Chương 299:
“Một lũ rác rưởi!”
Lệ Chấn Sinh nắm chặt tay, cắn răng oán hận mắng một câu.
Bạch Tông Vĩ thấy đã phá đại sảnh không sai biệt lãm liền bảo nhóm người muốn vào dược phòng cùng nhà trong.
“Bên trong các người không thể đi”
Lệ Chân Sinh thây liền nóng nảy, vội vàng vọt tới trước mặt bọn họ, một phen chặn lại.
“Cút ngay! Xem anh như vậy liền biết Ị trong hai phòng này nhất định có quỷ!” Bạch Tông Vĩ măng một câu, duối tay muôn đây Lệ Chấn Sinh ra, nhưng là hắn ta đầy lại không có bất kỳ tác dụng gì, Lệ Chẵn Sinh vẫn đứng đó không chút sứt mẻ.
“Ai u mẹ kiếp!”
Bạch Tông Vĩ lại dùng hết sức đầy, : phát hiện mình giông nhự đây một cối xay đá.
Chân của Lệ Chắn Sinh giông như bị đóng đỉnh trên mặt đất, sừng sững bất động.
“Anh gây trở ngại công vụ phải , không? Có tin tôi đem anh bắt về không!” Bạch Tông Vĩ tức khắc nóng nảy, đỏ mặt uy hiệp.
“Bạch đại thiếu, dược phòng các người có thể lục Soát, nhưng trong nhà không thể vào.
Bên trong có rât nhiều tư liệu của người bệnh, đề cập đến vấn đề riêng tư của bệnh nhân, – không thể để các người tra.”
Lúc này Lâm Vũ cũng trầm mặt lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói ân ẩn mang theo một loại cảm giác áp bách.
Kỳ thật nhà trong ngoại trừ tư liệu của bệnh nhân thì còn có hòm thuốc của Lâm Vũ, trong.
hòm Có ngân châm long phượng cùng một ít thuốc bột công hiệu thân kỳ, ngoài ra còn có một ít còn sót lại của cây vạn tuế và linh chỉ trăm tuôi, vạn nhất Bạch Tông Vĩ đi vào tìm kiếm, mấy thứ này chỉ sợ đều bị hủy.
Đó là thứ Lâm Vũ coi trọng nhất, tự nhiên không thể đề bọn họ xằng bậy.
“Anh không cho tra thì tôi liền không tra? Lão tử càng muôn tra!”
Bạch Tông Vĩ lạnh giọng quát lớn một tiêng.
“Bạch đại thiếu, tôi khuyên cậu một câu, đừng có cho thể diện mà lại không cân!”
Ngữ khí Lâm Vũ cực kỳ âm lãnh, âm thâm bỏ vào nội tức.
Bạch Tông Vĩ nghe được lời này thì thân hình khối tự chủ mà run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng sơ hãi, cảm thấy nêu mình nhât quyết đi vào, Lâm Vũ có thể sẽ giết hắn.
Bạch Tông Vĩ nuốt một ngụm nước miếng nói: “Được, nhà trong liền không tra xét, nhưng dược phòng nhật định phải tra!”
“Dược phòng S0ng không được!” Lệ Chấn Sinh lạnh lùng nói.
Trong dược phòng tât cả đêu là dược liệu tôn kho cùng công cụ xử lý dược vật, nêu bị bọn họ tìm như vừa rồi, khẳng định sẽ phá hỏng hết.
“Anh không tin lão tử có thể bắt anh vê đúng không!” Bạch Tông Vĩ tức giận bùng nỗ.
“Lệ đại ca, để hắn vào đi.” Lâm Vũ hướng Lệ Chấn Sinh gật gật đầu.
Lệ Chắn Sinh cắn chặt răng, lúc này mới không tha mà tránh ra, đám người Bạch Tông Vĩ lập tức hùng hỗ đi vào, sau đó liền truyền đến thanh âm “ầm ầm” hỗn độn.
Lúc này, hạng mục Vạn Ngu Ảnh Thị ở khu đất băng phẳng trên một sườn núi vùng ngoại ô đã được dựng một tắm phông lớn màu đỏ, mặt trên viết “Nhiệt liệt chúc mừng Vạn Ngu Ảnh – Thị khởi công”, phía trước là khung chịu lực của sân khấu, thảm đỏ trải dài, xung quanh đầy những dải lụa rực rỡ, hai bên bày đây lãng hoa, bên trong là hoa tươi đủ loại sắc màu, tươi đẹp ướt át.
Phía trước là một cổng vòm lớn màu đỏ, đứng phía dưới là Vi Dự Hằng, CS Hung Tăng Thư Kiệt, Quách Triệu Tông cùng với nhân viên chính phủ các bộ phận khác đang vui vẻ phân chấn mà xem múa sư tử.
Toàn bộ hiện trường tiếng trống vang dội, vô cùng náo nhiệt.
Quách Triệu Tông xem khán đài, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, ngắng đầu nhìn xung quanh.
Không bao lâu sau, tiếng trống dừng lại, múa sư tử cũng kêt thúc.
Vi Dự Hằng nhanh chóng làm một tư thế mời, cười ha hả nói: “Quách tông, mời.
“Không gấp gáp, chờ một lát đi.
Ví bí thư, Hà tiên sinh còn chưa tới mà.”
Quách Triệu Tông ngắng đầu nhìn cửa, trong lòng không khỏi buồn bực.