Cực Phẩm Nương Tử: Tướng Công Xin Tiếp Chiêu

Editor: Minh
Vừa vặn lúc này cửa cùng mở ra tiểu thái giám đầu đầy mồ hôi chạy đến nói: "Hoa tiên tử hoàng thượng cho mời!"
"Để xem, hoàng thượng sẽ thu thập ngươi!" Đường Mật đừng bên cạnh vui sướng kêu lên.
Khuôn mặt của Hoa Vị Miên nhăn lại, thương cảm lắp bắp nói: "Hoàng thượng cũng muốn bắt nạt ta sao?"
Vì để đạt được hiệu quả như mong muốn, nàng còn có ý quay mặt của mình về phía quần chúng nhân dân. Mọi người thấy như vậy, thực sự là nước mắt như mưa làm người ta đau lòng, ngay cả đại thẩm mua thức ăn đều thấy trong lòng mềm nhũn, lòng thương lan tràn.
"Không vào, cho dù là hoàng thượng cũng không thể bắt nạt người như vậy!" Có người hét lên. Không có đi ra.
Hoa Vị Miên quay đầu lại nhìn tiểu thái giám, vô tội nói ra: "Đáp ứng yêu cầu của quần chúng nhân dân, hay là ta không đi vào, gọi Thuần Vu Phóng đi ra mời!"
Tiểu thái giám không thể làm gì nàng, xoa mồ hôi lạnh lại chạy vào.
Lần này Thuần Vu Phóng cũng vội vàng, Hoa Vị Miên gây chuyện ở cửa cung, còn nói hắn bất kham như vậy, điều này mà lan truyền đi, sau này vị hoàng đế như hắn còn có uy tín gì nữa?! Bảy người này cùng lúc gặp chuyện không may, phàm là người có mắt ai cũng nhìn ra được là Hoa Vị Miên nàng ra tay...
"Ngu dân! Ngu dân!" Hắn tức giận vỗ bàn rống to hai tiếng.
"Hoàng thượng, vậy phải làm sao bây giờ?" Tiểu thái giám cần thận hỏi.
"Đi gọi nàng đi vào, chẳng lẽ trẫm còn phải đi ra nữa sao?!" Thuần Vu Phóng tức giận không chỗ phát tiết, Hoa Vị Miên này quá làm càn!
Tiểu thái giám lại vội vàng đi ra ngoài, nhưng mà đến chỗ Hoa Vị Miên vẫn lấy được đáp án như cũ, quần chúng nhân dân không cho vào. Chuyện này thật làm khó dễ tiểu thái giám, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tiếp tục như thế, sớm muộn gì bản thân cũng trở thành pháo hôi, nhỡ may Thuần Vu Phóng nổi giận, như vậy chắc chắn sẽ không tốt!
Đánh giá áp lực của hai bên, tiểu thái giám đi tới đi lui ba chuyến sau đó nhanh chóng quyết định, quỳ xuống phía Hoa Vị Miên, khóc ròng nói: "Tiên Tử nương nương, ngài đại phát từ bi đi vào đi, nếu không đi vào, hoàng thượng sẽ chém đầu nô tài mất!"
Hoa Vị Miên làm khó dễ, vuốt cằm nhỏ rầu rỉ nói: "Vậy phải làm sao bây giờ..."
Mọi người cũng chờ nàng đưa ra quyết định, thế nên mắt lạnh nhìn về phía tiểu thái giám đang dập đầu đợi ở đằng kia, trong lòng càng phỉ nhổ Thuần Vu Phóng.
"Aiz, người ta rất hiền lành nha, không đành lòng nhìn ngươi bị phạt..." Quay về phía quần chúng nói: "Vì không vạ lây người vô tội, người ta sẽ đi vào!"
Đường Mật đừng một bên suýt nữa thì nôn mửa ra, trình độ giả vờ cao đến mức ngay cả bắt trước cũng không theo được!
Mọi người nghe vậy cũng vỗ đùi, trong lòng bóp cổ tay thở dài, nhìn xem cô nương này, thật thiện lương, chính mình phải chịu nhiều oan ức như vậy còn suy nghĩ cho người khác nữa, đi nơi nào mới tìm được một cô nương tốt như vậy, Tông Chính tướng quân thật sự tích nhiều phúc...
"Tiên Tử, người đi đi, bọn ta chờ người ở ngoài, chờ người đi ra!"
Người vừa nói câu này lại được mọi người ủng hộ lần nữa, đều cùng nhau xốc lên khí thế cho Hoa Vị Miên.
Mỗi bước đi Hoa Vị Miên Hoa đều cẩn thận, phất tay một cái, sau đó biến mất sau cửa cung, sau đó cửa cung khép lại, còn đám bách tính cả già lẫn trẻ này vẫn đứng yên chờ ở bên ngoài, rất có tư thế thị uy.
Thuần Vu Phóng vừa nghe nói Hoa Vị Miên đến, trong lòng thoải mái, đang nghĩ lúc nữa phải thu thập nữ nhân không biết thức thời này thế nào, thì bên thái hậu cho người đi qua truyền lời muốn đi qua, nói là nhất định phải tận mắt nhìn thấy Hoa nha đầu người chết đi sống lại này, nói hắn chờ đợi, không cho phép dùng hình phạt riêng!
Hoa Vị Miên bình chân như vại đi đến Ngự Thư Phòng, liếc mắt nhìn người đang ngồi bên trên một cái, cợt nhả nói: "Ôi chao, đã lâu không gặp!"
Thuần Vu Phóng lạnh lùng nhìn nàng nói: "Hoa Vị Miên, ngươi còn dám tới!"
Hoa Vị Miên tìm một chỗ rồi ngồi xuống, cười híp mắt nói: "Vì sao ta lại không dám tới?"
"Khi quân phạm thượng, cũng đủ để chém đầu của ngươi!" Thuần Vu Phóng quát lên.
"Ta khi quân lúc nào?" Hoa Vị Miên nhún nhún vai, vô tội nói.
"Hừ!" Ngược lại Thuần Vu Phóng cũng không gấp, dù sao nàng cũng không trốn được tội danh này: "Giả chết lừa gạt hôn, ngươi còn nói ngươi không khi quân phạm thượng?!"
"Ta nói cho người biết ta muốn chết lúc nào, hả?" Vẻ mặt Hoa Vị Miên ra vẻ đã biết trước: "Huống hồ ta cũng không có muốn ngươi tứ hôn... Giả chết lừa gạt hôn, lời này của ngươi từ đâu ra!"
"Nói sạo!" Thuần Vu Phóng vỗ bàn: "Rõ ràng trẫm phái..." Nói đến đây lại câm miệng, chẳng lẽ là Thanh Dương lừa hắn?!
"Thanh Dương nói cho ngươi biết?" Hoa Vị Miên khinh thường nói: "Gã lang băm kia nói mà ngươi cũng tin, ngươi bị lừa là đáng đời, nếu muốn truy cứu tội khi quân phạm thượng này thì ngươi đi tìm hắn mà truy cứu, hôm nay chúng ta phải nói đến chuyện ngươi đưa những tiểu thiếp đó!"
"Hoa Vị Miên, ngươi cho rằng trẫm tiếp tục nhẫn nhịn ngươi mãi sao?!" Trong mắt Thuần Vu Phóng bỗng nhiên hiện lên sát ý, người hết lần này đến lần khác khiêu khích uy quyền của hắn, đều đáng chết!
"Nguyên Hợp!"
Vừa dứt tiếng, một người áo đen từ góc xông tới, tuy nhiên hôm nay không có che mặt.
Hoa Vị Miên tất nhiên nhận ra được đây chính là một trong hai người đánh lén đêm đó, hơn nữa võ công cao như vậy, thì ra là thiếp thân thị vệ của Thuần Vu Phóng!
"Thuần Vu Phóng, con dân cũng ngươi đang chờ ta đi ra ngoài ở bên ngoài cửa cung đấy, ngươi giết ta không sợ bọn họ tạo phản à?"Hoa Vị Miên vừa đối phó với Nguyên Hợp vừa nói.
Thuần Vu Phóng cười lạnh một tiếng: "Một đám ngu dân, chỉ cần ngươi chết, trẫm có rất nhiều thủ đoạn để đối họ với bọn họ!"
"Thái hậu giá lâm!" Ngoài cửa tiểu thái giám gân giọng gào lên.
Thuần Vu Phóng vung tay lên, Nguyên Hợp lại lắc mình trốn vào trong góc phòng, Hoa Vị Miên phất phất tay áo, khinh bỉ nói: "Vật họp theo loài, đều là không thấy được ánh sáng!"
"Ngươi...!" Thuần Vu Phóng còn chưa kịp nói, thái hậu đã đẩy cửa tiến vào.
Tiến lên ôm cổ Hoa Vị Miên, con mắt đều ướt át: "Hoa nha đầu, ngươi thực sự không có việc gì, thật sự là quá tốt, làm ai gia sợ quá, xem ra là xung hỉ có tác dụng, Tông Chính tướng quân hiện tại như thế nào rồi?"
Hoa Vị Miên bị sự nhiệt tình của nàng làm cho ngớ người, sau đó nói: "Tông Chính Sở cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bị thương, cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian."
"Ồ!" Rõ ràng thái hậu thở phào.
"Hoa Vị Miên!" Thuần Vu Nhã từ bên ngoài nhảy vào, ghìm chặt cổ của nàng, nước mũi đều tràn ra: "Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi cơ!"
Hoa Vị Miên lay không nổi cánh tay của nàng, cô nàng này, nhìn thì không có mấy lạng thịt, vậy mà tai sao lực tay lại lớn như vậy!
"Nhã Nhi, con xem con kìa, siết Hoa nha đầu!" Thái hậu oán trách một tiếng.
Thuần Vu Bhã vội vàng buông nàng ra, lôi kéo tay nàng nói: "Như vậy được chưa, ngươi có thể chơi với ta!"
Thực ra Hoa Vị Miên cũng không có ghét Thuần Vu Nhã, thấy này thật tình lo lắng cho mình, trong lòng cũng cảm động, nói: "Sau này đến Tướng Quân Phủ tìm ta chơi đùa, cam đoan để cho ngươi vui đến quên cả trời đất!"
"Tốt tốt!" Thuần Vu Nhã vui sướng gật đầu, ước gì hiện tại được đi.
Một bên Thuần Vu Phóng càng lúc càng cảm thấy phiền muộn, rốt cuộc những người này là nương của ai, muội muội của ai? Tất cả đều vươn ra bên ngoài!
"Mẫu Hậu!" Cắn răng lên tiếng.
Thái hậu giả vờ ho khan môt tiếng, sau đó đi tới một bên ngồi xuống, ung dung hoa quý nói: "Hoa nha đầu ngày hôm nay tiến cung vì chuyện gì vậy?"
Thuần Vu Nhã thấy thế cũng vội vàng đi đến sau lưng thái hậu, còn ném cho Hoa Vị Miên một ánh mắt.
Hoa Vị Miên nháy mắt trả lời nàng, sau đó nói: "Tối hôm qua vài tên cơ thiếp trong phủ muốn thừa dịp lúc Tông Chính bị bệnh nặng ăn trộm tiền bạc, đồ vật chạy trốn."
"Thực sự là buồn cười!" Thái hậu nghe xong thì tức giận: "Đã bắt những nữ nhân kia lại chưa?!"
"Đã bắt rồi, tuy nhiên..." Hoa Vị Miên ấp a ấp úng.
"Như thế nào vậy? Chẳng lẽ còn không động được?" Thái hậu tức giận kêu lên, đường đường là Phủ Viễn tướng quân của Đại Ân quốc, lại bị luân lạc đến mức bị nữ nhân chê, làm sao có thể bảo nàng không tức giận cho được?!
Hoa Vị Miên liếm liếm môi, nói: "Cái này thì phải hỏi hoàng thượng, các nàng đều là người hoàng thượng bạn cho Tông Chính, còn có người nói để cho hoàng thượng xử phạt thần nữ nữa!"
"Lớn mật!" Thái hậu vỗ tay vịn, thuận thuận khí rồi quay đầu lại nhìn Thuần Vu Phóng: "Hoàng Đế, người xem một chút xem người đưa những người này, quả thực là làm mất mặt hoàng gia!"
Khuôn mặt của Thuần Vu Phóng đã đen đến mức có thể chảy ra nước, nhìn chằm chằm vào Hoa Vị Miên nói: "Mẫu Hậu, nhi thần cảm thấy chuyện này có chút kỳ quoặc, bảy người cùng nhau không khỏi quá trùng hợp!"
"Không không, sao có thể trùng hợp được, một người hẹn người chuẩn bị bỏ trốn, ba người trộm bạc trong khố phòng, ba người trộm dược liệu trong phủ, bao y phục cũng đã chuẩn bị xong, chẳng lẽ có người giúp các nàng dọn dẹp sao?" Hoa Vị Miên lành lạnh nói.
Thuần Vu Phóng nói không lên lời, hắn không có chứng cứ, cũng không còn người tận mắt nhìn thấy, hơn nữa với công lực da mặt dày của Hoa Vị Miên này, đen cũng có thể nói thành trắng được!
"Mang bảy người kia vào đây!" Thuần Vu Phóng cười lạnh một tiếng.
Sau đó bảy nữ nhân bị giáo huấn đến nỗi không nhìn ra mặt mũi đã đi vào, Đường Mật vừa nhìn thấy Thuần Vu Phóng đã muốn nhào qua, trên mặt một mảng xanh một mảng tím, trên đầu còn dính rau quả, trên người còn có trứng gà, bộ dạng này, quả thực là Thuần Vu Phóng kinh sợ, vội vàng kêu người lôi nàng ra xa.
"Các ngươi, có cái gì muốn nói sao?" Thuần Vu Phóng cau mày nhìn người ở trên đất.
"Hoàng thượng, xin người làm chủ cho thiếp thân, là nàng, tất cả đều là do nàng thiết kế, nàng muốn hãm hại thiếp thân...!" Đường Mật xông ngựa lên trước làm gương chỉ vào mũi của Hoa Vị Miên lên án nói.
Hoa Vị Miên uất ức, chun cái mũi nhỏ, giả vờ ra vẻ đáng thương bao nhiêu thì có bấy nhiêu đáng thương, khổ sở dán đến bên người thái hậu, cọ sát cánh tay của nàng nói: "Thái hậu nương nương, người nhìn xem, bình thường ở trong phủ các nàng cũng hay chỉ vào mũi của thần thiếp mà mắng như vậy, thần thiếp không dám nói dù chỉ một câu..."
Thái hậu thoải mái vỗ vỗ cánh tay của nàng, một ánh mắt sắc như đao nhìn về phía Đường Mật, Đường Mật bị dọa đến sửng sốt một lúc!
-----Hết chương 141-----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui