Chương 181:
“Thượng tá Hàn, cô đừng gọi tôi như vậy, tôi chỉ là kẻ bình dân áo vải.” “Việc mà trăm họ bình dân áo vải nên làm thì làm, đừng làm khác người.” Hàn Băng liếc nhìn anh và Tần Lãng, thản nhiên cảnh cáo rồi hỏi Lâm Vũ: “Có phải anh đang tìm Huyền Thanh Tử không?” “Huyền Thanh Tử?” Lâm Vũ hơi không có quen biết.
“Chính là tên ăn mày ngày đó đánh nhau với anh.” “Ừm, không có.” “Không có?” Hàn Băng cười một tiếng: “Vậy người phụ nữ trong phòng anh là thế nào?” “Cô sai người theo dõi cô áy?” Lâm Vũ trầm mặt, hơi tức giận.
“Không sai, tôi đều sai người theo dõi bắt cứ ai có quan hệ với anh, chủ yếu là để bảo vệ họ.” Hàn Băng nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: “Bởi vì anh căn bản không biết mình đang đối mặt với ail” “Ai? Cô đừng quên, nếu hôm đó không phải cô xuất hiện, tôi đã bắt được gã rồi.” Lâm Vũ liếc nhìn Hàn Băng, hơi có giọng điệu trách cứ.
“Không sai, ngày đó tôi thật sự có ý thả gã ta đi.” Hàn Băng ngả bài thẳng thắn với Lâm Vũ: “Hơn nữa, hôm nay tôi đến là muốn nói với anh, không có tôi cho phép, anh cũng không được bắt gã, còn sự an toàn của người nhà và bạn bè anh, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Nếu Tần Lãng đêm nay không xuất hiện, người của chúng tôi cũng sẽ bảo đảm an toàn cho Diệp Thanh My.” Tần Lãng nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, thàm cảm thấy giật mình.
Lúc ấy còn có người khác theo dõi tên ăn mày và Diệp Thanh My? Hay thật sự là khả năng trinh sát của anh ta thụt lùi rồi? Đến thế này cũng không phát hiện được?
Hay là đám người do tình báo quân đội phái tới có năng lực vượt rất xa anh ta?
“Nói vậy thì cô có khả năng bắt lấy gã ta, sao lại không bắt gã?” Lâm Vũ hơi không vui.
“Anh chắc hẳn cũng nghe qua thả dây câu dài, câu cá lớn nhỉ.” Hàn Băng cười rồi lấy một cái bình nhỏ từ trong túi ném cho Lâm Vũ: “Cho cô bạn gái trong phòng anh uống hai viên, mười phút là có thể thấy hiệu quả.” Nói xong rồi cô vừa xoay người đi ra ngoài, vừa nói: “Nhớ kỹ, chúng ta làm giao dịch, anh còn nợ tôi một việc, khi nào cần, tôi tự biết đi tìm anh.” *Ông chủ, khi giao tiếp với bọn họ, nhất định phải cần thận một chút, đều là mấy kẻ lật mặt nhanh hơn chớp.” Lệ Chấn Sinh cẩn thận nhắc nhở Lâm Vũ.
Lâm Vũ cười gật đầu, nhớ đến từ “câu cá lớn” của Hàn Băng kia, không kìm được mà thấy tràn ngập hứng thú.
Anh lấy thuốc mà Hàn Băng cho Diệp Thanh My uống, không quá mười phút, màu ửng hồng trên người cô cũng rút hết, cả người cũng tỉnh lại.
“Sao tôi lại ở đây?” Diệp Thanh My ngồi dậy, thấy căn phòng toàn người thì hơi kinh ngạc nói.
“Cô Diệp, cô bị một người mặc áo bào tro dụ đi theo, còn nhớ rõ chứ?” Tàn Lãng nhắc nhở cô.
Diệp Thanh My nhớ lại một chút, lập tức gật đầu thật mạnh, nói còn nhớ.
Tần Lãng lập tức nói những chuyện xảy ra sau đó cho cô nghe.
Diệp Thanh My nghe đến mức hãi hùng khiếp vía, ôm ngực, nghĩ mà sợ không thôi, rồi cung kính nói cảm ơn Tần Lãng, Lâm Vũ và Giang Nhan.
“Cô giáo Diệp, đêm nay cô cũng đừng về trường, đến ở nhà tôi đi” Giang Nhan bắt lấy tay Diệp Thanh My, vô cùng nhiệt tình mời.
