Chương 266:
“Hỗn loạn? Tôi chính là vì nghe tin lời của cô, một chút hỗn loạn cũng không có, cuối cùng lại giết ba công nhân trên công trường của tôi! Tôi hỏi cô, cái gọi là không hỗn loạn của cô là dựa vào lợi ích của bản thân, hay nó bắt đầu từ sự an toàn của người dân?”
Lâm Vũ lạnh lùng liếc lại cô.
“Anh…” Hàn Băng một hồi mới nói không nên lời.
“Yên tâm đi, cô muốn sống sót đúng không? Tôi hứa với cô!” Lâm Vũ mặc kệ cô chưa nói xong, xoay người bước nhanh ra ngoài công trường.
Sau khi trở lại phòng y tế, Lâm Vũ tìm giấy và bút rồi tự mình vẽ một bức tranh chuyện phiếm, sau đó tìm năm tờ bùa trong bình và ném lên bức tranh chuyện phiếm.
Năm tờ bùa đột nhiên bốc cháy.
Cuối cùng, năm điểm lửa hình thành, rơi xuống bản đồ phiếm.
“Thượng lưu hội? Triệu Ngũ Gia?”
Lâm Vũ khẽ giật mình, sau đó khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.
Đúng lúc này, trong căn phòng riêng rộng lớn của Câu lạc bộ sức khoẻ thượng lưu hội, Huyền Thanh Tử đang trùm một chiếc khăn lụa lên mắt, đưa tay ra và đưa về phía trước, anh ta cười và nói:”Nào, các bảo bối, đừng chạy, đừng chạy, để tôihôn!”
Một số phụ nữ trẻ và xinh đẹp trong bộ sườn xám đang mỉm cười và chạy xung quanh.
“Những thứ không hữu ích!”
Huyền Chấn từ phòng trà bên cạnh mắng Huyền Thanh Tử lạnh lùng.
Hậu bối của hắn luyện tập nhiều năm như vậy, vẫn là một tên ngốc, nguyên nhân chính là hắn quá nữ tính.
“Chủ nhân, đừng tức giận, nam nhân.” Triệu Ngũ Gia mỉm cười rót một tách trà cho Huyền Chấn.
“Thật không tốt, thật không tốt!”
Lúc này, Triệu Đông Quân mới hốt hoảng chạy vào.
“Con hoảng loạn cái gì!” Triệu Ngũ Gia mắng hắn.
*Chủ nhân Huyền Chắn, không hay rồi.”
Triệu Đông Quân nuốt nước bọt, thở hồn hến : “Thứ mà con chôn ở công trường bị Hà Gia Vinh tìm thấy rồi đốt!
“Cái gì?” Huyền Chắn sắc mặt thay đổi :Làm sao có khả năng?”
“Thật, là thật! Hắn lầy một ít hạt cầu nguyện ném xuống hồ chôn chiếc bình, hoàn toàn phá vỡ đội hình của chú!”
Triệu Đông Quân vội vàng nói.
Triệu Ngũ Gia sắc mặt thay đổi, giọng điệu hoảng hốt: “Chủ nhân, tôi đã nói rồi, Hà Gia Vinh này… hắn phi thường tốt!”
Huyền Chấn bình tĩnh không nói gì, liền chế nhạo nói: “Đừng loạn, chờ tôi mấy ngày, tôi liền làm cho hắn an an lành lành nhìn!”
“Đừng chờ, hiện tại xem luôn.”
Đúng lúc này, một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên trong phòng, mọi người quay đầu lại thì thầy Lâm Vũ không biết từ lúc nào ngồi ở chiếc ghé đối diện đang mỉm cười nhìn bọn họ.
“Hà Gia Vinh?”
Khi Triệu Ngũ Gia nhìn thấy sắc mặt của Lâm Vũ đột nhiên thay đổi, thân thể chợt rùng mình, giống như vừa nhìn thấy ma, không biết Lâm Vũ làm sao mà vào được.
Để đảm bảo an toàn, hai ngày qua hắn đã cử thêm nhân lực đến ngoài cửa Thượng lưu hội.
Kết quả là Lâm Vũ bước vào mà không gây ra tiếng động.
Điều đáng ngạc nhiên hơn là cánh cửa phòng riêng đã được đóng lại rõ ràng.
Không nhúc nhích, Lâm Vũ đã ngồi ở đối diện, còn không phải là ma thì là cái gì?
Thời điểm Triệu Đông Quân nhìn thấy Lâm Vũ, vẻ mặt hoàn toàn sợ hãi, hai chân mềm nhũn, tê dại ngã xuống đất, hắn đã nhìn thấy vẻ kinh dị của Lâm Vũ từ lâu rồi, trong mắt hắn, Lâm Vũ không phải người.
Không phải một bóng ma, mà là tia chớp.
Hắn lồm cồm chạy tới sau lưng Huyền Chấn, run giọng nói: “Dao, Dao Lâu, mau, mau… giết hăn!”
“Anh cái người này miệng hôi quá.
Tôi đã nói anh đổi đi.
Sao anh không nghe?”
Ngay khi giọng nói của Triệu Đông Quân vừa rơi xuống, giọng nói của Lâm Vũ đột nhiên vang lên bên tai, hắn nện vào người hắn, quay đầu lại, liền phát hiện Lâm Vũ xuất hiện ở trước mặt hắn, nhìn hắn nở nụ cười.
Cùng lúc đó, Lâm Vũ đang cầm một tách trà trên tay, và với một tiếng “nổ” giòn tan, chiếc tách trà ngay lập tức bị xé toạc bởi cái véo của Lâm Vũ, và sau đó Lâm Vũ đập những mảnh vỡ của tách trà vào người Triệu Đông Quân bằng một lực sắm sét, đồng thời nâng cằm hắn lên.
Triệu Đông Quân hét lên ngay lập tức với một mảnh vỡ trong miệng, biểu cảm trên khuôn mặt gần như biến dạng, máu đặc đột nhiên trào ra khỏi miệng, lưỡi và cổ họng đã bị cắt ngay lập tức.