Chương 253:
Những chuyện như bị sét đánh chết các cô chỉ từng thấy qua trên tin tức, không ngờ có thể xảy ra ở bên cạnh mình.
“Đúng rồi, Hà đại ca đâu, không phải nói Miến Điện bên kia tới một nhóm người buôn bán nguyên thạch, giữa trưa không phải muốn cùng nhau ăn cơm sao?” Lâm Vũ thấy Hà Kim Tường không ở đây, vội vàng hỏi.
*A, Hà đại ca về nhà, nói lát nữa đi khách sạn luôn, bảo anh trực tiếp qua đó là được.” Giang Nhan nói rồi nhìn thời gian: “Hiện tại cũng gần đến giờ rồi, anh mau đi đi.”
Lâm Vũ nhanh chóng đáp lại, bung dù chạy đến ven đường chuẩn bị gọi xe, kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy bóng dáng chiếc taxi nào.
Anh lắc đầu, thấy một chiếc.
xe bánh mì của Hà Kim Tường dừng ở bãi đỗ xe, nhanh chóng chạy vào trong tiệm hỏi nhân viên lấy chìa khóa.
“Hà tổng, ngài muốn lái chiếc xe bánh mì kia à, có hơi mất thân phận đi?” Nhân viên hướng dẫn mua sắm có chút cổ quái nói.
*Nếu không lái của tôi đi, giữa trưa tôi không về nhà.”
Giang Nhan đem chìa khóa xe của mình đưa cho anh.
“Không cần, cái gì mà thân phận với không thân thân phận.
Hà đại ca có thể lái, tôi vì sao không thể.” Lâm Vũ cười cười, xoay người chạy về phía chiếc xe.
Bởi vì lần đầu tiên lái xe bánh mì, chiếc xe này lại là hàng second-hand, cần gạt số, bộ ly hợp và phanh đều không quen thuộc, vì vậy Lâm Vũ lái có chút cố hết sức.
Hơn nữa lúc này đang mưa, tốc độ xe tăng lên không được, vẫn luôn duy trì trên dưới 60, nhưng chỉ cần trên đường không dừng lại thì hẳn là có thể đến kịp lúc.
Lái lên đường cao tốc, lượng xe cộ đột nhiên tăng lớn, Lâm Vũ đem tốc độ xe hạ xuống trên dưới 50.
Lúc này xe sau đột nhiên truyền đến một tràng tiếng còi, vô cùng chói tai.
Lâm Vũ nhìn qua gương chiếu hậu, phát hiện là một chiếc xe GTR màu đen đang không ngừng ấn còi xe với mình, hình như là ngại mình chạy chậm.
Nhưng Lâm Vũ cũng không còn cách nào, xe cộ hai bên đường rất nhiều, hơn nữa tay lái xe bánh mì thao tác không tốt, mặt đường lại trơn trượt, anh không dám tùy tiện tăng tốc, chỉ có thể hơi đề cao tốc độ.
Nhưng chiếc GTR kia vẫn không hài lòng, liên tiếp ấn còi.
Cuối cùng chiếc GTR bắt được một chỗ trống, chạy sang làn đường bên cạnh.
Kính xe hạ xuống, một người trẻ tuổi mặc quân áo punk vượt qua Lâm Vũ giơ ngón giữa lên với anh: “Mẹ kiếp, có biết lái xe không, lái như rùa vậy!”
Lâm Vũ không nói chuyện, xem như nén giận, dù sao mình còn đang vội.
Nhưng người mặc đồ punk vẫn không ngừng mắng chửi, có vẻ còn chưa hết giận, cậu ta gia tốc đến trước xe Lâm Vũ, vừa tăng tốc lại không ngừng phanh lại, Lâm Vũ chạy nhanh thì cậu ta lại phanh, tốc độ đột nhiên chậm lại.
Xe GTR chậm rì rì đi phía trước, Lâm Vũ cũng chỉ đành chậm rì rì đi theo.
Anh nhìn thời gian, phát hiện mình cứ đi như vậy thì nhất định sẽ đến trễ, gấp đến đầu đổ mồ hôi, trong lòng tức giận không thôi, vội vàng ấn còi.
Nhưng anh càng ấn chiếc GTR lại càng đi chậm, cuối cùng trực tiếp dừng lại.
Lâm Vũ biến sắc, vội vàng dẫm phanh, nhưng chiếc xe bánh mì này phanh không tốt lắm, đường lại trơn.
Lâm Vũ đã nhanh chóng giẫm phanh nhưng vẫn “phịch” một tiếng đụng vào đuôi xe GTR.
“Mẹ kiếp! Anh con mẹ nó dám đâm tôi?”
Người mặc đồ Punk vồn chỉ muốn chỉnh Lâm Vũ một trận, không nghĩ tới Lâm Vũ dám thật sự đâm mình, tức giận không kìm được, lập tức lao xuống xe, mở cửa xe bánh mì của Lâm Vũ, túm lấy cổ áo Lâm Vũ kéo xuống xe, vung tay tát một cái lên mặt Lâm Vũ.
Nhưng tay cậu ta vung đến giữa không trung thì bị Lâm Vũ bắt được, nhàn nhạt nói: “Người anh em, muốn trách thì trách chính cậu đi, trên đường lớn sao cậu có thể tùy tiện phanh lại, rất nguy hiểm.”
“Tôi thao mẹ anh, anh đâm tôi mà còn ở đó nói lý.” Người mặc đồ punk lại vung tay còn lại đánh tới một quyền nhưng cũng bị Lâm Vũ bắt được.
“Anh buông tôi ra!” Người mặc đồ punk đỏ bừng mặt, cho dù cậu ta có dùng sức giãy dụa như thế nào cũng giãy không ra.
“Người anh em, tôi còn việc gấp phải làm, không có thời gian bồi cậu làm bậy, phí sửa xe tôi không cần, về sau cậu chú ý hơn một chút.” Lâm Vũ nói xong dùng sức đẩy, người mặc đồ punk liền ngã ngồi trên mặt đất.
Lâm Vũ nhanh chóng lên xe khởi động, đảo tay lái nhanh chóng rời đi.
“Anh chờ đó, hôm nay ông đây phải chơi chết anh!” Người mặc đồ punk cắn răng nói, lập tức móc di động ra gọi điện thoại.
Lâm Vũ tháy thời gian cấp bách thì không khỏi đẩy nhanh tốc độ.
Nhóm khách nhân này đặc biệt từ Miền Điện tới đây, họ có mối quan hệ thân thiết với chủ mỏ nguyên thạch, trong tay nắm giữ tài nguyên nguyên thạch.
Nếu Hà Ký có thể cùng bọn họ đạt thành quan hệ hợp tác, vậy sẽ như tên lửa tăng tốc mà bay lên, chắc chắn là một bước lên trời.
Vì thế anh tự nhiên không thể chậm trễ được, bắt buộc phải tranh thủ thời gian chạy tới.
Nếu không người ta một khi tức giận, ngưng hẳn quan hệ hợp tác thì đối với Hà Ký chính là một tổn thát không thể bù đắp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Vũ lại càng thêm buồn bực bắt an, giẫm chân ga, lại lần nữa tăng thêm tốc độ.
Nhưng vào lúc này phía sau đột nhiên truyền đến vài tiếng động cơ gầm rú.
Chỉ trong chớp mắt, bốn năm chiếc siêu xe màu sắc khác nhau đuỏi kịp vượt qua xe anh, vòng qua bên phải của Lâm Vũ, liên tục bức xe anh về bên trái.
Một nhóm xe trên đường sôi nổi giảm tốc độ né tránh, sợ không cần thận đụng tới máy chiếc siêu xe này thì phải đền đến táng gia bại sản.