Không biết vì sao, Giang Nhan vừa thấy Diệp Thanh My thì cảm thấy vừa gặp đã quen, biết cô si tình như vậy thì thiện cảm với cô cũng tăng vọt, rất thương xót cô, không kìm được mà muốn đối tốt với cô.
Nếu Giang Nhan biết người mà Diệp Thanh My thích kia là chồng bây giờ của mình, không biết cô sẽ nghĩ thế nào.
“Tôi thì sao?” Lâm Vũ không kìm được mà cau mày hỏi, mấy người phụ nữ này dẫn người về nhà.
“Anh ngủ ngoài đường đi.” Giang Nhan trừng anh.
“Ngủ ngoài đường lạnh lắm, nếu không ba người chúng ta ngủ với nhau đi, các cô ngủ giường, tôi ngủ dưới đất.” Lâm Vũ cười tủm tim: “Vậy thì buổi tối cũng có thể bảo vệ được các cô.”
Thật ra lời này của anh cũng không có ý khác, những câu đó đến từ lòng thành, anh thật sự lo lắng tên Huyền Thanh Tử kia lại tìm đến.
Hơn nữa, ba người ngủ một phòng cũng không có sao, một người là vợ anh, một người nữ thần thích anh, hoàn toàn không có bất kỳ vấn đề gì, hơn nữa anh vẫn ngủ dưới đất, cũng không phải chung chăn chung gồi với các cô.
Nhưng nụ cười mà anh tự cho là chân thành khi vào.
mắt Giang Nhan và Diệp Thanh My thì có vẻ hơi đáng khinh, Giang Nhan không khách khí mà hung hăng trừng mắt với anh rồi nói: “Tự anh mơ giấc xuân thu đi thôi!” “Thầy Hà, ngày thường xem anh rất đứng đắn, không ngờ.
anh là loại người này.” Diệp Thanh My cắn môi, luôn mặt ửng đỏ, cũng hơi thẹn thùng.
“Đúng vậy, ông chủ, quá đáng.” “Đồng ý.” Lệ Chắn Sinh và Tàn Lãng cũng gật đầu.
TÔI Lâm Vũ vừa định giải thích, nhưng căn bản cả bốn người cũng không để ý đến anh, lời đang vội vã muốn nói, anh chỉ cảm thấy ngực đau từng trận, gần như là hộc máu.
Cuối cùng Diệp Thanh My và Giang Nhan cùng nhau quay Giang gia, còn không cho Lâm Vũ đi theo, Lâm Vũ đành phải bắt đắc dĩ đến chỗ mẹ mình.
Càng quá đáng hơn, hai người Giang Nhan và Diệp Thanh My này ngủ, gần như là ngủ say.
Mấy ngày liên tiếp Diệp Thanh My đều ở nhà họ, khiến Lâm Vũ không nhà để về.
Lâm Vũ đành phải ở chỗ mẹ mình máy ngày liền, trong lòng ủ rũ liên hồi, rất có cảm giác như cô dâu nhỏ bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Sáng nay, sau khi ăn xong cơm sáng, Lâm Vũ theo thường lệ, đưa Giai Giai đi học, sau đó quay về y quán.
Mới vừa về, Tạ bí thư đã gọi điện thoại đến.
“Tiểu Hà này, cậu có thời gian không, cùng tôi Thư Kiệt đến bệnh viện đi.
Thứ thuốc kia của cậu thật thần kỳ, bây giờ mới mấy ngày mà Quách tổng đã có thể mở miệng nói chuyện.
Người ta chỉ đích danh muốn gặp cậu kìa, để chính diện cảm ơn cậu đấy.” Tạ Trường Phong ở đầu dây bên kia cười không khép miệng được.
“Ông Tạ, cảm on thì bỏ đi, chỉ càn Quách tổng không sao là được rồi.” Lâm Vũ thản nhiên cười.
“Tiểu Hà, coi như cho tôi cái thể diện đi, Quách tổng đã ngàn vạn dặn dò tôi rồi, muốn tôi phải mời cậu đến bằng được, nói có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.” Tạ Trường Phong cười ha ha.
Lâm Vũ thấy Tạ Trường Phong nói như vậy, cũng không tiện từ chối nữa, mà đành phải đồng ý.
Đến khi anh chạy đến bệnh viện, Tạ Trường Phong và Tăng Thư Kiệt đã sớm đến rồi, hai người đang chờ anh ở cổng lớn.