ngươi đây là muốn đi ra ngoài sao?" Lưu Phượng Du tò mò nhìn nữ nhi trông ra cửa thấy Tiểu Thiền đang đứng  trong lòng đã hiểu được vài phần.

"Nương, ở trong phủ hoài cũng có chút buồn nên ta nghĩ muốn ra ngoài đi dạo." Lăng nhi ôn nhu nói, giống như gió tháng tư mềm nhẹ ôn nhu

"Yếu đi ra ngoài cũng được nương cũng muốn đi ra ngoài đi dạo, nghe nói phong Vương gia cũng đã trở lại hôm nay đến kinh không bằng chúng ta cũng đi ra ngoài nhất sẽ thấy hắn đi qua!"

"Điên Vương gia? Cái gì điên Vương gia?" Lăng nhi trên đầu toát ra mấy dấu chấm hỏi, khi nào thì phiên hạ quốc có một điên Vương gia?

"Ha ha, tiểu thư, không phải "Điên Vương gia" mà là phong Vương gia, hắn là tam Vương gia phiên hạ quốc được phong hào là "Phong Vương gia" Tiểu Thiền buồn cười nhìn tiểu thư của mình như thế nào ngay cả cái này cũng không biết

"Đúng vậy, phong Vương gia là người lại hại nhất quốc gia ta tuy bề ngoài có chút lãnh huyết, cao ngạo, nhưng hắn là một cái chính phái Vương gia." Lưu phượng du khóe miệng treo đầy ý cười, uyển lăng đêm đen hé ra mặt, cái gì lợi hại nhất, ta xem tám phần là cái phế vật.

"Được rồi mẫu thân, chúng ta đi ." Lăng nhi làm nũng lôi kéo mẫu thân cùng tiểu thiền đi ra ngoài

Kinh thành

Ngã tư đường thật nhộn nhịp phố lớn ngõ nhỏ cửa hàng trong ngoài nơi nơi đều có bóng người, hai bên  ngã tư đường  đầy người qua lại

"Tiểu thư, lại đây coi này" Tiểu Thiền hưng phấn cầm lấy một vật phẩm trang sức, cẩn thận quan sát lăng nhi trên mặt không có một tia hưng phấn.

"Lăng nhi, ngươi làm sao vậy, giống như không vui." Lưu Phượng Du quan tâm nhìn nữ nhi, Lăng nhi lắc đầu, nói thật. người hai bên ngã tư đường sao lại ngây ngốc chờ phong Vương gia kia?

"Không có, nương, ta đột nhiên muốn đi vào trong miếu thắp hương ta theo tiểu gặp nhiều tai nạn may mắn gặp sư phó, dạy ta võ công giúp ta điều dưỡng thân thể. Ta nghĩ nên vào trong thắp hương cầu phúc phù hộ cho lão nhân gia khỏe mạnh trường thọ."

"Lăng nhi của ta đã trưởng thành nhưng mà chúng ta chờ một tí rồi lại đi được không? phong Vương gia sắp cũng trở lại nương muốn cho ngươi thấy tư thế oai hùng của hắn" Lưu Phượng Du trong lòng đang tính toán

"Nương, ta không thích sự náo nhiệt chúng ta vẫn nên đi vào trong miếu thắp hương" Lăng nhi làm nũng nói vì muốnné tránh, thật vất vả mới tìm ra một cái cớ.

"Này......"

"Nương......"

"Phu nhân, chúng ta nên đi thôi, tiểu thư thật không thích sự náo nhiệt " Tiểu Thiền quan tâm nói Lăng nhi nhìn nàng ánh mắt cổ vũ

"Được rồi, chúng ta đi vô miếu Nguyệt Lão." Lưu Phượng Du cười tủm tỉm nhìn nữ nhi đã mười tám cũng nên chuẩn bị cho tương lai của nàng

" miếu Nguyệt Lão? Nương, ta không cần  Ta mới mười tám ngươi lo lắng giúp ta cầu nhân duyên " Lăng nhi  bất mãn nói trải qua mười năm, tính tình nương vẫn  không có thay đổi

"Này...... Chúng ta đi linh di tự  bây giờ tiểu thư khuê các đều đã đi chỗ đó." Lưu Phượng Du vẻ mặt thành khẩn nhìn nữ nhi, Lăng nhi còn muốn nói cái gì nhưng khi nhìn bộ dáng mẫu thân như vậy  đành phải gật đầu.

"Được rồi, chúng ta đi Linh Di Tự "

Chương 4 : Tự do ký

"Đây là Linh Di Tự sao thật náo nhiệt." Lăng nhi hưng phấn đi dạo xung quanh

"Đương nhiên, Linh Di Tự là ngôi chùa lớn nhất phiên hạ quốc ngay cả Hoàng Thượng cùng hoàng gia thân thích đều về nơi này dâng hương. Chúng ta nhanh đi vào cầu nguyện phật tổ phù hộ cho nhà chúng ta được bình an, còn có phù hộ ngươi sớm tìm được lang quân quân như ý." Lưu Phượng Du cười tủm tỉm nhìn nữ nhi.

"Nương......" Lăng nhi bất mãn oán giận, nương sao lúc nào cũng đề cập đến vấn đề này. Tiểu Thiền nhìn vẻ mặt hờn giận của tiểu thư trong lòng âm thầm khuyên nhủ.

"Tiểu thư, ngươi nên cũng vô cầu nguyện đi phu nhân nói là chỉ muốn tốt cho ngươi." Tiểu thiền giữ chặt tay tiểu thư nhà nàng , nhỏ giọng nói.

"Được rồi dù sao ta cũng không nghĩ cầu ngươi phải giúp ta hướng nương giải thích." Lăng nhi uy hiếp nói, Tiểu Thiền bĩu môi tiểu thư nhà nàng thật là lần nào cũng đều sử dụng bạo lực để  đe dọa.

"Còn nhìn nữa là ta sẽ trừng trị ngươi." Lăng nhi hung hăng trừng mắt liếc nàng tay khởi quyền đã nghĩ đánh nàng.

"Lăng nhi, ngươi làm sao vậy giống như đang sinh khí." Lưu Phượng Du vẻ mặt khó hiểu nhìn nữ nhi, lăng nhi nhu thuận tiêu sái đến bên người mẫu thân .

"Không có việc gì, chúng ta đang đùa giỡn , trước kia khi chúng ta ở còn trên núi đều đùa như vậy." Lăng nhi vừa nói vừa nháy mắt với Tiểu Thiền.

"Đúng vậy, phu nhân, chúng ta vẫn thường đùa như vậy." Tiểu Thiền lại một lần nữa cùng phụ họa cùng tiểu thư  nếu không khi tiểu thư nhà nàng  mất hứng sẽ sử dụng bạo lực, nàng thật sự rất đáng thương nga.

"Nương, chúng ta vào đi thôi." Nhìn sắc mặt lo lắng của mẫu thân, lăng nhi chạy tới cầm tay dẫn mẫu thân đi vào.

"Ân."

Nguyệt lão gia gia đại từ đại bi, ngươi thương Thủy Uyển Lăng đi, trăm ngàn lần đừng để cho  mẫu thân đem ta gả đi sớm như vậy  Lăng nhi gắt gao nhắm mắt lại, nhẹ nhàng bốc lấy một quẻ.

"Mau đi giải quẻ." Lưu Phượng Du cười tủm tỉm cầm  lấy quẻ trong tay nữ nhi, đi thẳng ra ngoài.

"Đại sư, thế nào?" Lưu Phượng Du vẻ mặt chờ mong nhìn quẻ trong tay đại sư, vị đại sư cau mày, làm cho nàng có chút bất an.

"Đại sư, thế nào? Có chuyện thỉnh nói thẳng." Lăng nhi thành khẩn nhìn hắn.

"Đây là quẻ về nhân duyên, tiểu thư ngươi sẽ gặp được một nam nhân mạnh mẽ, nam nhân này sẽ là chúa tể của ngươi cả đời, nhưng ngươi không thương hắn. Vận mệnh của ngươi cũng bởi vậy mà trở nên trắc trở."

"Cái gì khoan đã, bổn tiểu thư không tin đâu, mệnh là của ta, ta khẳng định có thể thay đổi , nương ngươi không cần lo lắng." Lăng nhi nhìn vẻ mặt của mẫu thân tức giận cầm lấy tờ giấy, hung hăng đi ra bên ngoài." Lăng nhi, các ngươi ở trong này đi dạo, nương đi vào bên trong gặp vị đại sư một lát." Lưu Phượng Du thản nhiên nhìn nữ nhi nhưng trong ánh mắt không che dấu được tia lo âu.

"Tốt, nương, ngươi phải cẩn thận. Ta ở chỗ này chờ ngươi." Lăng nhi khẽ gật đầu, có chút hối hận khi coi quẻ.

"Là ai ném mảnh giấy hỉ  này." Triệu Ngạn Phong hét lên thanh âm lớn dọa người, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

"Lão Tam, ta nghĩ đây là nhân duyên đưa tới cho ngươi đó có phải không." Triệu Ngạn Băng nhìn đệ đệ trân trối, Triệu Ngạn Phong lạnh lùng liếc hắn.

"Tiểu thư, ngươi ném tờ giấy trúng phải Thiên Lôi." Tiểu Thiền sợ hãi chỉ vào nam tử  đang nổi giận, bộ dạng tuấn mỹ vô cùng, nhưng tính tình không được tốt chút nào, Lăng nhi nhìn theo phương hướng nàng chỉ, khóe miệng lộ ra  tia cười đắc ý, cười tủm tỉm đi qua.

Chương 5: phong ba

"Là ngươi." Khi nàng vừa đi vào, Triệu Ngạn Phong ba người đồng thời kinh ngạc hỏi, Lăng nhi mỉm cười, nhìn ba nam nhân vô cùng tuấn mỹ trước mắt

"Vừa mới kia đoạn giấy kia là do ngươi vứt ?" Triệu Ngạn Phong lạnh lùng hỏi, thanh âm lạnh như băng đến cực điểm. Lăng nhi không một chút do dự gật đầu.

"Ân, thật ngại quá, ta không thấy ngươi." Lăng nhi thản nhiên giải thích, trước mắt mấy nam nhân quần áo hoa lệ, trên người xuất ra hơi thở cao quý, không phải là người dễ chọc, đặc biệt là nam nhân trước mắt này, nhìn ánh mắt phun ra hỏa của hắn có khả năng giết người .

"Giải thích là được sao?" Triệu ngạn phong lạnh lùng buông ra một câu, Lăng nhi sắc mặt trầm xuống.

"Uy, giải thích không được, nói cho ta biết ngươi muốn thế nào, kéo ta đi gặp quan, hay xử lý tại chỗ." Lăng nhi lạnh lùng nhìn hắn, không một chút sợ hãi. Triệu Ngạn Phong  trong lòng bốc hỏa.

"Hảo nha đầu có miệng lưỡi."

"Cám ơn đã khích lệ. Công tử, nếu như không có việc gì ta trước hết cáo từ ." Lăng nhi thản nhiên cười, đoan trang tiêu sái tiêu trở về.

"Hừ..." Triệu Ngạn Phong hổn hển nhìn bóng dáng nàng rời đi, không khỏi thẹn quá thành giận, chưa từng có nữ nhân nào dám đối đầu với hắn.

"Tam đệ, chúng ta đi lên đi." Triệu Ngạn Băng nhìn hắn, rồi lại bóng dáng cô nương sớm đã biết mất, không khỏi nở nụ cười.

"Không đi , hồi phủ." Triệu Ngạn Phong lạnh lùng buông ra câu, xoay người xuống núi, để lại chobọn họ tia ngạc nhiên.

"Hắn bị làm sao vậy?" Triệu Ngạn Vũ khó hiểu hỏi.

"Phát bệnh ." Triệu Ngạn Băng phe phẩy cây quạt, cười tủm tỉm rời đi.

"Bệnh thần kinh, nghĩ mình thực sự rất giỏi sao?"Lăng nhi bất mãn oán giận, xem đi ra tâm tình không được tốt cho lắm, Tiểu Thiền đi theo sau, nghe tiểu thư không ngừng chế nhạo, trong lòng có chút buồn cười.

"Tiểu thư, ngươi làm sao vậy, như thế nào lại để ý  lời nói của nam tử kia ?"

"Tiểu Thiền, ngươi cũng không biết, ta vừa nhìn thấy người bộ dáng  kiêu ngạo liền tức, thật vất vả mới áp chế không để tức giận tròg đầu, hắn lại được đằng chân lân đằng đầu." Lăng nhi càng nghĩ càng giận.

"Tiểu thư, nếu ngươi gả cho một tướng công như vậy, vậy ngươi không phải sẽ cùng với hắn đánh nhau sao?" Tiểu Thiền đầu óc không ngừng tưởng tượng cảnh bọn họ đánh nhau, khóe miệng lộ ra nét  tươi cười.

"Tiểu Thiền, ngươi đầu óc sẽ không bị hỏng chứ, nếu phải gả cho một nam nhân như vậy, ta tình nguyện xuất gia làm ni cô, tốt lắm, chúng ta vào xem mẫu thân thế nào ." Lăng nhi chán ghét nhìn nam nhân vừa mới cùng nàng cãi nhau, sớm đã không thấy bóng dáng.

Tiểu Thiền ngậm miệng, đi theo sau nàng, Lưu Phượng Du vừa mới ở bên trong đi ra.

"Nương, ngươi đã đi ra ." Lăng nhi cười đi tới, lưu phượng du cười gật đầu, tâm tình đã bình phục.

"Lăng nhi, khi nãy mẫu thân không có ở đây, có hay lại không nghịch ngợm ." Lưu Phượng Du sủng nịch hỏi, Lăng nhi lắc đầu, cùng sử dụng ánh mắt cảnh cáo nhìn tiểu thiền.

"Không có, Lăng nhi cùng Tiểu Thiền chỉ đi dạo xung quanh một chút, Tiểu Thiền, ngươi nói có đúng không?" Lăng nhi hướng nàng nháy mắt mấy cái, tiểu thiền lại một lần nữa gật đầu.

"Không có là tốt rồi, Lăng nhi, chúng ta đi trên đường dạo một chút, mua chút son bột nước. Nương nhớ son của ngươi hình như hết rồi."Lưu Phượng Du ôn nhu vuốt đầu nữ nhi, Lăng nhi nhu thuận gật đầu.

"Phu nhân, tướng quân báo cho ngươi nhanh hồi phủ, có thánh chỉ chờ các ngươi trở về tiếp chỉ." Một gã tướng sĩ chạy nhanh hướng nàng hội báo, Lưu Phượng Du mặt nhăn nhíu mày, gật đầu.

Chương 6: Hoàng Đế tứ hôn

Bên ngoài tướng quân phủ quan binh đứng đầy, Lăng nhi tò mò đi theo sau mẫu thân, ánh mắt không ngừng đánh giá những người chung quanh.

Tiến vào bên trong phủ, Lăng nhi đã bị cha kêu qua một bên, quỳ xuống tiếp chỉ."Trấn quốc tướng quân, mọi người đã trở lại sao?" Một thanh âm ẻo lả vang lên, Lăng nhi bật cười.

"Lăng nhi." Thủy Cao Tường nhỏ giọng trách cứ, công công tức giận nhìn diện mạo cô nương thanh tú trước mắt.

"Ngươi cười cái gì?" Công công kiều Lan Hoa Chỉ, âm dương quái khí hỏi, Lăng nhi nhịn cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, tò mò nhìn hắn.

"Nói chuyện với ngươi  ta tò mò âm dương quái khí, còn học nữ hài tử nhếch lên Lan Hoa Chỉ." Lăng nhi nói xong liền cười lên, công công trên mặt một trận trắng bệch, nổi giận đùng đùng nhìn nàng.

"Tạp gia chính là nói như vậy, trấn quốc tướng quân, nữ nhi của ngươi còn phải dạy bảo nhiều, bằng không về sau làm Vương phi sẽ phải chịu khổ. Đến đây tiếp chỉ đi." Công công chậm rãi nói, lăng nhi nhìn hắn, một cảm giác không tốt từ trong tâm phát ra.

"Chờ một chút, cái gì Vương phi?" Lăng nhi đứng lên, tò mò tiến lên lấy thánh chỉ từ trong tay công công, Thủy Cao Tường giật mình nhìn nữ nhi to gan lớn mật, không khỏi lo lắng đứng lên.

"Lăng nhi, không được vô lễ. Mau đưa thánh chỉ trả lại chocông công." Thủy Cao Tường nhỏ giọng trách cứ, công công ý bảo không cần.

"Vô phương, nàng như vậy cũng coi như đã tiếp chỉ , trấn quốc tướng quân chúc mừng . Tạp gia về cung trước." Công công nói xong cười tủm tỉm mang theo thị vệ rời đi.

Lăng nhi nhìn thánh chỉ trong tay, trên thánh chỉ Hoàng Đế viết đem nàng tứ hôn cho đương kim tam Vương gia Triệu Ngạn Phong, đầu tháng tám sẽ thành thân.

"Lăng nhi, trên thánh chỉ viết cái gì, ngươi làm sao vậy." Lưu Phượng Du nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của nữ nhi, lo lắng bước đến bên người nàng, Thủy Cao Tường tiếp nhận thánh chỉ trong tay nàng, nháy mắt đã hiểu được, không khỏi thở dài một tiếng.

"Tiểu thư, ngươi làm sao vậy." Tiểu Thiền lần đầu thấy tiểu thư biểu tình như vậy sợ hãi lắc lắc Lăng nhi lấy lại tinh thần.

"Tiểu Thiền, ta phải lập gia đình , Hoàng Thượng đem ta tứ hôn cho phong Vương gia." Lăng nhi khổ sở khóc, Tiểu Thiền sợ hãi nhìn tiểu thư.

"Tiểu thư, đừng khóc. Không thích sẽ phải gả." Tiểu Thiền sợ hãi nhìn tiểu thư nàng theo tiểu cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội.

"Ai! Tại sao có thể như vậy ? Hoàng Thượng như thế nào lại hạ chỉ đem lăng nhi hứa gả Phong Vương gia ?" Thủy Cao Tường thở dài một tiếng, Lưu Phượng Du ắt gặp vẻ mặt ưu tư của trượng phu cũng lo lắng đứng lên.

"Lão gia, chúng ta đi cầu Hoàng Thượng để cho Hoàng Thượng thu hồi ý chỉ đi, Lăng nhi còn nhỏ như vậy."

"Phu nhân, không phải làta không nghĩ, có điều Hoàng Thượng làm sao có thể thu hồi lời nói của mình được, hiện tại toàn bộ phiên hạ quốc đô đã biết, ta còn có thể làm gì bây giờ." Thủy Cao Tường thở dài ngồi ở ghế thượng.

"Hắn không chịu chúng ta liền kháng chỉ, dù sao ta cũng không thể nhìn tiểu thư gả cho người mình không thích, còn Phong Vương gia nhân phẩm rất kém, tính tình tàn bạo, nếu tiểu thư nàng lấy hắn chẳng phải sẽ rất khổ." Tiểu thiền lớn tiếng nói.

"Ngươi biết cái gì, kháng chỉ  cả nhà đều bị sử trảm, ngươi cho là ngươi nói kháng chỉ tì sẽ kháng chỉ sao?" Thủy Cao Tường giải thích nói, Lăng nhi đứng lên, trên mặt bình tĩnh nhìn bọn họ.

"Cha mẹ, Tiểu Thiền, các ngươi không nói , ta gả cho hắn là được."

"Lăng nhi."

"Tiểu thư......,"

"Các ngươi nghĩ gì Lăng nhi đều biết, nhưng thánh ý thì không thể trái, nếu không thể trái, ta đây cũng chỉ có thể gả cho hắn, nhưng các ngươi yên tâm, ta Thủy Uyển Lăng cũng không phải là một người dễ bắt nạt, sẽ không ở vương phủ chịu khi dễ , các ngươi không cần lo lắng." Lăng nhi lộ ra vẻ tươi cười, cực lực che dấu khó chịu trong lòng.

"Lăng nhi......" Thủy Cao Tường còn muốn nói cái gì, nhưng không biết nên nói như thế nà, chỉ đứng một bên thở dài.

"Ai!"

Chương 7: Lãnh diện Vương gia

Tiểu Thiền nhìn tiểu thư đang trầm mặc trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng, một tiểu thư luôn hoạt bát tinh nghịch cư nhiên trở nên  trầm mặc, làm cho nàng rất lo lắng.

"Tiểu thư, ngươi muốn khóc thì hãy khóc đi, nếu không lại để bệnh cũ tái phát. Lăng nhi lắc đầu, xoay người đi vào phòng.

"Tiểu Thiền, sau khi ta xuất giá ngươi hãy thay ta chăm sóc cha và nương ta, chúng ta tình thân như tỷ muội, ta đem bọn họ giao cho ngươi ." Lăng nhi nhẹ nhàng thở dài, nói thật, nàng biết đến một ngày nào đó sẽ bị Phong Vương gia cao ngạo  kia làm cho tức chết.

"Tiểu thư, ta muốn cùng ngươi đến nơi đó, Tiểu Thiền sẽ đi theo chăm sóc cho tiểu thư đến lúc ngươi phát bệnh chỉ có ta và sư phó biết nên làm thế nào, hiện tại sư phó đem ngươi giao cho ta, ta có trách nhiệm chiếu cố ngươi." Tiểu Thiền càng nói càng muốn khóc, thực ra khi còn ở trong bụng mẹ Lăng nhi đã mắc bệnh yếu tim, một khi bị kích động gây ra khó thở sau đó sẽ phát bệnh.

"Tiểu Thiền, ngươi thật sự ngươi thật sự muốn cùng ta tiến vào vương phủ sao? Ngươi nên biết, khi đi vào đó ăn rất nhiều khổ tên bạo quân kia sẽ trừng phạt chúng ta, dù sao ngày đó chúng ta đã từng đắc tội hắn."

"Tiểu thư, ta không sợ, ta muốn đi vào bảo hộ tiểu thư, nếu có chuyện gì, Tiểu Thiền cũng có thể chạy về tìm đến lão gia giúp đỡ." Tiểu Thiền cười hì hì giữ chặt tay Lăng nhi, lăng nhi cảm kích đối với nàng cười cười.

"Cám ơn ngươi, Tiểu Thiền."

Bên trong Phong vương phủ sấm chớp thét gào, toàn bộ gia đinh, nha hoàn của vương phủ đều đứng xa xa , chén bát bay đầy trời, tiếng loảng xoảng không ngừng vang lên.

"Ta không cưới vợ, nhị ca không phải cũng còn chưa cưới vợ sao? Phụ hoàng vì sao bắt ta cưới vợ trước đã vậy còn là một nữ tử ta chưa từng gặp mặt.

"Vương gia, ngươi nên nghe theo ý chỉ của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng chỉ là muốn tốt ngưoi." thị vệ Lí Kì bên người Triệu Ngạn Phong cung kính khuyên nhủ, có chút sợ hãi nhìn Vương gia đang phát hỏa, không khỏi một phen lau mồ hôi lạnh.

"Hừ, muốn tốt cho ta, hay là để củng cố giang sơn của hắn." Triệu Ngạn Phong lạnh lùng buông ra một câu, ngừng tay ra ngồi ở ghế thượng, bưng ly trà lên uống một ngụm.

"Vương gia, ta nghe nói nữ nhi của trấn quốc tướng quân cũng chính là tân vương phi của ngài hình như biết võ công, hơn nữa tính cách rất tinh quái và xảo trá, rất khó dạy dỗ, ta nghĩ về sau ta phải nếm mùi đau khổ." Lí Kì từ sớm đã hỏi thăm  chuyện tình của Thủy Uyển Lăng.

"Nga?" Triệu ngạn phong ngừng chén trà trên tay, khóe miệng nhếch lên, tựa hồ đang suy tư về chuyện gì đó.

"Vương gia." Lí Kì tò mò nhìn Vương gia đang ngẩn người, nhỏ giọng kêu.

"Chuyện gì?"

"Vương gia, vậy ngươi sẽ lấy tiểu thư Thủy Uyển Lăng sao?"

"Lấy, không phải củng chỉ là một nữ nhân thôi sao? Thêm một nàng cũng không nhiều, bớt một nàng cũng không ít." Triệu Ngạn Phong khóe miệng nhếch lên, trên mặt hiện lên một tia băng sương, khiến cho ai nhìn vào cũng đều cảm thấy lạnh.

"Ta đây đi xuống an bài ." sau khi được Triệu Ngạn Phong gật đầu, Lí Kì lập tức bắt tay  đi làm, chỉ còn lại một mình hắn ngồi ở đại sảnh.

"Tam đệ đang làm gì vậy?" Một thanh âm ôn hòa vang lên, một bạch y công tử tay phe phẩy chiếc quạt tiêu sái tiến vào, trên mặt mang theo nụ cười.

"Ngươi đang cười ta sao?"" Không dám, ai chẳng biết tam Vương gia  của Phiên Hạ quốc không sợ trời không sợ đất, nhân nghĩa Phong Vương gia, biệt hiệu lãnh diện diêm vương, ai dám đắc tội với ngươi, chẳng lẽ không sợ chết sao?" Triệu Ngạn Băng không để ý tới thái độ của tam đệ, đối với quyết định của phụ hoàng hắn thật sự thực rất vừa lòng.

"Cho là ngươi thông minh, nói đi, đến đây là có chuyện gì?"

"Đến nói cho ngươi một chuyện mà ngươi không biết." Triệu Ngạn Băng nghênh ngang tiêu sái đi vào, tìm một vị trí thuận tiện ngồi xuống.

Chương 8:  Lên kiệu hoa

"Chuyện gì cứ nói." Triệu Ngạn Phong lạnh lùng liếc mắt, Triệu Ngạn Băng khẽ nhíu mày.

"Quên đi, nhìn điệu bộ hiện giờ của ngươi ta không muốn nói." Triệu Ngạn Băng cười tủm tỉm đứng lên, không quan tâm tới bộ mặt đan bốc hỏa mà đi thẳng rá ngoài.

"Nói, không nên ép ta động thủ." Triệu Ngạn Phong lạnh lùng buông ra một câu, Triệu Ngạn Băng phát ra thanh âm bất mãn nói.

"Ngươi nha, không nên động tí là đánh người, ta thấy ngươi cùng với vị tân Vương phi sau này sẽ có nhiều chuyện hay. Một Vương gia hung bạo, lấy một Vương phi dã man, ha ha một sự kết hợp tuyệt vời."

"Cái gì dã man? Cái kia nữ nhân thực sự dã man?" Triệu ngạn phong nhắm chặt đôi môi, ánh mắt  nhìn hắn hắn chằm chằm.

"Đúng vậy, nàng chẳng những dã man, mà còn rất tinh quái, nói một cách chính xác là ác ma. Hơn nữa ngươi đã gặp nàng rồi?" Triệu Ngạn Băng vừa nói vừa nhìn  hắn, quả nhiên, triệu ngạn phong hơi nhíu mày.

"Đã gặp?"

"Đúng, chính là vị tiểu thư xinh đẹp ngày đó đã quang tờ giấy vào người ngươi hôm đó."

"Là nàng, nàng chính là của ta Vương phi?" Triệu Ngạn Phong khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị, thì ra  nàng chính là tiểu nữ nhi của trấn quốc tướng quân .

"Phong, ngươi làm sao vậy?" Triệu ngạn băng tò mò nhìn vẻ mặt đang cười của hắn, nhìn hắn rất thoải mái.

"Không có gì, đi giúp ta chuẩn bị một chút, ta quyết định sẽ  lấy  Thủy Uyển Lăng ."

Triệu Ngạn Băng kinh ngạc nhìn hắn,  gật đầu.

Đầu tháng 8 , là ngày vui của tam Vương gia đương triều Triệu Ngạn Phong và nữ nhi của trấn quốc tướng quân Thủy Uyển Lăng, cả nước tràn ngập mảnh không khí vui mừng.

"Nương, Lăng nhi thật sự không muốn xa  ngươi." Lăng nhi đã  thay  lễ phụctân nương,  đầu  mũ phượng, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng , một giọt lệ theo khóe mắt nhẹ nhàng chảy xuống.

"Hài tử ngốc, mẫu thân cũng không muốn xa ngươi, nhưng đây là do Hoàng Thượng tứ hôn , ta tin tưởng Phong Vương gia nhất định đối tốt với ngươi , ngươi phải nghe lời, không nên giống như trước tùy hứng như vậy sẽ làm cho vương gia tức giận ." Lưu Phượng Du cười nói, nước mắt không ngừng chảy xuống, không biết là cười hay là khóc.

"Nương, Lăng nhi sẽ nghe lời , ngươi cùng cha  chiếu cố tốt chính mình, khi nào rảnhLăng nhi sẽ trở về ." Lăng nhi nhào vào trong lòng mẫu thân, nhỏ giọng nức nở.

"Nương biết , tiểu Lăng nhi, mẫu thân thật sự không muốn xa  ngươi." Lưu Phượng Du gắt gao ôm nữ nhi, thật không ngờ mới gặp nhau một tháng, nữ nhi đã phải lập gia đình .

"Phu nhân, ngươi đừng lo lắng, còn có ta? Tiểu Thiền sẽ chiếu cố tốt tiểu thư ." Tiểu Thiền nhìn các nàng, tự tin cam đoan.

"Tiểu Thiền, Lăng nhi ta nhờ ngươi ." Lưu Phượng Du lôi kéo tay Tiểu Thiền, đối với nàng gật đầu.

"Phu nhân, yên tâm, Tiểu Thiền biết ."

"Lăng nhi." Thủy Cao Tường chậm rãi đi vào , vẻ mặt lo lắng, tuy rằng nói nữ nhi gả cho Phong Vương gia, nhưng trong lòng hắn có một nỗi sầu.

Phong Vương gia lãnh huyết, cao ngạo, khắp nơi trên chiến trường, quân địch khi nghe thấy tên của hắn đã khiếp đảm, trở lại trong triều, tất cả mọi người đều sợ hãi  thế lực cùng sự uy nghiêm của hắn.

"Cha." Lăng nhi lau khô nước mắt chạy tới

"Lăng nhi, hôm nay ngươi thật xinh đẹp." Thủy Cao Tường nhìn nữ nhi xinh đẹp động lòng người, trong lòng khó chịu, lại giả bộ vui vẻ.

"Cha, lăng nhi đi rồi, ngươi nhớ chiếu cố tốt chính mình còn có mẫu thân, Lăng nhi có thời gian nhất định sẽ trở về ." Lăng nhi cười hướng hắn cam đoan.

"Cha biết, ngươi cũng nên chiếu cố chính mình, đừng mãi nhớ nhà." Thủy Cao Tường lo lắng.

"Còn có, Lăng nhi, ngươi phải cẩn thận, không nên để phát bệnh." Lưu Phượng Du lo lắng , khóe mắt chảy lệ cười gật đầu.

"Giờ lành đã đến, tân nương tử lên kiệu ." Thanh âm bà mối  vang lên, Lăng nhi khóc hướng cha mẹ cáo biệt được người phù dâu đỡ lên kiệu.

Chương 9:  Đói bụng

Uyển Lăng từ lúc được  đưa lên kiệu hoa tâm tình  thực không vui vẻ, bên ngoài rộn rã tiếng kèn trống tiến tới vương phủ

"Tiểu Thiền, còn bao lâu mới đến." Uyển Lăng có chút phiền nảo hỏi, đã đi rất lâu , như thế nào còn chưa tới.

"Tiểu thư, đến ngay thôi , ta rất muốn thấy vương phủ ." Tiểu thiền cười tủm tỉm nói, hôm nay là ngày vui của tiểu thư, lão gia phu nhân dặn nàng, nhất định phải cười, bằng không sẽ mang điềm xấu .

"Nga."

"Vương gia, mau tiến lên nghênh đón tân nương tử." Bà mối mặt mày hớn hở nói, ngồi ở trong kiệu Uyển lăng bất chợt cảm thấy hoảng hốt, lãnh diện Vương gia sẽ tới đỡ nàng .

Triệu Ngạn Phong mặt không chút thay đổi tiêu sái đến cỗ kiệu, khóe miệng lộ tia cười tà mị, chậm rãi xoay người, nắm tay Uyển Lăng chậm rãi đi ra.

Trong vương phủ nhất thời nổi lên âm thanh, vui sướng, dựa theo quy củ đầu tiên bái thiên địa, tiếp đó hành lễ, rốt cục đem nàng đưa vào động phòng trung.

"Vương phi, không thể xốc hỉ khăn lên." Uyển Lăng còn chưa kịp xốc hỉ khăn lên,  đã có một thanh âm nhắc nhở nàng.

"Xin hỏi, nha hoàn Tiểu Thiền bên người ta có ở trong này không, giúp ta gọi nàng tiến vào được không?" Uyển Lăng khách khí nói, hiện tại đang cầu người cho dù đối phương là tiểu nha hoàn, cũng phải đối nàng khách khí một ít.

"Có phải là nha hoàn cùng của hồi môn theo vương phi tới."

"Đúng, chính là nàng, hiện tại nàng đang ở nơi nào?"

"Tiểu thư, ngươi tìm ta sao?" Tiểu Thiền cười đi vào phòng, vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy tiểu thư đang ở tìm nàng.

"Tiểu Thiền, ngươi đi đâu vậy, làm ta sợ." Uyển Lăng oán giận nói, lại không thể xốc hỉ khăn lên, đang phải ngồi chết dí ở nơi này, bụng lại đói.

"Ta đi lấy một chút đồ ăn cho tiểu thư, ta nghĩ tiểu thư bây giờ nhất định là rất đói ." Tiểu Thiền cười tủm tỉm nói, đem đồ ăn  đặt lên bàn.

"Tiểu Thiền, ngươi thực cẩn thận."Uyển Lăng nói xong đã muốn đưa tay lấy hỉ khăn xuống, tiểu thiền với tốc độ nhanh nhất chạy tới, bắt lấy tay nàng." Tiểu thư, ngươi quên , phu nhân không phải đã nói cho ngươi, hỉ khăn là phải đợi Vương gia đến giúp ngươi lấy xuống sao? Ngươi chờ một chút đi, Vương gia sắp tới rồi." Tiểu Thiền giúp nàng sử lại hỉ khăn cho ngay ngắn.

"Nga."

Một nén nhang, hai nén hương, ba nén hương...... Uyển Lăng rốt cục không chịu nổi, muốn bốc hỏa.

"Tiểu thiền, ta muốn ăn cái gì đó." Uyển Lăng không chút do dự đem hỉ khăn xốc lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mê người.

"Tiểu thư, ngươi tại sao lại xốc hỉ khăn lên, đó là điềm xấu ." Một  tiểu nha hoàn bên cạnh sợ hãi nhìn nàng, Uyển Lăng thẳng đi đến bên cạnh bàn, nhìn đồ ăn phong phú mỹ vị, cầm lấy chiếc đũa liền gắp ăn.

"Tiểu Thiền, ngươi xem ta đợi lâu như vậy, sắp chết đói đến nơi rồi, cái tên vương bát đản kia chỉ lo ăn cho chính mình, để ta đói bụng. Ta mới mặc kệ  điềm xấu hay tốt, đợi nữa, ta sẽ chết đói." Uyển Lăng vừa ăn, vừa nói mồm miệng đang nhai không rõ là đang nói cái gì không  phát hiện Triệu Ngạn Phong đang đứng trước cửa.

"Vương gia." nha hoàn bên cạnh lấy lại tinh thần nhìn vẻ mặt băng sương Vương gia, nơm nớp lo sợ đứng ở nơi đó.

"Vương gia." Tiểu Thiền hướng hắn cúi người, nhìn lại thấy tiểu thư đang ăn rất mạnh, không khỏi cảm thấy mất mặt. Triệu Ngạn Phong nhíu mày, nhìn Vương phi, nữ nhi  của trấn quốc tướng quân sao lại có bộ dạng này?

Tất các ngươi đi ra ngoài." Triệu Ngạn Phong Lạnh lùng buuong ra một câu, tiểu thiền lấy tay lay lay tiểu thư, Uyển Lăng ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, lại cúi đầu tiếp tục ăn,  không để ý tới ánh mắt của hắn đang phun hỏa.

"Ngươi đi đâu." Triệu ngạn phong lạnh lùng nhìn Uyển Lăng đang muốn đi ra ngoài.

"Ngươi không phải vừa mới nói tất cả đi ra ngoài sao" Uyển Lăng vẻ mặt chân thật nhìn hắn, giống như có một chút quen mặt.

Chương 10: Đêm tân hôn

" Nếu ngươi đi ra ngoài, ai cùng bổn vương động phòng?"Triệu Ngạn Phong khóe miệng lộ ra tia cười tà ác, chậm rãi tới gần Uyển Lăng. "Ngươi muốn làm gì?" Uyển Lăng nhìn hắn đang dần bước tới gần mình, bộ dạng sợ hãi nhìn gương mặt tuấn tú của hắn , bất quá dường như bọn họ đã gặp nhau rồi? Nhìn cử chỉ cùng khuôn mặt rất quen .

"Đằng đằng......" Uyển Lăng lấy tay ngăn trở hắn, nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt trợn lên nhìn hắn.

"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

"Ngươi không nhớ rõ , ngày đó ở Linh Di Tự không phải đã gặp rồi sao?" Triệu Ngạn Phong tà mị bắt lấy tay nàng, thu ngắn lại khoảng cách giữa hai người gần tới mức Uyển Lăng có thể nghe thấy tiếng hắn hít thở.

"Ngươi không cần dựa gần vào ta như vậy." Uyển Lăng khuôn mặt đỏ bừng giống như trái táo. Triệu Ngạn Phong không chịu buông tha một tay nắm lấy tay nàng, một tay ôm lấy thắt lưng của nàng khoảng cách ngày càng gần. Uyển Lăng tức giận nhìn hắn, Triệu Ngạn Phong khóe miệng nở nụ cười tà mỵ.

"Nga? Ngươi đang thẹn thùng sao?" Triệu Ngạn Phong khóe miệng mang theo ý cười nồng đậm, nàng đêm nay so với lần trước còn có phần  xinh đẹp hơn, hơn nữa không có nhanh miệng như đợt trước .

"Không phải, là ta khát nước ." Uyển Lăng nuốt nuốt nước miếng, tim cư nhiên đập nhanh , Triệu Ngạn Phong khóe miệng mang ý cười càng đậm .

"Kia để vi phu đến giúp ngươi, ngươi cảm thấy như thế nào." Triệu Ngạn Phong nhanh chóng cầm lấy một ly trà uống  sau đó cúi người truyền vào đôi môi đỏ mọng, Uyển Lăng cảm thấy trong đầu trống rỗng, Triệu Ngạn Phong càng được đà đắc ý hôn sâu hơn, phải mất nửa ngày Uyển Lăng mới phản ứng lại, đẩy hắn ra chạy nhanh, hé ra khuôn mặt nóng bừng tim đập loạn.

"Ngươi là đồ vô sỉ hạ lưu, dơ bẩn xấu xa xú nam nhân." Uyển Lăng thân mình run run, môi còn hơi nóng, Triệu Ngạn Phong nghe xong không khỏi nhíu mày, hắn từ khi nào thì trở nên vô sỉ, hạ lưu, dơ bẩn, xấu xa ?

"Ngươi không thích ta yêu ngươi?" Triệu Ngạn Phong ở nàng bên tai nhẹ nhàng nói, không ngừng phả hơi nóng vào tai nàng, khóe miệng mang ý cười càng thêm đặc, Uyển Lăng cảm thấy có một cổ nhiệt trên đỉnh đầu làm cho nàng mất tự chủ bất giác nói.

"Không thích." Uyển Lăng mở mắt, cắn cắn môi.

"Chúng ta đi ngủ đi." Triệu Ngạn Phong ôm lấy nàng, đem đặt ở  trên giường, bắt đầu thoát áo Uyển Lăng sợ tới mức không cử động được chỉ có thể hét rầm lên.

"Cứu mạng a......"

"Tiểu thư......" Đứng ở ngoài cửa Tiểu Thiền nghe thấy tiếng kêu của tiểu thư, muốn phá cửa vào thì bị một đôi bàn tay to ngăn lại.

"Ngươi muốn vào xem Vương gia cùng Vương phi nhập động phòng như thế nào sao?" Lí Kì mặt không chút thay đổi nhìn nàng, Tiểu Thiền quay đầu lại nhìn hắn.

"Ngươi là ai?"

"Ta là thị vệ bên người Vương gia, tên gọi là Lí Kì." Lí Kì lễ phép giới thiệu.

" Vương phi vừa mới ở trong kêu cứu mạng, ta muốn đi vào cứu nàng." Tiểu Thiền lặp lại vấn đề, Lí Kì trên mặt lộ ra ý cười khó hiểu.

"Lớn mật, ngươi chẳng qua là một nho nhỏ tiểu nha hoàn, như thế nào có thể đi vào." "Ta mặc kệ , dù sao ta cũng muốn đi vào." Tiểu Thiền nói xong thân thủ đưa tay đẩy cửa phòng, Lí Kì nhanh chóng điểm huyệt đạo của nàng.

"Ngươi làm gì?" Tiểu Thiền trừng mắt nhìn hắn, Lí Kì mặt vẫn không có một chút thay đổi nhìn nàng.

"Chúng ta đi về trước, đây là chuyện của Vương gia và Vương phi, chúng ta không thể can thiệp, không cần làm loạn ."

"Ngươi thả ta ra trước." Tiểu Thiền trừng mắt hắn, Lí Kì khẽ nhăn mặt nhíu mày, xoay người khiêng nàng lên rồi rời đi

Chương 11: Đáng giận nam nhân

Uyển Lăng cảm thấy trước mắt sắp bị hắn bắt được liền xoay người nhảy lên chạy nhanh thoát ra khỏi tầm tay hắn, thở phì phò nhìn đã thấy Triệu Ngạn Phong đang cởi bỏ áo khoác khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng .

"Ngươi......"

"Làm sao vậy, ngươi muốn cùng ta chơi trốn tìm sao? Chính là muốn kích thích một chút." Triệu Ngạn Phong cười tà mị, đi thẳng đến bên bàn rót ra một chén trà đưa tới trước mặt nàng.

"Uống trước một chén trà đi, ta thấy ngươi nhất định rất khát ." Uyển Lăng tiếp nhận chén trà uống một ngụm, không  phát hiện miệng hắn đang nở một tia cười đắc ý.

Uyển Lăng đứng ra xa , ánh mắt nhìn chằm chằm hắn, giống như đang phòng bị quái vật.

"Như thế nào đường đường là nữ nhi trấn quốc tướng quân lại là một người nhát gan."

"Ai nói ta nhát gan." Uyển Lăng không phục nói.

"Nếu ngươi không phải người nhát gan, vậy tại sao ngươi lại đứng xa như vậy , chẳng lẽ ngươi cho bổn vương là loài lang sói." Triệu Ngạn Phong nhìn vẻ mặt không phục của uyển lăng, khóe miệng ý cười đậm.

"Đi qua thì đi qua, chẳng lẽ ta còn sợ ngươi ngươi ăn thịt ta sao." Uyển Lăng vừa bước tới liền bị một tay Triệu Ngạn Phong ôm lấy thắt lưng của nàng, một tay gắt gao chế trụ hai tay nàng, tủm tỉm nhìn nàng.

"Ngươi...... Ngươi xấu lắm." Uyển Lăng lúc này mới phát hiện mình bị lừa, muốn dùng sức đẩy hai tay hắn ra, nhưng không có khí lực. Thân mình  càng ngày càng nóng.

"Ta xấu, nghe nói ngươi võ công cao cường, ta hôm nay phải thử một chút, xem có thật như lời đồn đãi không." Triệu Ngạn Phong cười quỷ dị, Uyển Lăng sợ hãi muốn đào tẩu.

"Có phải ngươi có cảm giác toàn thân đều nóng." Uyển Lăng cứng đờ, tai sao hắn biết?

"Ngươi......"

"Trong trà ta cho ngươi uống có một chút xuân dược hỏa công tán, ta nghĩ tối nay ngươi sẽ hầu hạ ta tốt." Triệu Ngạn Phong trên mặt lộ ra tia cười tà ác ý, đem nàng đến giường.

"Ngươi, ngươi thật sự ti bỉ vô sỉ hạ lưu......" Uyển Lăng còn chưa nói xong, đã bị hắn hôn trụ, quần áo trên người đã bị cởi xuốngtừng kiện một, một hàng lệ rơi xuống.

Uyển Lăng nằm ở trên giường, tóc bởi vì kích tình nên trở nên rối loạn, trên gương mặt nước mắt vẫn còn chưa khô. Triệu Ngạn Phong lạnh lùng nhìn nàng, lộ ra tia cười miệt thị.

"Như thế nào, không thoải mái sao? Tối hôm qua ngươi phối hợp với ta rất tốt mà, hơn nữa ta cũng đã dốc hết sức, chẳng lẽ ngươi còn muốn nữa sao?"

"Triệu Ngạn Phong, ngươi thực sự ti bỉ, hạ lưu, cư nhiên cho ta uống xuân dược, ta  thật không ngờ tới đường đường là tam Vương gia Phiên Hạ quốc cư nhiên lại dùng loại thủ đoan ti bỉ đẻ đối phó thê tử của mình." Uyển Lăng cúi đầu nhìn những dấu hôn đỏ trên người, còn có cả máu xử nữ trên giường, đỏ tươi yêu diễm, tựa hồ như đang ở đó cười nhạo nàng.

"Hừ, nữ nhân giống như ngươi ta muốn bao nhiêu thf coa bấy nhiêu, ngươi có thể ngủ ở bên cạnh ta, chính là phúc khí của ngươi, ngươi còn muốn thế nào." Triệu Ngạn Phong không hờn giận đứng lên, trong ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ, Uyển Lăng cắn đôi môi, tơ máu tràn ra khóe miệng.

"Triệu Ngạn Phong, ngươi không thích ta, không muốn lấy thú ta, ngươi cũng có thể hưu ta, vì sao phải vũ nhục ta như vậy." Uyển Lăng lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, tối hôm qua hắn là tình nhân, hiện tại so với người xa lạ còn muốn xa lạ hơn.

"Hưu ngươi, hừ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ thành toàn cho ngươi sao? Chờ ta tra tấn ngươi đủ, sau đó sẽ có ngày  hưu ngươi." Triệu Ngạn Phong nói xong không tái quay đầu tiêu sái ra khỏi phòng.

"Triệu Ngạn Phong, ngươi nói cho ta biết ngươi sao lại muốn tra tấn ta?" Lăng nhi nhìn triệu ngạn phong đã sớm rời đi, vẻ mặt bi thương, lệ nhẹ nhàng chảy xuống, này đến tột cùng là vì cái gì?

Chương 12: Uyển Lăng bị nhốt

"Tiểu thư......" Buổi sáng Tiểu Thiền bưng chậu nước vô phòng hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu vừa bước vào cửa nhìn thấy nàng ngồi ở đầu giường quần áo lộn xộn ánh mắt ngây dại khóe mắt ngấn nước.

"Tiểu thư ngươi làm sao vậy?" Tiểu Thiền sợ hãi buông chậu nước đi đến bên người nàng, Uyển Lăng quay đầu lại ôm nàng khóc lớn.

"Tiểu thư, ngươi làm sao vậy đừng dọa ta a." Tiểu Thiền sợ hãi khóc theo.

"Tiểu Thiền, ta muốn về nhà." Uyển Lăng thống khổ không ngừng chà sát thân thể của mình nàng chán ghét tất cả những dấu vết, mùi mà hắn để lại trên người nàng nhưng chà mãi vẫn không hết......

"Tiểu thư, ngươi làm sao vậy nói cho Tiểu Thiền biết đi."

"Tiểu Thiền, ta không muốn ở nơi này, Triệu Ngạn Phong hắn không phải người mà là một tên điên." Uyển Lăng tiếp tục chà sát thân mình làm cho làn da trắng của nàng đỏ ửng xuất hiện tia máu.

"Tiểu thư, ngươi......" Tiểu Thiền lúc này mới phát hiện trên người,  mặt, cổ nàng đều là dấu hôn đỏ tươi nhìn tinh thần của nàng hiện giờ đau lòng nước mắt không khỏi rơi xuống .

"Ân......" Uyển Lăng liều mạng gật đầu, đôi mắt Tiểu Thiền ngấn nước giúp nàng thay quần áo.

"Tiểu thư, bây giờ chúng ta trở về đi, hắn tai sao có thể đối đãi với ngươi như vậy? Tốt xấu gì ngươi cũng là vương phi được cưới hỏi đàng hoáng. Ta mặc kệ , ta muốn mang ngươi về nhà." Tiểu Thiền ánh mắt giống như muốn giết người, gắt gao ôm lấy nàng.

"Hảo." Uyển Lăng bước chân xuống giường, đùi truyền tới một cơn đau, Uyển Lăng khẽ nhíu mày, trán lấm tấm những giọt mồ hôi.

"Tiểu thư, ngươi làm sao vậy thân thể không thoải mái sao?" Tiểu Thiền lo lắng hỏi, Uyển Lăng lắc đầu, chuyện như vậy không nên nói cho nàng dù sao nàng cũng còn chưa tiếp xúc qua.

"Vương phi, xin dừng bước." Lí Kì ngăn lại nàng, trước cửa còn hai thị vệ đứng canh trừng.

"Ngươi đây là ý tứ gì?" Tiểu Thiền vừa thấy hắn liền nổi giận, nếu không phải tại hắn tối hôm qua giữ chặt nàng, lừa nàng, tiểu thư cũng sẽ bị hành hạ như vậy.

"Vương gia ra lệnh Vương phi không thể đi ra ngoài."

"Không thể, vì cái gì, hắn cho ta là chim vàng anh sao? Tránh ra." Uyển Lăng vừa mới bình ổn lại nghe hắn nói  lửa giận bốc lên ngùn ngụt, lạnh lùng nhìn hắn, Lí Kì khách khí lắc đầu.

"Thực xin lỗi, Vương gia đã có lệnh, trừ phi ta chết, nếu không không thể để cho Vương phi đi ra vương phủ nửa bước."

"Ta đây sẽ thanh toàn ngươi. Tiểu thư, ngươi chờ ta một chút, ta giải quyết hắn trước." Tiểu Thiền mắt lạnh nhìn hắn, nổi giận đùng đùng, thân thủ nhanh nhẹn hướng hắn công kích, Lí Kì tiếp chiêu không một chút hoang mang, sợ hãi.

"Tiểu Thiền, chúng ta không cần trở về ." Uyển Lăng nhìn bọn họ đánh nhau trong lòng đột nhiên lạnh Tiểu Thiền căn bản không phải là đối thủ của hắn, nếu hắn muốn nhốt nàng, như vậy nàng rốt cuộc hắn muốn ta tấn nàng như thế nào?

"Tiểu thư......" Tiểu Thiền giật mình nhìn nàng, Uyển Lăng vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra một tia cảm xúc, Tiểu Thiền đột nhiên cảm giác tiểu thư nhà nàng sau một đêm đã trưởng thành

"Tiểu Thiền, ngươi giúp ta chuẩn bị một thùng nước ấm, ta muốn tắm rửa." Uyển Lăng thản nhiên xoay người đi vào trong phòng, Tiểu Thiền lên tiếng trả lời xoay người bước về phía phòng bếp.

"Nhìn cái gì, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không được được phép làm sao?" Tiểu Thiền lạnh lùng liếc hắn, trong mắt mang theo nồng đậm oán khí, nàng không có nghĩ tới, tiểu thư nhà nàng sau khi thành thân ngày đầu tiên cư nhiên lại phát sinh chuyện như vậy, nếu lão gia và phu nhân biết chuyện sẽ có bao nhiêu thương tâm.

"Tùy ngươi, nhưng ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng có vọng tưởng có thể bước ra vương phủ." Lí Kì nhìn nàng khẽ cười, Tiểu Thiền dùng ánh mắt giết nhìn hắn.

"Ngươi nhớ rõ cho ta, ta và ngươi không đội trời chung." Tiểu Thiền nói xong xoay người rời đi, Lí Kì thở dài xoay người bước đi.

Chương  13: Sắc lập tân phi

Lăng nhi thùng tắm, lưng,, toàn thân đều là dấu vết tối hôm qua hắn lưu lại, dù có kỳ thế nào cũng không sạch. Tiểu thiền che miệng nhìn những dấu vết trên người nàng nước mắt không ngừng chảy xuống." Tiểu thiền, ngươi làm sao vậy." Uyển lăng thản nhiên nhìn nàng, nở nụ cười muốn làm cho nàng an tâm.

"Tiểu thư, trên người ngươi?"

"Tiểu thiền, không cần đi để ý, không phải chỉ bị ở mỗi da thôi sao? Không để ý đến nó, chúng ta từ nay về sau hãy vui vẻ mà sống, hắn càng muốn tra tấn ta, ta càng phải vui vẻ sống một ngày nào đó ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi nơi này." Lăng nhi kiên cường nói.

"Tiểu thư, ngươi thật sự không sao chứ?" Tiểu Thiền quan tâm hỏi, tối hôm qua tiểu thư nhất định là rất thống khổ, bằng không tại sao trên người lại có nhiều vết đỏ như vậy.

"Ân." Lăng nhi gật đầu thống khổ nhắm mắt lại, tối hôm qua là một đêm vô miên, nàng thật sự mệt mỏi.

Tiểu Thiền nhìn tiểu thư tiều tụy, làn da như tuyết trắng lưu lại dấu vết Vương gia cắn, thì ra theo đồn lãnh diệm Vương gia là thật chẳng những lãnh huyết vô tình mà còn ti bỉ hạ lưu.

"Tiểu thư, ngươi có muốn ngủ một giấc không." Tiểu Thiền nhìn tiểu thư mệt mỏi đau lòng hỏi. Lăng nhi gật đầu, cắn răng chịu cơn đau từ đùi truyền đến chậm rãi đến bên giường.

"Tiểu thư, ngươi an tâm ngủ đi, Tiểu Thiền sẽ canh chừng giúp người, tuyệt đối không cho lãnh huyết Vương gia tiến vào quấy rầy ngươi." Tiểu Thiền ôn nhu kéo chăn đắp cho nàng, Lăng nhi gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt nhẹ nhàng chảy xuống một giọt lệ Tiểu Thiền đau lòng nhìn trong lòng hiện lên một cảm giác muốn giết người.

Lăng nhi từ từ nhắm hai mắt, mơ mơ hồ hồ nàng thấy một thân ảnh bước tới gần nàng càng ngày càng gần, là hắn là nam nhân tối hôm qua tra tấn  nàng, nàng chán ghét nam nhân Triệu Ngạn Phong.

Không cần lại đây, không cần lại đây, ngươi lafg vương bát đản, Lăng nhi khư tay, dùng sức đẩy hắn, hắn lại muốn bính nàng , Lăng nhi sợ hãi cắn tay hắn." A......" Tiểu Thiền ăn đau đớn nhìn cánh tay sưng đỏ, Lăng nhi mở mắt ra thấy Tiểu Thiền che cánh tay, lập tức hiểu được thì ra vừa nãy nàng cắn tay Tiểu Thiền.

"Tiểu Thiền, thực xin lỗi rất đau phải không đưa cho ta xem." Lăng nhi kéo tay nàng lại, cánh tay lộ ra  dấu răng cắn rất sâu, sâu đến mức có thể thấy vết máu đỏ thẩm.

"Tiểu thư, ngươi lại mơ thấy Vương gia. Hắn ở trong mộng không phải  cũng đối với ngươi như......" Tiểu Thiền vừa nói, Lăng nhi hiểu được , hơi hơi gật đầu.

"Tiểu thư, ngươi không cần ở suy nghĩ  tất cả đã trôi qua, đêm qua hắn không có bước vô phòng, ta ở trong này canh chừng một đêm, sáng hôm nay ta nghe tiểu nha hoàn trong phủ nói, tối hôm qua hắn mang về hai nữ nhân ngủ ở Linh Vũ Các qua đêm, sáng nay đã được phong là sườn phi ." Tiểu Thiền nghĩ nàng sẽ khóc, thật không ngờ nàng còn nở nụ cười.

"Như vậy cũng tốt, ta là có thể không cần gặp lại hắn ." Lăng nhi nói xong thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy bên ngoài có tiếng đập cửa truyền đến .

"Vương phi, Vương gia nói hôm nay nạp phi, mời người ra đại sảnh một chuyến." tiểu nha hoàn bên ngoài cửa khách khí nói.

"Tiểu thư, Vương gia thực quá phận, vừa mới cưới ngươi, chưa được vài ngày đã nạp phi, hơn nữa còn muốn người đi qua đó chứng kiến nữa." Tiểu Thiền bất mãn oán giận, Lăng nhi mỉm cười.

"Tiểu Thiền giúp ta sửa soạn trang điểm cho yêu diễm một chút." Lăng nhi khóe miệng giơ lên đắc ý cười, Triệu Ngạn Phong ngươi muốn chọc ta, ta sẽ cho ngươi thấy Thủy Uyển Lăng cũng không phải dễ chọc .

"Tiểu thư, ngươi không phải lại nghĩ ra biện pháp gì rồi phải không?" hai mắt Tiểu Thiền sáng lên, nhìn tiểu thư tự tin tươi cười, nàng biết tiểu thư nhà nàng đã  nghĩ ra biện pháp để đáp lễ .

"Ân." Lăng nhi nhìn nàng, mỉm cười, hai người ăn ý cười cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui