Chương 10: Bố Vợ Bị Lừa
Đám người liền nổ tung, cái gì gọi là phóng khoáng, đây mới là phóng khoáng!
Lúc này chiếc Maserati đầy hoa tươi kia so với chiếc Ferrari bản giới hạn này thì quả thực chính là một thứ đồ chơi của trẻ con.
Mặt Chu Chí Hoa đã kìm nén thành màu gan heo.
Anh ta nghĩ thế nào cũng không hiểu, tên phế vật này sao lại mùa được xe đắt đỏ thế này.
Hơn nữa tên phế vật này cũng quá rộng rãi rồi, sợ là trên thế giới này, đàn ông nỡ một lần tặng cho phụ nữ loại xe thể thao đắt đỏ thế này cũng chẳng có mấy người.
“Cảm ơn.” Giang Nhan do dự một lát, vẫn là nhận lấy chìa khóa.
“Hôn một cái!”
“Hôn một cái!”
Đám người hóng chuyện bắt đầu hò hét, bầu không khí lập tức sôi nổi lên.
Giang Nhan liền nắm chặt tay lại, khớp ngón tay hơi trắng.
Cô sợ Lâm Vũ sẽ thật sự làm theo như vậy, cô rất muốn cự tuyệt nhưng mình là vợ của anh, anh có quyền làm như vậy.
“Các người mơ đi, vợ đẹp như vậy, tôi phải về nhà hôn trộm!”
Không ngờ Lâm Vũ căn bản không nghe theo lời hò hét của đám đông, cười mà nắm chặt lấy tay Giang Nhan.
Lần này Giang Nhan không tránh, ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ, trong lòng lại mơ hồ có chút cảm kích.
“Cô ấy là vợ của Hà Gia Vinh tôi, hai chúng tôi rất ân ái.
Dù cô ấy đẹp tựa tiên trời, nhưng mọi người cũng không có cơ hội nữa rồi!” Anh nâng cao giọng đùa giỡn nói.
Có một khoảnh khắc, giống như chính anh cũng có chút tin rồi.
“Đặc biệt là những người mắc bệnh giang mai nào đó, thì càng đừng mơ mộng hão huyền nữa.” Lâm Vũ lạnh lùng quét mắt Chu Chí Hoa một cái.
Chu Chí Hoa liền biến sắc, tức giận nói: “Mày nói ai mắc bệnh giang mai hả!”
“Anh đó, một tuần trước vừa khỏi bệnh giang mai, bây giờ liền đi dụ dỗ phụ nữ, có biết xấu hổ không hả?” Lâm Vũ nhàn nhạt nói.
“Mày đánh rắm, tao bị giang mai lúc nào hả!” Mặt Chu Chí Hoa đỏ bừng, anh ta cố ý dùng phẫn nộ che giấu sự chột dạ của mình, vì Lâm Vũ nói không sai, anh ta quả thực từng mắc giang mai, cũng đúng là mới khỏi một tuần trước.
“Vậy anh vén ống áo và ống quần lên cho mọi người xem, vì vết sẹo do giang mai để lại vẫn còn nhỉ, nếu bị tôi nói trúng rồi, anh xin lỗi vợ tôi, sau đó cút đi, nếu sai thì tôi tùy anh xử lý, thế nào?” Lâm Vũ nhìn anh ta tự tin mà nói.
“Mày cái tên thần kinh, ngậm máu phun người!”
Chu Chí Hoa vừa mắng, vừa lui ra sau, trên mặt bất giác mà lộ ra tia lo sợ, thậm chí là sợ hãi, chuyện riêng tư như vậy của mình sao anh ta lại biết.
“Hà Gia Vinh mày đợi đó cho tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Lùi lại sau chiếc Maserati, Chu Chí Hoa để lại một câu dọa dẫm rồi chui vào trong xe mà bỏ chạy.
“Mau cút đi! Loại khốn kiếp lăng nhăng này sau này sớm muộn cũng mắc AIDS!”
“Đúng thế, cái xe rách thì đắc ý gì chứ!”
Đám đông liền mắng mở theo hướng Chu Chí Hoa rời đi, lúc đầu thì bọn họ khen xe sang, lúc này lại trở thành cái xe nát trong miệng bọn họ.
Hết cách, tại chiếc Ferrari phiên bản giới hạn này quả thực quá chói mắt rồi.
Đám người vây quanh Ferrari mà chụp ảnh không ngừng.
Lâm Vũ cũng thoáng, không ngăn cản.
Đám đông sau khi chụp đủ rồi thì mới luyến tiếc mà rời đi.
Đợi người tản đi, Lâm Vũ cười với Giang Nhan: “Có muốn lái đi hóng gió một vòng không?”
Anh lớn như vậy rồi nhưng cũng là lần đầu sở hữu thậm chí là nhìn thấy xe thể thao đắt đỏ như vậy.
Là một người đàn ông, tất nhiên cũng có chút hưng phấn.
Ai ngờ Giang Nhan nhét chìa khóa vào tay anh, lạnh giọng: “Kịch diễn xong rồi thì anh mau chóng trả lại xe cho người ta đi.”
Nói xong liền quay người đi vào phòng khám.
“Hả? Ý gì?” Lâm Vũ có chút không hiểu.
Giang Nhan dừng chân lại, quay đầu khinh thường mà nhìn anh một cái, nói: “Ý gì? Anh diễn kịch diễn thành nghiện rồi à? Cho dù nhìn thấy người khác tặng xe cho tôi trong lòng anh không thoải mái thì cũng không cần phải đi thuê xe tới khoe mẽ chứ? Không phải xe của anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy chột dạ sao? Chút tiền quỹ đen đó của anh bị vét sạch rồi nhỉ? Anh có từng nghĩ tới, xe đắt như vậy, làm hỏng rồi thì anh đền nổi không?”
“…” Giang Nhan hỏi như nã pháo, làm cho Lâm Vũ ngây cả người.
“Anh có thể hư vinh, nhưng tôi hy vọng anh hư vinh trên cơ sở năng lực của anh cho phép!”
Giang Nhan lạnh lùng ném lại một câu rồi không thèm để ý tới anh nữa, quay người đi vào phòng khám.
Lâm Vũ có chút không nói được gì, không kìm được mà cười khổ một cái.
Anh rất muốn nói với Giang Nhan xe này là của mình, nhưng nghĩ tới tới tác phong vô dụng đã quen của Hà Gia Vinh, quả thực có chút hoang đường.
Lâm Vũ nghĩ một lát thì quyết định tạm thời không nói sự thật cho cô, có điều nhìn cái xe sang này thì lại có chút khó xử, không thể lái về nhà, mình lại có thể để nó ở đâu chứ?
Chỗ ở của Lâm Vũ và mẹ là tiểu khu nhỏ hình thức mở rộng khá cũ, căn bản không có chỗ đỗ xe.
Xe của tiểu khu cũng đều đỗ ở dưới lầu, cơ bản đều là hãng xe trong nước như Geely, Changan, vân vân, dãi nắng dầm mưa cũng không xót.
Nếu cũng đỗ xe này ở đó thì quả thực có chút ủy khuất nó rồi.
Suy nghĩ một lát, Lâm Vũ quyết định đi tìm bạn học đại học của mình giúp.
Ký túc của họ có một phú nhị đại, nhà bán đá quý, tên là Thẩm Ngọc Huyên, người rất tốt, cách dăm ba hôm lại mời người trong ký túc bọn họ ăn cơm, là một tay yêu xe điển hình, gara xe có không dưới hai chiếc xe thể thao, mình dừng xe ở đó cũng yên tâm.
Sau khi từ trong nhóm wechat của lớp lúc trước tìm thấy wechat của Thẩm Ngọc Huyên, Lâm Vũ liền dùng thân phận của Hà Gia Vinh để add anh ta, nói mình là bạn của Lâm Vũ, có chiếc xe thể thao muốn anh ta nhìn xem, giúp thử tính năng.
Vừa nghe là bạn của Lâm Vũ, Thẩm Ngọc Huyên không nói nhiều lời mà đồng ý ngay, sau đó liền hẹn anh ta gặp ở đường Hải Loan ở ngoại ô thành phố, ở đây đường rộng người ít, rất thích hợp thử xe.
“Thức ăn tôi để ở đây nhé, tôi đi trả xe.”
Lâm Vũ nói với Giang Nhan một tiếng, liền lái chiếc Ferrari của mình đi.
Lúc Lâm Vũ học đại học thì đã thi bằng lái xe, chỉ là vì trong nhà không có xe nên lái không được thành thạo lắm.
Anh ta thế nào cũng không ngờ tới, chiếc xe đầu tiên của mình lại là loại xe thể thao cao cấp thế này, nghiên cứu cả nửa ngày mới miễn cưỡng hiểu được, cũng không dám lái nhanh, chậm rề rề mà chạy tới đường Hải Loan.
Người đi bộ và xe cộ trên đường đều đồng loạt liếc nhìn, thi thoảng có người chụp ảnh, điều này khiến Lâm Vũ càng thêm căng thẳng, lái cũng càng chậm hơn.
Cuối cùng, một người đã vượt qua anh ta cả N lần hoàn toàn bùng nổ, giơ ngón thôi với anh ta, mắng một tiếng: “Giả ngầu cái quái gì!”
Lâm Vũ sau khi đến đường Hải Loan thì Thẩm Ngọc Huyên đã hút được nửa hộp thuốc rồi, vốn có chút bất mãn nhưng lúc nhìn thấy xe của Lâm Vũ thì mắt liền sáng lên.
“Được đấy, người anh em, xe này cũng có thể mua được, lợi hại quá.”
Lâm Vũ sau khi xuống xe, Thẩm Ngọc Huyên cũng không nhớ mà chào hỏi anh, đi xung quanh xe anh đủ ba vòng.
Lâm Vũ đưa chìa khóa cho anh ta, cười: “Thử một vòng?”
Thẩm Ngọc Huyên hơi ngẩn ra, thiện cảm đối với Lâm Vũ nhất thời tăng vọt.
Lần đầu gặp mặt đã rộng rãi mà cho mình thử xe như vậy, phóng khoáng quá.
Thẩm Ngọc Huyên cũng không từ chối, lái xe chạy một vòng, sau đó khen không ngớt miệng, trong lời nói tràn đầy sự yêu thích.
“Cậu thích như vậy, vậy thì cho cậu lái một thời gian vậy, vừa hay tôi cũng không có chỗ để xe.”
Câu này của Lâm Vũ khiến Thẩm Ngọc Huyên kinh ngạc và suýt rớt cả cằm.
Hai người họ vừa gặp mặt nói chuyện chưa tới ba câu liền yên tâm mà giao lại xe cho mình?
Đây đâu chỉ là phóng khoáng! Quả thực chính là phung phí mà!
“Người anh em là anh tôi kết bạn chắc rồi! Yên tâm, xe ở chỗ tôi sẽ không xây xước chút nào đâu!” Thẩm Ngọc Huyên khó mà che giấu được sự hưng phấn trong giọng nói.
Sự phóng khoáng của Hà Gia Vinh này khiến anh ta nhớ tới Lâm Vũ.
Ở trong lòng Thẩm Ngọc Huyên bọn họ là lần đầu gặp, nhưng đối với Lâm Vũ mà nói thì họ là cố hữu tương phùng, anh rất muốn nói chuyện cùng với Thẩm Ngọc Huyên, nhưng anh không thể.
Buổi trưa Thẩm Ngọc Huyên mời Lâm Vũ ăn cơm, Lâm Vũ liền dùng thân phận của Hà Gia Vinh tìm hiểu về nhau với hắn.
“Anh Thẩm, sự nghiệp gần đây của anh thế nào, cuộc sống đều thuận lợi chứ?”
Lúc nãy vừa gặp mặt Lâm Vũ liền nhìn thấy trên ấn đường của Thẩm Ngọc Huyên hơi tản ra một chút khí đen, có thể thấy gần đây vận may của anh ta không tốt lắm, hơn nữa rất có thể có chút sa sút.
“Bình thường thôi, cứ như vậy, tôi đang học để tiếp nhận lại công việc của bố tôi đấy.” Ngữ khí của Thẩm Ngọc Huyên có chút bất lực.
Thực ra ước mơ của anh ta là trở thành một bác sĩ ngoại khoa lợi hại, nhưng bố mẹ cứ bắt anh ta phải tiếp nhận cơ ngơi gia tộc.
Lâm Vũ cười cười, liền không hỏi gì nhiều nữa.
Lúc ra khỏi cửa nhìn thấy bên cạnh có một tiệm tạp hóa, bảo Thẩm Ngọc Huyên đợi chút, anh ta dùng hai mươi tệ mua một ngọc quan âm, tiếp đó thêm vào một bình an quyết, quay lại đưa cho Thẩm Ngọc Huyên, nói: “Lần đầu gặp mặt, tặng cho cậu một món quà nhỏ, giữ bình an.”
“Cảm ơn.”
Thẩm Ngọc Huyên nhận lấy, nhân lúc Lâm Vũ không chú ý liền tiện tay ném vào trong hộp để đồ bên ghế phụ.
Không phải anh ta xem thường Lâm Vũ, chỉ là trong tiệm nhà họ, bất kể cái nào đều là ngọc quan âm hơn mấy nghìn mấy vạn, thật sự không nhất thiết giữ loại hàng nhái thủy tinh này.
Sau khi lái xe đi theo Thẩm Ngọc Huyên về tới gara nhà anh ta thì Lâm Vũ liền rời đi.
Trước khi đi Thẩm Ngọc Huyên nói lần sau anh ta làm cho một cái thẻ vào cửa, anh lúc nào muốn tới lái đi đều được.
Ngày thứ hai là cuối tuần, Lâm Vũ vừa sáng liền tới giúp mẹ làm bánh bao bán bánh bao, sau khi bận rộn xong hai mẹ con hơn một giờ mới bắt đầu ăn cơm.
Ăn xong Lâm Vũ còn phải làm theo cuộc hẹn mà tới chữa bệnh cho vợ của Vệ Công Huân.
Nào ngờ vừa ăn được một nửa, mẹ vợ Lý Tố Cầm liền gọi điện tới, ngữ khí gấp gáp: “Gia Vinh, con đang ở đâu, làm gì đấy?”
“Đang ăn cơm, mẹ.”
“Ai yo, con còn có tâm tư ăn cơm à, mau đi xem xem đi, bố con và Nhan Nhi cãi nhau với người ta rồi!” Lý Tố Cầm sốt ruột.
“Mẹ, mẹ đừng gấp, con qua ngay.”
Nói với mẹ ruột một tiếng, Lâm Vũ đặt bát đũa xuống, vội vàng đi tới địa chỉ mà mẹ vợ nói.
Địa chỉ mà Lý Tố Cầm nói là một con phố cổ, cách tiệm bánh bao của Tần Tố Lam không xa, vì vậy Lâm Vũ trực tiếp chạy qua.
Sau khi đến đó Lâm Vũ muốn tìm người nghe ngóng xem Bảo Duyên Các ở đâu, kết quả là nhìn thấy phía trước một cái tiệm phía xa tụ tập đầy người, biển hiểu ghi ba chữ lớn “Bảo Duyên Các”.
Lâm Vũ lập tức chạy qua, chen qua đám người.
Chỉ thấy trong tiệm Giang Nhan và bố vợ đều ở đó.
Mặt bố vợ đỏ bừng, cả người tức đến run rẩy, trong tay cầm một cuộn tranh, đang tranh luận gì đó với một người đàn ông béo mập: “Đây tuyệt đối không phải là bức lúc nãy chúng tôi chọn, đây là hàng nhái! Là cậu đã lén tráo đổi!”
Người đàn ông béo mập có lẽ chính là ông chủ của tiệm này, so với Giang Kính Nhân, anh ta lại vẻ mặt thản nhiên: “Ông già, chúng ta ăn cơm có thể ăn bừa nhưng không được nói bừa.
Bức tranh này là lúc nãy ông nhìn trúng, cho dù là hàng nhái vậy cũng là ông tự nhìn nhầm, không trách được người khác.”
“Cậu nói bậy! Bức tranh lúc nãy tôi nhìn trúng rõ ràng là hàng thật!”
Giang Kính Nhân không kìm được mà ho kịch liệt.
“Bố, bớt giận, thực sự không được thì chúng ta báo cảnh sát đi.” Giang Nhan vừa an ủi Giang Kính Nhân, vừa thử dọa ông chủ.
“Báo cảnh sát? Báo đi, xem cảnh sát bắt ai, tôi còn muốn nói với cảnh sát các người ở đây càn quấy đấy!” Ông chủ tiệm nói chuyện rất có tự tin, vì anh trai anh ta chính là đội trưởng đội hình sự của phân khu khu này, làm nghề buôn bán này, không có chút quan hệ thì sao được.
“Cậu là cái tên gian thương! Vô liêm sỉ!” Giang Kính Nhân tức đến giữ ngực.
Lâm Vũ sợ bố vợ tức đến phát bệnh tim liền vội đứng ra, nói: “Bố, bố đừng gấp, đưa tranh cho con xem xem.”
“Sao anh tới đây?” Nhìn thấy Lâm Vũ, Giang Nhan có chút bất ngờ.
“Anh? Anh biết nhìn cái rắm!” Giang Kính Nhân thấy ông chủ tiệm chơi xấu, liền trút giận lên trên người Lâm Vũ.
Lâm Vũ cũng không giận, lấy bức tranh từ trong tay của Giang Kính Nhân, đặt lên bàn mà nhìn.
Đây là một bức tranh cổ, sau khi mở cuộn tranh ra thì tới một mét, rộng khoảng nửa mét, là tranh sơn thủy mặc thường thấy.
Phong cách tranh vẽ cổ xưa, hùng vĩ phong phú, mà nét mực thanh mảnh, bố cục thoáng đãng, phong cách tuấn lãng thoải mái lại không mất đi độ sâu xa, một ấn triện dưới góc phải đã có chút mơ hồ không rõ.
“Lạc khoản(*) dù là Cố Khải Chi, nhưng từ phong cách vẽ mà nhìn thì có lẽ là người sau mô phỏng theo, ông chủ, ông bán bao nhiêu tiền cho tôi vậy?”
(*)Phần đề chữ ghi tên trên bức tranh.
Bức tranh này ở trong mắt Lâm Vũ thì ảm đạm không sáng, căn bản không đáng mấy đồng tiền, có thể ngay cả vạn tệ cũng không bán được.
“Cho dù là hàng nhái vậy cũng là tự ông ta nhìn nhầm, tôi nói cho các người biết, năm mươi vạn, tôi sẽ không trả lại đồng nào!” Ông chủ trầm mặt nói.
Chậc chậc, ông bố vợ này đúng là nỡ tiêu tiền thật.
Lâm Vũ sớm đã biết ông ấy thích chơi tranh chữ đồ cổ, nhưng không ngờ lại đồng ý bỏ ra số tiền lớn trên mấy thứ này như vậy.
Trong lòng Lâm Vũ thầm cảm thán, tiếp đó gật đầu cười: “Năm mươi vạn, giá này cũng tính là hợp lý.”
“Con nói cái gì?” Giang Kính Nhân tức đến mức suýt phun ra máu.
Ông chủ tiệm liền cười rạng rỡ, vỗ tay nói: “Tiểu huynh đệ, vẫn là cậu biết nhìn hàng!”
Đám đông xung quanh cũng cười mỉa mai.
Kiểu người ngoài ngành không hiểu giả vờ hiểu này, phố đồ cổ gặp không ít.
“Con chỉ nói là hợp lý, nhưng ít nhiều vẫn đắt một chút, hy vọng ông chủ tặng thêm cho tôi chút đồ nhỏ khác.” Lâm Vũ nhấc tay chỉ vào giá hàng khá loạn ở trước cửa.
“Không thành vấn đề, tiểu huynh đệ nhìn trúng cái gì thì cứ việc lấy!” Ông chủ mắt sáng lên, thầm nghĩ lần này đụng phải tên ngốc rồi, đồ trên giá đó đều là những hàng kém chất lượng, thứ đắt nhất cũng không quá nghìn tệ, cho dù tặng toàn bộ cho Lâm Vũ thì anh ta cũng kiếm bội rồi.