Chương 12: Ông Chủ Cửa Hàng Phải Đỏ Mắt “Thật hay giả vậy?”
“Chuyện này không thể xảy ra được!”
“Làm sao mà giáo sư Đường lại nhìn nhầm được chứ!”
“Nếu đây là bút tích thật, thì đúng là kỳ tích mà!”
Những người thích chơi đồ cổ ở xung quanh lập tức xôn xao bàn tán, ào ào xúm lại thưởng thức món bảo vật vô giá này.
Lâm Vũ cũng không ngăn cản bọn họ, anh chọn một vị trí có thể bảo vệ bức tranh chữ bắt cứ lúc nào rồi đứng đó.
Mặc dù giấy vẽ bức tranh chữ hai lớp này đã thô ráp ố vàng, nhưng cho dù được bảo quản không hoàn hảo thì nét chữ vẫn cứng cáp mà uyễn chuyển, tổng thể hòa hợp tự nhiên, quả là xứng với tám chữ “Phiêu nhược phù vân, kiều nhược kinh long”.
Giang Kính Nhân trợn tròn hai mắt, ông ta đi tới gần bức tranh chữ, giọng nói khàn khàn: “Không… không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ!
Ngay cả người không hiểu thư họa như Giang Nhan cũng không khỏi bị nét chữ phóng khoáng kia hấp dẫn, tập trung ngắm tranh.
“Chết cũng không tiếc, quả là có chết cũng không tiếc nữa rồi!”
Đường Tông Vận nước mắt lăn dài, sự kích động từ trong tim và thái độ mừng rỡ khiến ông ta thay đổi sắc mặt.
Có lẽ ước mơ lớn nhất của bắt kỳ người yêu tranh nào trong cả cuộc đời này đều là được xem tận mắt bút tích thật của Vương Hi Chi một lần.
Mặc dù để biết rằng đây có phải bút tích thật hay không thì còn cần nghiên cứu, nhưng cho dù là hàng nhái thì nó cũng đạt tới trình độ lấy giả tráo thật rồi.
Bút tích thật của Vương Hi Chỉ đã biến mắt từ lâu, nếu bây giờ nghiên cứu được đây là bút tích thực thì chắc chắn nó sẽ trở thành phát hiện kinh thiên động địa, những người ở đây cũng sẽ trở thành chứng nhân lịch sử.
Lâm Vũ nói để mọi người được mở mang tầm mắt, đây đâu chỉ là mở mang tầm mắt chứ!
Tất cả mọi người trong cửa hàng đồ cổ xôn xao cả lên, chỉ có một người sắc mặt tái nhợt, khó coi như thể ông ta vừa nuốt phải một con ruồi lớn vậy.
Đó chính là ông chủ cửa hàng vừa rồi mới đánh cược với Lâm Vũ.
Lúc này thậm chí ông ta muốn tự tử tới nơi rồi.
So với bức tranh chữ bảo vật hiếm có trên đời này, thì năm mươi vạn tệ tiền đặt cược hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Phải biết rằng No : HS Sự lóc 3 : : mây năm trước chỉ một bản mô phỏng quyên Đường của Vương Hi Chỉ thôi đã có giá trên trời mấy trăm triệu tệ rồi, nếu bức tranh chữ này là bút tích thật thì giá trị của nó quả thực không dám tưởng tượng.
Vì tức giận và ghen ghét mà hai mắt ông ta đỏ ngầu, ông chủ cửa hàng nhìn Lâm Vũ bằng ánh mắt ngập trong thù hận.
Nếu không có tên nhóc ranh này thì bức tranh chữ kia vẫn là của ông ta.
Bây giờ nhiều người làm chứng thế này, ông ta có muốn đổi ý cũng vô dụng.
“Ông chủ, bây giờ sự thật đã rõ, ông có trả năm mươi vạn tệ cho chúng tôi không đây?” Lâm Vũ cười híp mắt nhìn ông chủ cửa hàng mà hỏi.
Ông chủ mặt đỏ tới mang tai, không nói nên lời.
Lâm Vũ đang muốn dồn ông ta vào đường chết đây mà, trả năm mươi vạn tệ cho cậu ta thì chẳng khác nào ông ta chắp tay tặng món bảo bối hiếm có trên đời này cho Lâm Vũ.
“Thôi bỏ đi Gia Vinh, chúng ta đừng làm kẻ không hiểu lý lẽ, năm mươi vạn tệ này coi như tiền lì xì cho ông chủ cửa hàng đi.”
Sau khi phục hồi tinh thần Giang Kính Nhân sót sắng hẳn lên.
Năm mươi vạn tệ mà mua được món bảo bối quý giá thế này, ông ta lời to rồi, chạy còn chẳng kịp làm sao còn nghĩ tới chuyện đòi tiền được nữa.
Ông ta vừa nói vừa cất bức tranh chữ đi, cẩn thận từng chút một giấu kỹ nó trước ngực, gọi Lâm Vũ và Giang Nhan rời khỏi đây.
“Vị này, tôi có một yêu cầu quá đáng.” Đường Tông Vận vội vàng gọi ông ta lại.
“Mời ông nói.” Giang Kính Nhân ôm chặt bức tranh chữ theo bản năng.
“Bức tranh chữ này trên đời hiếm có, đời này tôi được chiêm ngưỡng nó là nhờ phúc tôi lớn, không biết anh có thể nễ mặt tôi, để mấy người bạn trong giới đồ cổ của tôi được chiêm ngưỡng bức tranh này không.”
Đường Tông Vận khế khom lưng, giọng điệu khẩn thiết.
“Tất nhiên là được rồi, tất nhiên là được rồi.” Nghe Đường Tông Vận chủ động mời mình tới nhà làm khách, Giang Kính Nhân vui còn không kịp, vội gật đầu.
“Vậy thì cảm ơn anh đây, tôi sẽ lập tức gọi mấy người bạn tới chào hỏi anh.” Đường Tông Vận vô cùng cảm kích nói.
Mọi người thấy Giang Kính Nhân chuẩn bị rời khỏi cửa hàng đồ cổ thì không khỏi tiếc nuối, ai nấy ào ào hỏi xin danh thiếp của Giang Kính Nhân.
Giang Kính Nhân vui mừng mỉm cười trên mặt lộ ra đầy nếp nhăn.
Ông ta lăn lộn trong giới đồ cổ lâu như vậy rồi, không ngờ có một ngày ông ta cũng có thể trở thành người nồi tiếng.
Ông chủ cửa hàng đồ cổ vẫn nhìn theo bọn họ rời khỏi cửa hàng, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Sau khi mọi người tản đi, ông ta lấy điện thoại di động ra nhấn một số điện thoại: “Alo, Lão Tam, thay tôi làm một chuyện.
Nếu chuyện này hoàn thành, từ nay ba anh em chúng ta có thể hưởng vinh hoa phú quý bất tận.
“Nhị ca, có gì cần dặn dò anh cứ nói.” Từ đầu dây bên kia một giọng nói trầm thấp truyền tới, dường như còn có chút vui mừng.
Ông ta biến bản lĩnh của Nhị ca thế nào, xem ra lần này phát tài thật rồi.
Ông chủ cửa hàng đồ cổ kể qua đầu đuôi mọi chuyện với ông ta một lượt, sau đó lạnh lùng nói thêm một câu: “Nếu cần thiết, thì có thể không để lại người sống.”
“Hiểu rồi! Vậy tôi xuất phát đây.”
Giang Nhan vừa lái xe vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm Vũ, muốn nói lại thôi.
“Cô muốn nói gì thì cứ nói đi.” Lâm Vũ ngồi dựa lưng vào ghế chằm chậm nói.
“Làm sao mà anh biết bức tranh chữ này là tranh giấy kép?”
“Đoán.” Lâm Vũ cười híp mắt nhìn Giang Nhan.
“Không muốn nói thì thôi.” Giang Nhan lườm anh ta một cái.
“Vậy nếu tôi nói là dựa vào năng lực thật sự của tôi phát hiện ra, liệu cô có tin không?” Lâm Vũ rướn sát người về phía Giang Nhan.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lâm Vũ, mặt Giang Nhan không khỏi nóng lên.
Ngượng ư?
Cô đang ngượng ư? Trái tim Giang Nhan đột nhiên rung động, làm sao mà cô lại ngượng ngùng trước mặt tên vô dụng này cơ chứ?
Nhưng Giang Nhan phát hiện ra, dường như bắt tri bất giác cô đã không còn ghét tên vô dụng này như trước nữa rồi.
“Không tin!” Giang Nhan vội vàng dùng giọng nói lạnh lùng che giấu sự hoảng loạn trong lòng.
Lâm Vũ mỉm cười, thu đầu về.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Thật ra chỉ là tôi cần thận hơn một chút mà thôi, ngoài ra còn có chút may mắn nữa.
Khi đó tôi cảm thấy bức tranh chữ này hơi nặng, nên đoán đây là giấy kép, không ngờ lại đoán đúng.”
Anh ta vừa nói xong, Giang Nhan bất ngờ đạp phanh.
Két một tiếng, cả người Lâm Vũ chúi về phía trước.
Giang Kính Nhân đang ngồi ghế sau say sưa ôm bức tranh chữ cũng bị đụng đầu vào ghế của Lâm Vũ.
“Ôi chao, Nhan Nhi, con làm gì thế.” Giang Kính Nhân ôm đầu nói.
“Chiếc xe này đột nhiên lao tới.” Giang Nhan cũng vô cùng hoảng hốt.
Lâm Vũ nhìn chiếc xe việt dã vừa lao tới trước mặt, sắc mặt thoáng thay đổi: “Nhanh lên, vòng lại đi.”
Thấy Giang Nhan còn đang sững sờ, Lâm Vũ Đây là đường hai chiều dành cho xe nhỏ, bị hai tiếng xe này chặn hai đầu, xe của Giang Nhan bị kẹp ở giữa không tiến được cũng không lùi được.
Lúc này từ trên chiếc xe tải và xe việt dã có bảy, tám người tay cầm gậy sắt và dao dài xuống xe, một người trên đầu có vết sẹo có vẻ là kẻ cầm đầu đi tới đập cây gậy sắt đập vỡ đèn xe của Giang Nhan, sau đó chỉ tay vào trong xe hét lớn: “Xuống xel”
Giang Nhan và Giang Kính Nhân bị tình cảnh này dọa sợ đến biến sắc, hai bố con bọn họ một người là cán bộ làm việc ở cơ quan, một người là cô gái ngoan ngoãn, chưa từng gặp phải chuyện thế này bao giờ.
Có thế nào bọn họ cũng không ngờ tới chuyện chỉ có thể xảy ra trên ti vi lại xảy ra với chính mình, vì vậy cả hai đều vô cùng lo SỢ.
“Không cần phải sợ, có tôi ở đây rồi.” Lâm Vũ bình tĩnh nói: “Bó, đưa tranh chữ cho con, bọn họ nhằm vào bức tranh chữ này.
“Không được, có giết tôi thì tôi cũng không giao tranh ra đâu!”
Giang Kính Nhân vội vàng ôm lấy bức tranh chữ, thái độ chỉ cần tranh không cần sống.
“Bó, đã là lúc nào rồi chứ.
Bố giao tranh chữ cho bọn họ trước, sau đó chúng ta đi báo cảnh sát, như thế là có thể lấy lại tranh rồi.” Giang Nhan vội vàng khuyên nhủ.
Cô cũng nhận ra rằng đám người này hung hăng như thế, nếu hôm nay không giao tranh ra thì có thể sẽ lành ít giữ nhiều.
Có lợi ích lớn trước mặt, chuyện gì bọn họ cũng có thể làm ra.
“Không sao đâu, bố, đưa tranh cho con.
Con bảo đảm nó không bị tổn hại một chút nào.” Lâm Vũ khẳng định.
Được Giang Nhan khuyên nhủ, Giang Kính Nhân chân chừ một lúc rồi nhịn đau giao bức tranh chữ cho Lâm Vũ.
Sau đó Lâm Vũ xuống xe, Giang Nhan và Giang Kính Nhân cũng đi theo.
Vừa nhìn thấy Giang Nhan, tên mặt sẹo và đám côn đồ kia lập tức sáng mắt lên, bọn chúng lập tức hào hứng hẳn, nhìn chằm chằm dáng người hoàn hảo của Giang Nhan bằng ánh mắt thèm thuồng.
“Người đẹp, xin chào.” Tên mặt sẹo cười hì hì, để lộ một chiếc răng vàng lón.
Giang Nhan trốn sau lưng Lâm Vũ theo bản năng, bây giờ cô mới nhận ra so với mấy tên côn đồ này thì Lâm Vũ vẫn tốt hơn nhiều.
“Các người muốn bức tranh chữ này đúng không?” Lâm Vũ mỉm cười hỏi, sau đó lấy bức tranh chữ từ trong hộp gắm ra, khua qua trước mặt tên mặt sẹo một lượt.
Tên mặt sẹo vừa nhìn thấy đây đúng là bức tranh chữ mà Nhị ca nói thì sắc mặt lập tức chùng xuống, ông ta đưa tay ra nói: “Giao ra đây, bọn tao lấy tranh chứ không lấy mạng, giao tranh ra rồi tao sẽ thả chúng mày đi.”
“Không thể dễ dàng đưa cho các người như vậy được, chúng tôi dùng một số tiền lớn mua bức tranh chữ này đấy.” Lâm Vũ nói.
“Ha, mày đang đòi tiền ông đây đấy à? Tao thấy mày chán sống rồi đấy, mày có biết ông đây đã giết bao nhiêu người không?”
Tên mặt sẹo dữ tợn nói.
Lời này ông ta nói quả thực không hề phóng đại, làm côn đồ ở cái đất này hơn mười năm, ông ta đã từng lấy mạng người khác, cũng từng ngồi tù.
Bây giờ ông ta đang là ông chủ của một hộp đêm, có chút danh tiếng ở vùng này.
Đương nhiên là những chuyện này nhờ có Đại ca làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự phối hợp, cả ông chủ cửa hàng đồ cỗ cũng vậy, bọn họ là ba anh em ruột.
Nếu Nhị ca đã nói bức tranh chữ này có giá trên trời thì nhất định không sai, hôm nay có giết chết ba người Lâm Vũ thì nhất định phải đem được tranh về.
“Hà Gia Vinh, anh mau đưa tranh cho ông ta đi.” Giang Nhan nhìn một đám lưu manh đang bao vây, sợ hãi siết chặt tay.
“Thế này đi, đưa tranh chữ cho anh cũng được, nhưng anh phải để bố và vợ tôi đi trước.” Lâm Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi nói.
“Anh nói vậy là có ý gì? Anh không đi ư?” Giang Nhan có chút kinh ngạc nói.
“Tôi ở lại, thương lượng điều kiện với bọn họ.
Nói không chừng bọn họ nghĩ thông rồi sẽ không đòi tranh chữ của tôi nữa.” Lâm Vũ mỉm cười nói.
“Được, vậy tao sẽ thả bọn họ đi trước.
Nhưng nếu mày nuốt lời, tao sẽ giết mày!” Tên mặt sẹo hung dữ nói.
Mặc dù ông ta có hứng thú với Giang Nhan, nhưng hiện giò bức tranh chữ này quan trọng hơn, cho nên ông ta đồng ý với yêu cầu của Lâm Vũ.
Sau đó ông ta vung tay lên, lập tức có người lái xe việt dã nhường đường.
“Hà Gia Vinh, anh không muốn sống nữa đấy à?” Giang Nhan sốt ruột hỏi.
“Không sao đâu, cô và bố đi trước, tôi sẽ quay về ngay.” Lâm Vỹ mỉm cười với Giang Nhan, dường như đã lâu như vậy rồi đây là lần đầu tiên cô quan tâm tới anh vậy.
“Không được, anh đưa tranh chữ cho bọn họ sau đó theo chúng tôi về nhà đi.” Giang Nhan giữ chặt tay Lâm Vũ, kiên quyết nói.
Thấy Giang Nhan nhíu chặt lông mày, Lâm Vũ cảm thấy cô thật đáng yêu.
Trong lòng cô, mạng của anh thật sự quan trọng hơn món bảo vật vô giá này ư?
Ò, anh quên mắt, Giang Nhan là bác sĩ, trong mắt cô mạng người là quan trọng nhất.
Có lẽ đổi lại là bất kỳ ai thì cô cũng làm như vậy thôi.
Lâm Vũ không khỏi có chút thất vọng, anh kéo tay Giang Nhan ra, nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói: “Tin tôi đi.”
Giang Nhan không khỏi chấn động, cô nhớ lần trước ở bệnh viện khi điều trị cho cô bé đó Lâm Vũ cũng nói với cô câu này, cũng là ánh mắt kiên định này.
Ánh mắt khiến cô không thể từ chối nỏi.
Nhưng không hiểu tại sao cô lại có một cảm giác kỳ lạ, dường như ánh mắt này không phải của Hà Gia Vinh, mà là một người khác.