Chương255:
Phóc!
Lâm Vũ nghe xong lời này suýt nữa thì phun ra một búng máu.
Cái xe này lúc Hà Kim Tường mua mới chỉ hơn hai vạn đi.
Chỉ đâm hỏng phần trước mà người mặc đồ punk này muốn đền mình 30 vạn?
Lâm Vũ biết là cậu ta sợ hãi Tiền đại thiếu nên mới nói như vậy, nhanh chóng xua tay nói: “Tiên đại thiếu, thôi đi thôi đi, không cần đền, là tôi đuổi theo cậu ta trước.”
“Không được! Ân công, xe của ngài quý trọng như: vậy, không đền thì sao được?” Tiền đại thiếu vội vàng nói.
Quý trọng?
Lâm Vũ tức khắc dở khóc dở cười.
“Đúng vậy, Hà… chú Hà, ngài xem xe bị đâm nặng như vậy, nhất định phải để cậu ta đền!”
“Đúng đúng, 30 vạn tôi còn cảm thấy thiếu.”
“Xe tốt như vậy, muốn xửa phỏng chừng còn tìm không thấy linh kiện!”
Mấy tên ăn chơi trác tác phản ứng lại, vì lấy lòng Tiền đại thiếu mà lập tức cũng phụ họa theo.
“Đúng đúng đúng, loại xe này 30 vạn làm sao mà đủ, tôi thật là có mắt không tròng!”
Người mặc đồ punk nói rồi lại tát lên mặt hai cái, sau đó tiến tới trước mặt Lâm Vũ, đưa chìa khóa chiếc xe GTR của mình đến trước mặt Lâm Vũ, lấy lòng nói: “Chú Hà, nếu không ngài chịu thiệt một chút, hai ta đổi xe cho nhau?”
“Không không không, như thế sao được.
Không được!”
Lâm Vũ nhanh chóng xua tay, đây không phải là ăn cướp giữa ban ngày sao.
Xe bánh mì đều này của mình mới có 2 vạn, xe GTR phiên bản cao cấp của người ta ít nhất cũng phải hơn 200 vạn, đủ để mua 100 cái xe của mình.
“Có thể, có thể, chú Hà, cầu xin ngài, ngài đổi xe với tôi đi.” Người mặc đồ punk cúi người vẻ mặt khẩn cầu.
“Không được, xe bánh mì này là cửa hàng chúng tôi dùng để kéo đá…”
“Xe này của tôi cũng có thể! Chú Hà, tôi nói cho ngài, xe này của tôi rất có lực, cốp xe cũng lớn, vô cùng thích hợp để kéo đá! Tôi thấy nó chính là sinh ra để kéo đá!” Người mặc đồ punk mặt mày hớn hở nói.
Nếu nhà máy sản xuất GTR mà ở đây, nghe được câu này phỏng chừng sẽ khóc đến ngắt xỉu.
“Cậu lừa quỷ chắc, một chiếc xe hỏng mà muốn đổi lấy chiếc xe yêu quý của ân công tôi? Được rồi, cậu đừng nhiều lời, hôm nay tôi liền phế đi một chân của cậu, thay ân công trút giận!”
Tiền đại thiếu thấy Lâm Vũ từ chối, cho rằng anh còn chưa nguôi giận, lập tức đánh ngã người mặc đồ punk trên đất, kêu mấy tên ăn chơi trác táng khác đi lên hỗ trợ, muốn phế đi một chân của cậu ta.
Lâm Vũ thấy Tiền đại thiếu muốn làm thật, nhanh chóng ngăn cậu ta lại, vội vàng nói: “Được được, Tiền địa thiếu, đừng đánh, đừng đánh, tôi đổi, tôi đổi được chưa.”
“Chú Hà, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài.”
Người mặc đồ punk sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nghe vậy lập tức khóc lóc than thở, cảm kích không thôi, nhanh chóng bò dậy không ngừng dập đầu với Lâm Vũ.
Phải biết rằng nhà bọn họ tuy rằng có tài sản mấy trăm triệu, nhưng ở trong mắt phú nhị đại của cải hơn chục tỷ như Tiền đại thiếu thì không là cái gì.
Nếu thật muốn đem chân cậu ta phế đi, cậu ta cũng chỉ có thể bị coi như xui xẻo.
Nghĩ như vậy, một chiếc GTR đổi một cái xe bánh mì thật sự là có lời!
“Thật muốn đổi sao ân công? Ngài đừng ủy khuất chính mình.” Tiền đại thiếu vội vàng cung kính nói với Lâm Vũ.
“Không ủy khuất, không ủy khuất.” Lâm Vũ cười khổ liên tục lắc đầu.
Mình ủy khuất cái gì, rõ ràng chính là lời quá độ.
Tiền đại thiếu thấy Lâm Vũ không tức giận nữa, lúc này mới không tiếp tục so đo cùng người mặc đồ punk nữa.
Bởi vì trình độ lái xe của Lâm Vũ có hạn, cho nên đám người Tiền đại thiếu tự mình đưa anh tới khách sạn, trước khi đi còn để lại chiếc GTR, đem xe bánh mì lái đi.
Lâm Vũ nhìn thời gian, thấy không có đến muộn, ngược lại còn đến sớm 10 phút.
Sau đó anh gọi điện thoại chó Hà Kim Tường, hỏi số phòng liền lập tức đi lên.
Lúc này khách từ Miến Điện đã tới, hai người ăn mặc thực bình thường, vóc dáng đều không cao, làn da ngăm đen, dáng người cường tráng, xương gò má hơi cao, là điển hình của người Miền Điện.
Trong đó có một người thoạt nhìn khoảng 50 tuổi, hẳn chính là ông chủ, chẳng qua hai mắt ông ta ngoại trừ có khôn khéo của thương nhân thì còn mang theo một cỗ sắc bén.
*Gia Vinh, giới thiệu một chút, vị này là Mã Khôn lão bản, vị này là trợ lý của ông ấy Ngô Ai, một thương nhân bán lẻ nguyên thạch ở Miến Điện thu mua một vài viên nguyên thạch tốt.
Họ đặc biệt tới trong nước, muốn bán cho chúng † với giá tốt.” Hà Kim Tường nhanh chóng cười ha hả giới thiệu cho Lâm Vũ.
Người bán lẻ nguyên thạch ở Miến Điện trước kia anh đã tiếp xúc rất nhiều, từ cửa khẩu đào ra nguyên thạch, lại từ xa chạy tới nội địa bán cho người mua châu báu chính là vì muốn bán giá cao một chút.
Lâm Vũ nhanh chóng cùng hai người chào hỏi, vươn tay lần lượt bắt tay bọn họ.
Cái bắt tay này khiến trong lòng Lâm Vũ không khỏi chấn động, phát hiện hai người này không bình thường.
Hỗ khẩu tay phải đều có vét chai rõ ràng, loại vết chai này anh đã từng nhìn thấy trên tay của Lệ Chấn Sinh cùng Tần Lãng, là do thời gian dài cầm súng mà mài ra, cho nên anh hoài nghi hai người này hơn phân nửa đã từng là quân nhân.