Cực Phẩm Ở Rể


Mặc dù Đại thiếu gia Hà Cần Du một mực không lên tiếng nhưng ánh mắt đầy ghê tởm khi nhìn anh, duy chỉ có Hà Cân Kỳ lại dùng ánh mắt tò mò nhìn anh, như thể anh ta không nhận ra anh chính là người đã đánh anh ta tại quán bar hôm đó.

Sở Tích Liên không khỏi nhíu mày, lạnh lùng liệc nhìn Hà Nhiên Nhiên một lượt, tiêu nha đầu không biết sông chết, vậy mà dám bảo ta cút.

“Được rồi, Gia Vinh, nếu người ta đã không chào đón chúng ta, chúng ta cũng không cân phải ở lại đây nữa.

Cậu có phải là người nhà họ Hà hay không đều không quan trọng nữa rồi, đi thốt”
Sở Tích Liên lạnh lùng quát Lâm Vũ, sau đó xoay người bước ra ngoài.

“Ơ kìal”
Khi Hà lão phu nhân nhìn thấy Lâm Vũ chuẩn bị rời đi, bà lo lắng đưa tay vệ phía Lâm Vũ nhưng Hà Tự Khâm lại năm lấy tay bà, nói nhỏ: “Mẹ, để người ta đi, cậu ây không phải cháu của mẹ.


“Khoan đất”
Lúc này, Hà lão gia đột nhiên hét lên đầy tức giận, “Tích Liên, lời còn chưa nói xong, vội vàng đi như vậy làm gì?”
Sở Tích Liên và Lâm Vũ nghe.

thấy lời này liền dừng chân và quay đầu lại nhìn.

“Ba! Ba làm vậy là sao!” Hạ Tử Du đột nhiên có chút lo lắng, cau mày hướng về phía ba mình hô lên một tiêng.

Các cơ trên mặt của Hà lão gia nhảy dựng lên, vẻ mặt ủ rũ nói: “Cái gì?
Bây giờ Hà gia không phải do ta làm chủ sao, ta không được dùng bộ xương già này đê nói chuyện sao?!”
“Tự Khâm không dám!”
Hà Tử Khâm lập tức đứng lên, cúi đầu, cung kính nói: “Ba sẽ luôn là người đứng đầu của Hà gia.

“Ba, ba đừng hiểu lầm, anh cả không có ý đó.

” Hà Tự Hành cũng vội vàng nói đỡ mây câu tốt đẹp giúp anh cả.

Hà lão gia không thèm đệ ý đến bọn họ nữa, quay đầu nhìn vê phía Sở Tích Liên nói: “Tích Liên, ăn nói cảm kị nhất là nói không rõ ràng, bây giờ Hà gia vẫn để ta nói thì hơn, vậy àm phiên con đem những chuyện vừa nãy nói rõ ràng ra, cái gì mà người chết cách đây hai mươi năm không phải là cháu ta, rồi cái gì mà chêt tin Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!”
Hà lão gia tuy đã đã thoái vị nhiêu năm, nhưng ông trong quân ngũ cũng tu luyện khí lực, uy nghiêm, khi nói ra câu này đầy khí phách khiện người ta có chút lạnh sông lưng, hiển nhiên là ông đang chất vận Sở Tích Liên để ông ta nói rõ ràng.

Toàn bộ sảnh tiệc đột nhiên im lặng, yên lặng chờ đợi câu trả lời của Sở Tích Liên.

“Ông nội, có xong thì cũng đã xong rồi, bữa cơm này còn có thẻ ăn không?!”
Hà Nhiên Nhiên đột nhiên sốt ruột gầm lên, đập đũa xuông bàn.

“Chị!” Hà Cần Du vội vàng đưa tay ra liếc Hà Nghiên Nghiên một cái, người chị cả nàyt, cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi mà tính tình lại giống như một đứa trẻ.

“Tự Khâm, đây là cách con giáo dục con cái đó sao?!” Hà lão gia lạnh giọng nói.

“Tiểu nha đầu thối, nhanh cút đi cho tai”
Hà Tự Khâm lập tức chỉ vào Hà Nhiên Nhiên, tức giận nói.

“Cút thì cút, còn lâu con mới muốn ở lại đây!”
Hà Nhiên Nhiên lập tức câm túi xách của cô ta bước nhanh ra ngoài, khi cô ta đi ngang qua Lâm Vũ thì không quên ném cho Lâm Vũ một cái nhìn hung ác rôi lạnh lùng nói: “Con chói”
Lậm Vũ siết chặt nắm đấm cười khẩy, nêu không phải đang ở một nơi đặc biệt, anh nhất định sẽ bắt Hà Nhiên Nhiên trả giá cho những gì mà cô ta đã nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui