Cực Phẩm Ở Rể


Chương 11: Để Mọi Người Mở Mang Tầm Mắt
“Tôi không cần những thứ khác, chỉ cần bức tranh chữ này thôi.” Lâm Vũ mỉm cười đi tới cầm bức tranh chữ ố vàng lên.
“Được, không thành vấn đề.

Còn nữa, bức tranh chữ này anh đã mua rồi thì không được đổi ý!” Ông chủ cửa hàng vội vàng nói, có nhiều nhân chứng như vậy, chỉ cần Lâm Vũ đồng ý, thì cậu ta có đổi ý cũng không chẳng có tác dụng gì.
“Một lời đã định!” Lâm Vũ cười nói.
“Định cái rắm! Đồ oắt con, bức tranh chữ vớ vẫn này và câu khoác lác của ông ta không đáng những một vạn tệ đâu!” Giang Kính Nhân mắng ầm lên, ông ấy tiện tay cầm một chén trà lên ném về phía Lâm Vũ.
Lâm Vũ nghiêng người tránh được, chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Chuyện nhà của các người thì các người tự giải quyết đi, tôi không cần các người đền cái chén trà này cho tôi, mau đi đi!”
Ông chủ cửa hàng vội vàng xếp gọn bức tranh giả và tranh chữ lại, lầy cả biên lai rồi nhét vào tay Lâm Vũ.
“Hà Gia Vinh, anh quá đáng quá rồi đấy! Dựa vào đâu mà anh dám quyết định thay bố tôi chứ!” Giang Nhan cực kỳ tức giận, tên phế vật này vẫn không sửa được tật xấu.

Cô còn hy vọng lấy lại được tiền, giờ anh ta làm thế này, không đòi được nữa À: rÖI.
Thực ra Giang Nhan không tiếc tiền, cô chỉ sợ bố cô giận quá hóa bệnh.
“Người anh em, có thể cho tôi xem qua bức tranh chữ này được không?”
Lúc này từ trong đám người đột nhiên có một người đàn ông trung niên phong độ bước ra, ông ta tò mò nhìn chằm chằm bức tranh chữ trong tay Lâm Vũ.
“Giáo, giáo sư Đường?” Giang Kính Nhân vốn đang tức giận tới mức sắp ngất đi, nhìn thấy người đàn ông trung niên kia thì hai mắt sáng lên, tinh thần lập tức trở nên tỉnh táo.
Trông thái độ của ông ấy cứ như thể người hâm mộ gặp được thần tượng của mình vậy.
Người đàn ông trung niên này tên là Đường Tông Vận, ông ta là nhân vật có tiếng trong giới đồ cỗ ở thành phố Thanh Hải, hiện đang là giáo sư khảo cổ học ở trường đại học Thanh Hải, sở thích sưu tầm đồ cổ.

Chuyên mục giám định bảo vật của đài truyền hình Thanh Hải nhiều lần mời ông ta làm khách mời giám định bảo vật.

Nghe đồn trong nhà ông ta cất giữ không dưới hai mươi món đồ cổ có giá trị hơn triệu tệ.
Giang Kính Nhân ngưỡng mộ Đường Tông Vận đã lâu, ông ấy luôn nhờ người khác giới thiệu để kết giao với Đường Tông Vận.

Nhưng người chơi đồ cổ ở trình độ như ông ấy thì hoàn toàn không lọt vào mắt Đường Tông Vận.
Thật ra Đường Tông Vận đã tới từ lúc này, mọi người vui mừng loạn cả lên.

Nhưng Giang Kính Nhân đang mải cãi nhau nên không để ý.
“Xin chào.” Đường Tông Vận gật đầu mỉm cười với Giang Kính Nhân: “Có thể cho tôi xem bức tranh chữ này một chút không?”
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!” Giang Kính Nhân vội vàng gật đầu, thấy Lâm Vũ vẫn đứng yên tại chỗ, ông ấy đạp Lâm Vũ một cái rồi nói: “Còn ngây ra đó làm gì, không mau đưa bức tranh chữ cho giáo sư Đường đi.”
Lúc này Lâm Vũ mới đưa bức tranh chữ ra.
“Quả nhiên là Minh Thư Thiếp của Vương Hi Chỉ.” Đường Tông Vận xem kỹ bức tranh chữ rồi nói.
“Không sai, tiếc rằng đây là tranh mô phỏng, nét vẽ cực kỳ cẩu thả, vốn không đáng bao nhiêu tiền.” Ông chủ cửa hàng đứng sau lưng châm chọc, dù sao bây giờ tranh đã bán rồi, ông ta cũng không sợ Lâm Vũ đổi ý.
“Đúng là nét vẽ cầu thả thật, nhưng cho dù nét vẽ có cẫu thả thì bức tranh mô phỏng Minh Thư Thiếp thế này cũng hiếm thấy.
Nói tóm lại bức tranh này cũng đáng giá cả vạn tệ, không biết người anh em đây có đồng ý bán lại món đồ yêu thích của mình không?” Đường Tông Vận mỉm cười nói.
“Thứ tranh chữ vớ vẫn này cũng đáng giá cả vạn tệ thật ư?”
Ông chủ cửa hàng chớp mắt máy lần, không khỏi xót ruột.

Sớm biết thế này thì ông ta đã không bán tranh cho Lâm Vũ rồi.
“Người anh em, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ dùng ba vạn tệ mua bức tranh chữ này của cậu, coi như bù đắp tổn thất cho cậu một chút.” Đường Tông Vận nói.
Vừa rồi ông cũng chứng kiến Giang Kính Nhân mua bức tranh giả rồi, có tính cả bức tranh chữ này thì Giang Kính Nhân vẫn tốn thất nghiêm trọng.

Vì vậy Đường Kính Nhân coi như mình làm chuyện tốt, giúp bọn họ cầm máu vậy.
“Thật ngại quá, tôi không muốn bán.” Lâm Vũ lắc đầu, lễ phép từ chối.
“Vậy tôi thêm hai vạn nữa, người anh em, giá mà tôi đưa ra đã vượt xa giá trị thật của bức tranh chữ này rồi.

Cậu có đem nó đi đâu giám định, thì cũng không có được giá trên một vạn tệ đâu.
Nếu không phải bản thân tôi rất thích chữ của Vương Hi Chị, thì tôi cũng không đưa ra giá cao thế này.” Giọng điệu của Đường Tông Vận rất chân thành.
“Giáo sư Đường là chuyên gia, nhóc con, cậu bán tranh đi thôi.”
“Phải đấy, nếu giáo sư Đường nói bức tranh chữ có giá một vạn, thì cậu có đi đâu giám định cũng sẽ là cái giá này thôi.”
“Mau nhận lời đi, thiệt hại nhiều tiền thế này, bây giờ được bù đắp lại rồi.”
“Năm vạn tệ đã là giá cao lắm rồi, có thêm cả bức tranh kia thì có lẽ cũng chẳng đáng chừng ấy tiền đâu.”
Mọi người xung quanh cũng bắt đầu tranh nhau khuyên Lâm Vũ bắt lấy cơ hội.

Trong giới đồ cổ, có ai mà chưa từng mắc sai lầm, quan trọng là học được cách làm thế nào để chấm dứt thiệt hại.
“Giáo sư Đường, thật ngại quá, tôi thật sự không muốn bán bức tranh chữ này.” Lâm Vũ có chút khó xử.
“Không bán ư? Bức tranh chữ này cho cậu bỏ tiền ra mua chắc, cậu nói không bán thì không bán đấy à!” Giang Kính Nhân không nhịn nồi nữa, tức giận đạp Lâm Vũ một cước.
Sau đó ông ta quay sang nịnh bợ Đường Tông Vận: “Giáo sư Đường, nếu ông thích thì bức tranh chữ này tặng cho ông vậy, chúng ta kết bạn được không?”
Cơn giận đùng đùng nỗi lên trong lòng Giang Kính Nhân biến mắt sạch, thậm chí dường như ông ta còn có chút vui mừng.
Mặc dù bị thiệt mất năm vạn tệ, nhưng nhờ bức tranh này mà kết giao với người nỗi tiếng như Đường Tông Vận thì cũng đáng.
“Không được, dù thế nào đi nữa thì ông cũng phải bỏ tiền ra mua bức tranh này, chúng ta có thể kết bạn, nhưng tiền này ông nhát định phải nhận.” Đường Tông Vận vội vàng nói.
“Không được, không được bán bức tranh chữ này!” Lâm Vũ giành lại bức tranh chữ, kiên quyết nói.
“Cậu, cậu, cậu làm phản đấy phải không!” Giang Kính Nhân chỉ tay vào Lâm Vũ, tức tới run cả người.
“Hà Gia Vinh, anh làm cái gì thế hả!” Giang Nhan cũng trợn mắt nhìn Hà Gia Vinh, khó khăn lắm tâm trạng của bố cô mới tốt lên, tại sao anh ta lại không thức thời như vậy chứ.

Không phải chỉ là mấy chữ vớ vẫn thôi hay sao, bán cho người ta thì làm sao chứ.
“Không sao, giáo sư Đường, cậu ta không bán thì tôi bán.” Ông chủ cửa hàng chạy tới kéo tay Đường Tông Vận mà nịnh bợ: “Tôi vẫn còn hai bức tranh mô phỏng tranh chữ của Vương Hi Chi, đẹp hơn bức tranh chữ của anh ta nhiều, ông xem.”
Vừa rồi nghe Đường Tông Vận nói bỏ ra tới năm vạn mua tranh, ông ta tiếc đến nỗi trong lòng chảy máu tới nơi rồi.
Nhưng dù sao tranh cũng đã bán cho Lâm Vũ rồi, ông ta cũng chẳng làm gì khác được.
“Ò? Vẫn còn Minh Thư Thiếp ư?” Giáo sư Đường tò mò nói.
“Minh Thư Thiếp thì không có, nhưng tôi có Lâm Xuyên Thiếp, vẽ cũng rất đẹp.” Ông chủ cửa hàng cực kỳ vui vẻ nói, trong lòng đã nghĩ tới chuyện kiếm tiền rồi.

Bức Minh Thư Thiếp nét vẽ cầu thả, ít người biết đến mà còn ra giá tới năm vạn, thì Lâm Xuyên Thiếp phải được giá gấp máy chục lần.”
“Thế thì không cần đâu, ở nhà tôi đã có bản mô phỏng Lâm Xuyên Thiếp rồi.” Đường Tông Vận có chút tiếc nuối nói.
Ông chủ cửa hàng như thể bị dội một gáo nước lạnh, không khỏi hụt hãng.
“Người anh em, tôi hỏi cậu lần cuối cùng.

Bức tranh chữ này, cậu không bán thật sao?” Đường Tông Vận vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi Lâm Vũ một lần nữa.
“Thật sự xin lỗi, không thể bán được.” Lâm Vũ nói.
Đường Tông Vận thở dài, xoay người đi ra ngoài.
“Đồ ranh con vô dụng, tiền của tôi, từ bao giờ mà đến lượt cậu làm chủ hả!” Giang Kính Nhân thấy Đường Tông Vận muốn bỏ đi thì lập tức sốt ruột, giơ tay ra định cướp lấy bức tranh Lâm Vũ đang cầm.
Lâm Vũ nhanh nhẹn xoay người tránh được, thấy bố vợ cuống cuồng nịnh bợ giáo sư Đường này, anh không còn cách nào khác đành phải lớn tiếng gọi Đường Tông Vận đã đi tới ngoài cửa lại: “Giáo sư Đường, xin ông chờ một chút.

Mặc dù tôi không thể bán bức tranh chữ này cho ông được, nhưng tôi có thể để ông và mọi người ở đây mở mang tầm mắt.”
Khẩu khí lớn thật đáy!
Lời này của Lâm Vũ khiến mọi người có chút khó chịu.

Không phải chỉ là máy chữ vớ vẫn thôi hay sao, lại còn nói là để mọi người mở mang tầm mắt.

Bọn họ thì không nói làm gì, nhưng giáo sư Đường đã từng xem không dưới mấy nghìn tác phẩm nổi tiếng, tại sao lại phải mở mang tầm mắt chứ?
Nhưng thực ra lời Lâm Vũ nói không hề có ý kiêu căng.

Ý của anh là muốn cho mọi người ở đây xem qua bức tranh chữ mà có lẽ cả đời này những người thích đồ cổ cũng không thể xem được.
“Ò? Mở mang thế nào đây?” Đường Tông Vận đứng lại trước ngưỡng cửa, Lâm Vũ kiêu căng như vậy khiến ông có chút khó chịu.
“Tôi không bán tranh cho ông, là vì bức tranh chữ này ẩn chứa càn khôn, có giá trị ngoài tưởng tượng.” Lâm Vũ nói.
“Người anh em nói như vậy là có ý gì, đây chẳng phải một bức tranh chữ mô phỏng thông thường thôi sao, làm gì có càn khôn gì chứ?” Đường Tông Vận kiềm chế ngữ khí của mình, trong lòng có chút coi thường Lâm Vũ, thầm nghĩ tại sao bây giờ người trẻ tuổi đều thích tỏ vẻ ta đây như vậy chứ.
Mọi người xung quanh cũng có chút nghi hoặc, mua được bức tranh chữ vớ vẫn mà còn coi như bảo bối.
“Buồn cười, bức tranh chữ này đã trưng ở chỗ của tôi một năm rồi.

Nếu nó thật sự có giá trị không tầm thường thì chẳng lẽ tôi lại không nhận ra chắc?” Ông chủ cửa hàng cười nhạo.
“Ông chủ không tin sao?” Lâm Vũ nhíu mày mỉm cười nói.
“Đương nhiên là không tin rồi! Nhóc ranh như cậu, mới bắt đầu chơi đồ cỗ được mấy ngày mà đã dám tỏ vẻ với những người trong giới đồ cỗ lâu năm như chúng tôi rồi.” Ông chủ cửa hàng lạnh lùng nói, khiến mọi người đều đổ dồn về phe ông ta.
“Phải đấy, nhóc ranh, nhiều người như vậy đều cho rằng đây là tranh chữ mô phỏng thông thường, chẳng lẽ cậu nói chúng tôi đều nhìn nhằm cả ư?2”
“Kể cả chúng tôi có mắt không tròng, lẽ nào chuyên gia như giáo sự Đường cũng nhìn nhằm chắc?”
“Người trẻ tuổi bây giờ bị làm sao thế, ai cũng thích tỏ vẻ!”
“Không biết lượng sức mình, thật buồn cười!”
Ông chủ cửa hàng nói vậy khiến mọi người xung quanh cũng nghị luận sôi nổi, hết sức bất mãn.
“Nếu ông chủ không tin, vậy ông có dám cược với tôi không?”
Lâm Vũ khiêu khích nói.
“Cược thì cược, cậu nói đi, cược như thế nào?” Ông chủ cửa hàng hoàn toàn không phục.
“Thế này đi, nếu trong bức tranh này thật sự ẫn chứa huyền cơ, thì ông phải trả năm mươi vạn tệ bồ tôi bỏ ra để mua tranh cho chúng tôi.

Nếu tôi không tìm ra huyền cơ, thì tôi cũng phải đưa cho ông năm mươi vạn tệ, được chứ?”
“Được, một lời đã định.

Đây là cậu tự nói đấy nhé, mọi người đều nghe cả rồi, giúp tôi làm chứng!” Ông chủ cửa hàng vô cùng vui mừng, vội vàng đồng ý ngay, trong lòng thầm nghĩ Lâm Vũ đúng là một kẻ ngu ngốc.
“Hà Gia Vinh!”
Giang Nhan tức giận tới phát điên mà dậm chân, nhưng Lâm Vũ lại giả vờ không nghe thấy.
“Thiệt lớn rồi, thiệt lớn rồi, khoản tiền này bố không trả giúp cậu ta đâu.

Nhan Nhi, bố thấy ngày mai con cũng đừng đi làm nữa, ly hôn cậu ta đi.

Bố thấy tên nhóc ranh này ngã một cái biến thành kẻ ngu ngốc rồi.” Giang Kính Nhân bị Lâm Vũ chọc tức nhưng không thể làm gì hơn.
“Phiền ông cho tôi một chén nước.” Lâm Vũ trải bức tranh chữ lên bàn.
Sau khi ông chủ cửa hàng đem nước tới, Lâm Vũ ông một hớp sau đó dùng sức phun lên bức tranh chữ.

Sau khi lặp lại vài lần, lớp tranh trên cùng hoàn toàn bị thay đổi.
Sau đó Lâm Vũ dùng một cái kẹp gẫy nhẹ trên bức tranh chữ, lớp tranh chữ trên cùng bị rách ra, Lâm Vũ kẹp lớp tranh đó từ từ kéo lên.

Theo lớp giấy mỏng này bong ra, bên dưới xuất hiện một bức tranh chữ khác, giống hệt lớp tranh trên cùng nhưng nét vẽ tỉnh tế tỉ mỉ hơn nhiều, vừa nhìn là biết do bậc thầy vẽ nên.
Mọi người lập tức bùng nỗ những tiếng hô kinh ngạc, đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến chuyện thế này.

Bên trong một bức tranh chữ lại ẫn giấu một bức tranh chữ khác.
“Minh… Minh Thư Thiếp? Bút tích thật… bút tích thật của…
Vương Hi Chi! Sao có thể như vậy được! Chuyện này… sao có thể như vậy được!”
Vẻ mặt của Đường Tông Vận đại biến, ông ta vồ lấy bức tranh chữ với nét vẽ tỉ mỉ, cả người chấn động đến nỗi nói chuyện không lưu loát, hai bàn tay giơ lên giữa không trung không ngừng run rầy, không dám chạm vào bức tranh chữ trên bàn.
Ông ta không nhận ra rằng, nước mắt đã dâng ngập hai mắt của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui