Chương 346:
Bồ sung như vậy, quản lý thấy quả thật là một ý kiên hay, liên nhanh chóng kê thêm mây chục bàn dọc theo hàng rào, đề khách không đặt bàn cũng có chỗ ngồi, còn Lâm Vũ và Thang Hạo ngôi đây cũng không tự thiền? lộ bị nhô ra.
Sau khi xếp xong chỗ ngồi Lâm Vũ không thể chờ đợi được liền hỏi: “Anh Thang, nghe lời.
anh vừa nói hình như cũng có chút hiểu biết về Hà Cần Kỳ.
”
“Mặc dù nhân vật cốt cán của đại gia tộc tôi không hiểu biết nhưng đối với những tin đồn về những công tử đời thứ ba này tôi nghe thây không ít, những người hay đên quán bar đều biết.
”
Thang Hạo cười nói, tiêp đó đột nhiên nhớ ra thân phận ông chủ của Lâm Vũ mặt biến sắcvội vàng giải thích nói: “Hà tông, anh đến quán bar là yêu câu công việc à?”
“Được rồi, anh Thang, anh đừng gọi tôi là Hà tông nữa, gọi tôi Gia Vinh là được.
”
Lâm Vũ nhanh chóng cười xua xua tay.
“Hắc hắc, cái đó không dám.
” Thang Hạo vội vàng rót cho Lâm Vụ một N rượu, nói: “Vị Hà Cần Kỳ này cũng là một trong công tử có tiêng, nhưng ngược lại với đám người Sở Vân Tỷ là anh ta bởi vì phá nhà phá cửa, tên này lúc còn nhỏ không biệt học đâu được kungfu, đánh nhau vô cùng giỏi, sau này anh ta gậy chuyện ở một quán bar liền bị ba anh ta cho vào quân đội, hai năm trong quân đội nhưng, thói quen tính cách vần không thay đổi được, có một lần anh ta gây chuyện với đại đội phó, đánh người ta gãy ba cái xương sườn, bố anh ta liền đưa anh ta vệ giam lỏng một tháng, sau này ông cũng lười đề ý đến anh ta, chỉ cân anh ta không gậy chuyện quá lớn là được.
” Tải app truyện hola đọc tiếp nhé cả nhà!
Thang Hạo thêm cho Lâm Vũ vài viên đá, tiệp đó nói: “Có điều vị đại đội phó kia gững là gặp may mắn, ba cái xương sườn được thay xong, ông ta lập tức được thăng chức.
”
Không tồi, tam đệ này có chút thú vị.
Lâm Vũ không tự chủ nhếch miệng cười, tự nhiên coi mình là người nhà họ Hà.
Không lâu sau liên thầy một nhóm người từ bên ngoài đi vào, toàn độ đêu là nam, ai ai cũng là thanh niên trẻ tuổi, nhìn bề ngoài chắc cũng chỉ tầm hai mươi tuổi.
Sau khi đi đến chỗ vừa rồi Lâm Vũ và Thang Hạo ngồi, bọn họ ngồi xuống.
“Chết tiệt, đánh quả bóng mệt chét lảo tử đây.
” Một thanh niên ngôi giữa ném chiếc áo khoác da đi, cảm menu đồ uống lên và gọi rượu.
Lâm Vũ cần thận quan sát, nhìn kỹ anh ta, thầy khuôn mặt anh ta thanh 1ú, đầu tóc chải nhẹ, lông mày có vẻ giống với Hà Gia Vinh, những ánh sáng trong quán quá tối, nhìn không quá rõ ràng, chỉ là nhìn có phần giông.
“Cậu ta chính là Hà Cần Kỳ?” Lâm Vũ thăm dò hỏi.
“Hà tổng, nhỏ tiếng thôi.
” Thang Hạo nhanh chóng vô võ cánh tay Lâm Vũ nói nhỏ: “Vị ông lớn này chúng ta không chọc vào được đâu, đất Kinh Thành này rất nhiều công tử đều sợ cậu ta.
”
Ông lớn?
Rõ rang là tam đệ của Gia Vinh mà.
Lâm Vũ cười híp mắt liếc lần nữa vị “tam đệ” này ngược lại cũng không nói thêm nhiêu lời.
Không lâu sau khan đài ở giữa tâng 2 đã xuất hiện một cô gái gợi cảm mặc một chiếc áo ba lỗ đen cùng với một chiếc váy đen ngắn, âm nhạc bắt đầu bùng nổ, cô gái nhảy một điệu nhảy nóng bỏng theo điệu nhạc.
Lâm Vũ không nhịn được cúi đầu nhìn xuông một lát, đang.
chăm chú thưởng thức đột nhiên cảm thấy như có vật gì đập vào người mình, anh sờ sờ đầu cúi đầu nhìn.
thây trên bản có thêm một hạt dẻ cười đang xoay không dừng, tiếp đó lại bay đến thêm một hạt nữa, có điều lần này không _ trúng người anh mà đập trúng bàn rồi băn ra ngoài.
Lâm Vũ hướng mắt theo hướng hạt dẻ cười bay đền, ngắng đầu nhìn thấy đám người Hà Cần Kỳ đang nhìn anh.
Trong tay Hà Cần Kỳ còn cầm một nắm hạt dẻ cười, thây Lâm Vũ nhìn về hướng này, không kiên nhẫn mà xua xua tay tỏ ý anh tránh sang một bên đi, chăn NHI tầm nhìn để anh ta xem biểu diễn rồi.
Không tôi, em ba này quả nhiên ngông cuông.
Lâm Vũ cũng không thèm để ý đến anh ta, tiệp tục quay đầu lại tiếp tục xem biểu diễn.
Hà Cần Kỳ.
thấy Lâm Vũ không coi anh tạ ra gì liên cau mày, lập tức ném hết nằm hạt dẻ cười trong tay về phía Lâm Vũ, vừa đúng lúc một bóng dáng xinh đẹp lướt qua và toàn bộ sô hạt dẻ trong tay rơi hết lên người người này.
“Aa”
Bóng dáng xinh đẹp không khỏi hét lên một tiếng, Lâm Vũ kinh ngạc liếc nhìn lại.