Cực Phẩm Ở Rể


Chương 101: Kiểu Mà Cô Chủ Động Áy.
Lâm Vũ bắt xe vội vàng tới bệnh viện, trên đường vô cùng lo lắng, sợ Giang Nhan đã gặp phải nguy hiểm gì.
Vì bình thường, cô gần như rất ít khi tắt máy, hơn nữa phòng làm việc của họ cũng sạc pin rất tiện, không thể có chuyện hết pin được.
Sau khi tới bệnh viện, Lâm Vũ liền chạy như bay tới phòng làm việc của giang nhan, đẩy rằm cửa một cái.
Người trong khoa của Giang Nhan lúc này đều tụ lại một chỗ, nghiên cứu bệnh án, bị tiếng mở cửa của Lâm Vũ làm giật mình.

Sau khi nhìn rõ là Lâm Vũ thì mọi người mới thở phào, đều chào hỏi với anh.
Chủ nhiệm khoa cười nói: “Bác sĩ Hà, sao cậu lại tới vậy?”
“Giang Nhan đâu?”
Lâm Vũ không rảnh nói chuyện với họ, thấy chỉ thiếu mỗi Giang Nhan thì tim nảy lên một cái, mặt biến sắc.
Bệnh viện không có người, cũng không về nhà, điện thoại thì tắt máy, chắc chắn là có chuyện rồi!
Đám người thấy vẻ mặt căng thẳng của anh thì ngắn ra, rồi có một bác sĩ nữ cười ra tiếng, nói: “Bác sĩ Hà, anh căng thẳng như vậy làm gì? Sao, còn sợ bác sĩ Giang chạy mắt à? Cô ấy vẫn ôn, đi vệ sinh rồi.”
“Đi vệ sinh rồi? Chắc không?”
Lâm Vũ vừa nghe là Giang Nhan ở bệnh viện thì bót căng thẳng hơn, định quay người đi nhà vệ sinh nữ tìm cô.
“Sao anh tới đây?”
Lâm Vũ vừa quay người thì vừa hay đụng phải Giang Nhan quay lại, lúc này mới thở phào một hơi, trái tim treo lơ lửng mới được đặt xuống, hơi ngại mà gãi đầu, nói: “Tối như vậy rồi mà cô còn chưa về, điện thoại thì không gọi được, tôi hơi lo nên tới xem thử.”
“À, hôm nay tôi bất cần làm rơi điện thoại hỏng rồi, vốn lát nữa sẽ về, không ngờ lại muộn như vậy rồi.” Giang Nhan thở dài, đưa điện thoại đã võ ra cho Lâm Vũ xem.
“Bác sĩ Giang, lúc nãy chị không thấy dáng vẻ căng thẳng đó của bác sĩ Hà đâu, anh ấy lo sắp chết rồi.” Nữ bác sĩ trêu chọc.
“Đúng thế, làm chúng tôi giật cả mình, còn tưởng có chuyện gì nữa kìa.”
“Không ngờ bác sĩ Hà lại dính lấy bác sĩ Giang như vậy đấy.
Không có bác sĩ Giang thì cả tối cũng ngủ không ngon.”
“Tất nhiên rồi, có người vợ xinh đẹp như bác sĩ Giang, tên ngốc mới có thể ngủ say đấy.”
“Đừng nói lung tung nữa, người ta đây gọi là ân ái, có hiểu không?”
Nghe lời đùa giỡn của đám bác sĩ, mặt Lâm Vũ hơi nóng, vô cùng xấu hồ.
Giang Nhan cũng cắn cắn môi, hơi ngại, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Vũ lại rất dịu dàng.
“Nếu như cô đã không sao vậy tôi yên tâm rồi.

Cô làm việc tiếp đi, tôi đợi cô ở ngoài.”
Lâm Vũ vội nói với Giang Nhan một tiếng, rồi đi nhanh ra ngoài.
Sau khi Lâm Vũ rời đi, đám bác sĩ đồng loạt dùng ngữ khí hâm mộ nói với Giang nhan: “Bác sĩ Giang, có phúc quá, gả cho người đàn ông tốt như bác sĩ Hà.”
“Đúng thé, kết hôn lâu vậy rồi mà vẫn tốt với cô như vậy, đổi lại là đàn ông khác thì làm gì có thể nửa đêm chạy tới đây chứ.”
“Ông chồng nhà tôi ấy, bây giờ ngay cả nhìn cũng lười nhìn tôi một cái, tôi về nhà hay không căn bản không liên quan tới hắn.”
“Đàn ông ấy mà, có tiền có danh liền hư hỏng, nhìn bác sĩ Hà nhà người ta, vẫn như vậy, khó tìm lắm.”
Giang Nhan khua tay, lạnh lùng nói: “Đừng đùa tôi nữa, vẫn là chuyên tâm nghiên cứu bệnh án đi.”
Cô dù nói như vậy nhưng lại thấy trái tim như có một ngọn lửa đang cháy, trong thời tiết đầu đông lạnh lẽo này, sưởi ấm cả người cô.
Đợi lúc Giang Nhan tan ca đã là một giờ sáng.
“Đói không?”
Lâm Vũ cười với cô, nói: “Hay là chúng ta đi ăn chút gì đi.”
“Muộn vậy rồi, đi đâu ăn?” Giang Nhan không hiểu nói.
“Tôi đưa cô tới một nơi.” Lâm Vũ cười thần bí với cô một cái, sau đó lái xe đưa cô tới một tiệm nướng gần đại học y khoa.
Dù đã là nửa đêm, nhưng tiệm đồ nướng vẫn sáng đèn, vô cùng náo nhiệt.
Đây là tiệm nướng mà trước khi chết Lâm Vũ thường cùng bạn cùng phòng tới ăn.

Vì gần trường, bên cạnh lại là con phố bar, nên cho dù là giờ này thì vẫn đông khách, quả thực có thể nói là chật kín.
Lâm Vũ bảo ông chủ lấy cho một bàn gập và hai cái ghế con, tìm một nơi cũng xem là sáng rõ mà ngồi xuống.
Giang Nhan không khỏi tò mò mà nói: “Sao anh biết nơi này?”
“Lúc trước cùng đám bạn thân tới ăn hai lần.” Lâm Vũ nói bừa.
“Vậy sao? Theo tôi biết, anh hình như chưa bao giờ về nhà quá mười giờ tối nhỉ?” Giang Nhan nheo mắt nhìn anh, ngữ khí lạnh lùng: “Nên anh sao mà biết được tiệm này mở tới khuya như vậy?”
Lâm Vũ bị cô hỏi ngơ người, may mà anh phản ứng nhanh, vội nói: “Tôi chưa từng tới đây muộn như vậy.

Tôi tới đây ăn hai lần vào giờ cơm tối, thuận miệng hỏi ông chủ một câu, ông ấy nói cho tôi biết.”
“Tôi đường đường là một thăng đàn ông, chịu lạnh hơn cô.
Lâm Vũ cười cười, ngồi lại chỗ.

“Chị Nhan, tôi hỏi cô một chuyện nhé.” Lâm Vũ chờ đợi mà nhìn Giang nhan.
“Chuyện gì, nói đi.”
“Cô có biết năm đó bố mẹ nhận nuôi tôi từ cô nhin viện nào không? Tôi muốn qua đó xem thử.” Lâm Vũ do dự một lát rồi nói.
“Anh có phải muốn biết thân thế của mình?” Đôi mắt to long lanh của Giang Nhan nhìn thẳng vào anh, muốn nhìn thấu suy nghĩ của anh.
Lâm Vũ cũng không nói dối, gật đầu.
Lúc trước anh cũng không bận tâm lắm, nhưng bây giờ thân thế của Hà Gia Vinh lại trở thành tâm bệnh của anh.
Câu nói của Tống lão rất đúng, con người ít nhất phải biết được mình từ đâu tới chứ nhỉ, cũng không thể cứ sống mông lung mãi được.

Nếu như bây giờ anh đã trở thành Hà Gia Vinh thì tất nhiên phải giúp anh ta làm rõ thân thế.
Giang Nhan thấy Lâm Vũ gật đầu thì đột nhiên trong lòng hơi bức bối.

Cô đã quen với cuộc sống hiện tại, cũng đã quen với cuộc sống có “Hà Gia Vinh”.

Cô không biết nếu “Hà Gia Vinh”
thật sự tìm được bố mẹ đẻ của mình rồi thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh sẽ rời khỏi cô sao?
Cho dù là rời khỏi cô cũng là đương nhiên nhỉ.
Dù sao anh không nợ gì cô, mãi đến bây giờ, cô vẫn là một người phụ nữ trong trắng.
Cũng như vậy, anh cũng không nợ gì Giang gia cả.

Chỉ chưa đầy nửa năm anh đã trả xong ơn dưỡng dục của nhà cô đối với anh rồi.
Còn nhớ lúc trước cô từng vô số lần mong Hà Gia Vinh rời đi, nhưng bây giờ, sao lại không nỡ rồi?
Chẳng lẽ trong lòng cô, thật sự đã xem anh là người đàn ông của mình rồi?
“Sao vậy?”
Lâm Vũ thấy dáng vẻ kỳ lạ của cô thì khẽ hỏi.
“Không sao.” Giang Nhan lắc đầu, không biểu hiện gì cả.
Nhiều năm như vậy, cô sớm đã quen với việc giấu cảm xúc nơi đáy tim, không dễ biểu đạt ra ngoài.
“Thực ra cụ thể là viện cô nhi nào tôi cũng không biết.

Về nhà tôi hỏi thử bố mẹ vậy.” Giang Nhan hờ hững nói.
“Được, vậy làm phiền cô rồi.”
Loại chuyện này Lâm Vũ nếu tự hỏi thì đúng là không thích hợp lắm.

Giang Nhan có thể hỏi giúp anh thì quá tốt rồi.
“Này, người anh em, gọi bạ gái cậu qua bàn chúng tôi cùng ngồi đi.”
Lúc này tên bí đao lùn phía sau đột nhiên gọi Lâm Vũ một tiếng.
“Không cần, cảm ơn đại ca.” Lâm Vũ cười nhạt với hắn một cái, từ chối khéo.
“Khách khí gì chứ, cùng nhau đi.

Đồ của hai người còn chưa lên nữa, ăn của chúng tôi trước đi.” Tên bí đao lùn liền đứng dậy, đi tới đem nước và bát đũa trên bàn Lâm Vũ qua bàn mình.
“Đúng thế, đừng khách khí,cùng ăn đi.”
Lâm Vũ liền đầy tay hắn ra, sau đó nhanh chóng đứng chắn lại trước mặt Giang nhan.
“Chúng ta đi thôi.”
Giang Nhan thấy đối phương nhiều người, cơ thể vạm vỡ, sợ Lâm Vũ chịu thiệt, liền kéo áo anh muốn quay lại xe.
“Gấp gì chứ? Mỹ nữ, mấy anh trai cũng không ăn em được, huống hồ chồng em cũng ở đây mà không phải sao.” Tên bí đao lùn nghiêng đầu không vui nói, đồng thời dùng tay xách quân.
Ba tên còn lại cũng liền vây lại, tỏ vẻ không vui nói: “Đúng thế, không nễ mặt mấy anh à?”
“Ừ”
Lâm Vũ rất nghiêm túc gật đầu, nói: “Không nễ mặt mấy người đấy.”
“Mẹ kiếp! Mẹ nó, ghê gớm nhỉ, biết ông đây là ai không?”
Tên bí đao lùn dùng ngón cái chỉ vào mình, hung dữ mà nói với Lâm Vũ.
“Không biết.

Tôi chỉ biết, mấy người nếu dám quấy rối chúng tôi nữa thì lát nữa phải hối hận mà cởi sạch quần áo nhảy xuống sông đấy.” Lâm Vũ mỉm cười nói.
Cách tiệm này không xa vừa hay có một con sông nhỏ nhân tạo.
Khách khứa ở mấy bàn bên cạnh nghe thấy bên này cãi nhau thì đều tò mò mà nhìn qua.

Nghe thấy Lâm Vũ nói rằng bảo mấy tên bí đao lùn cởi sạch nhảy xuống sông thì không khỏi cười trộm.
Trời lạnh như vậy, nếu cởi sạch nhảy xuống sông thì cóng chết mắt.
“Anh nói vớ vẫn gì thế.” Giang Nhan thấy hơi lạ mà nhìn Lâm Vũ một cái.

Không biết anh đang yên đang lành lại nói vớ vẫn gì vậy.

Đám người này cũng không phải đồ ngốc, sao có thể cởi sạch quần áo rồi nhảy xuống sông trước mặt nhiều người như vậy được?
“Mẹ nó, mày dám chọc ông à!”
Tên bí đao lùn nghe vậy thì nổi khùng, vung tay tát lên mặt Lâm Vũ.
Lâm Vũ nhẹ nhàng bắt chặt lây tay hắn, sau đó đá cho hắn một cái.
“Muốn chết!”
Ba tên kia liền biến sắc, kêu lên một tiếng rồi tiến lên.

Có điều còn chưa nhìn rõ tình hình thế nào thì đã bị đá văng ra.
Khách khứa xung quanh không khỏi kinh ngạc, không ngờ Lâm Vũ nhìn gầy gầy yếu yếu mà lại có thân thủ lợi hại như vậy.
“Thế nào, tôi lợi hại không?”
Lâm Vũ hơi đắc ý mà khoe với Giang nhan.
Giang Nhan hơi kinh ngạc, không ngờ Lâm Vũ lại không hề tốn sức liền đá bay bốn tên đó, không biết nên nói gì nữa.
“Tôi làm ảo thuật cho cô nhé.

Lát nữa không cần bất cứ ai ép chúng, chúng cũng phải cởi sạch mà nhảy xuống sông, tin không?” Lâm Vũ cười tít mắt nói.
“Không tin, chúng cũng không ngốc.” Giang Nhan chau mày nói.
Máy tên bí đao lùn nhìn có vẻ tinh thần bình thường mà.

Đừng nói là không ép chúng, có ép chúng thì chúng cũng không thể nhảy xuống sông được, càng đừng nói tới cởi sạch nữa.
“Vậy được, chúng ta cược nhé.” Lâm Vũ càng cười tươi hơn.
“Cược thế nào?” Giang Nhan chấp nhận.

Lâm Vũ cũng không phải thần tiên, cô mới không tin anh có thể thắng đây.
“Nếu tôi thua thì mặc cô sai bảo.

Nếu tôi thắng thì cô hôn tôi một cái.” Lâm Vũ nghiêng đầu cười hì hì nói, vô cùng xấu xa: “Hơn nữa là kiểu cô chủ động ấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui