Lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Thư ký của Thang Hạo không khỏi kinh ngạc liễc anh, lén che miệng cười, bây giờ vận còn có người dùng nhạc chuông điện thoại di động như vậy.
Lâm Vũ thấy Thang Hạo gọi tới, lập tức nhấc máy, “Alo, Thang đại ca, bên này chúng tôi đều làm AnÀ, rồi, thư ký của anh rất có năng lực…”
“Hà tổng, anh mau trở về Thanh Hải trồn đi!”
Ở đầu bên kia điện thoại Thang Hạo vội vàng ngắt lời anh, có chút luống cuông.
“Thang đại ca, xảy, ra chuyện gì, đừng vội, nói chậm thôi.
” Lâm Vũ cau mày.
“Tam thiếu gia nhà họ Hà tới đây!”
Thang Hạo run rấy: “Quản lý quán bar bị ép đã bán đứng tôi.
Lúc này, tam thiếu gia đưa mây tên côn đô ra bên ngoài gây rôi.
Anh mau quay vê Thanh Hải trốn đi, nêu không sẽ bị cậu ta bắt được.
”
Em ba?
Lâm Vũ không khỏi nhệch miệng cười, thành thật mà nói, mặc dù Hà Cần Kỳ từng xung đột với anh, nhưng người trẻ tuôi ở họ Hà, anh không có thành kiến nhất là cậu ta, mặc dù cậu ta có chút phù phiếm và không đàng hoàng, nhưng ít nhất cậu ta không giông anh trai, chị gái của mình, lỗ mũi hướng lên trời.
“Tôi đi, thì anh phải làm sao? Anh nói cho cậu ta biết, đề cậu ta đừng ra tay, đợi lát nữa tôi liền qua.
” Lâm Vũ bình tĩnh nói.
“Hà tông, không được, ngày đó anh đánh cậu ta, cậu ta nhất định sẽ không khiến anh cảm thấy khá hơn!
Thang Hạo lập tức lo lắng, nhanh chóng.
thuyết phục, “Anh nghe lời tôi, mau rời khỏi đây, ngày đó tôi không làm gì, cậu ta sẽ không làm gì tôi đâu.
”
“Không sao, Thang đại ca, anh đợi tôi, tôi qua ngay!”
Lậm Vũ nói xong liền cúp điện thoại, tiếp theo bảo thư ký đưa đến chỉ nhánh công ty Vinh Tâm Mỹ Nhan.
Đây là lần đầu tiên Lâm Vũ đến chỉ nhánh Vinh Tâm Mỹ Nhan ở Bắc Kinh, mây ngày nay có quá nhiều việc, anh không có thời gian đến.
Anh ngắng đầu liếc nhìn toà nhà cao ngất được tráng gương, hơi na sốt, Sở Vân Tỉ này thực sự có năng lực, toà cao ôc tốt như vậy hóa ra chỉ là một trong vô số tài sản thuộc sở hữu của công ty ông ta.
Dưới sự dẫn đường của thư ký.
Thang Hạo, Lâm Vũ trực tiếp đến văn phòng tổng giám đốc ở tầng 20.
Đồng thời, tầng này cũng là nơi nhân viên tiếp thị làm việc, thuộc kiểu môi trường làm việc cởi mở, nhưng lúc này, tât cả nhân viên đều không làm việc, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khu vực lễ tân.
Nhìn thấy năm người ở khu vực lễ tân, trong đó có một người là Hà Cần Kỳ, cậu ta đang lật từng cuốn sách trên kệ ở khu vực lễ tân, lật từng cuôn sách, xé từng cuốn một rôi ném lại, lắm bẩm: “Tất cả là đồ vật gì đây?”
Bốn người còn lại lấy hết đồ ăn vặt trong khu tiếp tân, mở ra, ăn hết rồi ném khắp sàn nhà.
Thang Hạo mặt mũi sưng xanh quỳ trên mặt đất, hai tay ôm chậu hoa đặt trên đầu, trên mặt lộ ra vẻ chua xót.
“Thằng nhóc đó tới hay không tới, nêu không tới tôi sẽ đập nát cái công ty này!”
Hà Cần Kỳ chờ có chút sốt ruột, lần nữa xé những quyền sách, Lâm Vũ bắt lầy quyên sách bị xé, lạnh lùng nói: “Dán lại tất cả sách lại cho tôi.
nhặt đồ ăn vặt trên sàn, ăn hết! “
Nghe thấy âm thanh này Hà Cần Kỳ đột ngột quay lại, khi nhìn thầy lộng Vũ thì kinh ngạc, thốt lên: “Là anh?!”
Trưa hôm qua lúc cậu ta nhìn thấy Lâm Vũ, cậu ta đã cảm thây có chút quen thuộc, đặc biệt là khi cậu ta nghe thấy ba chữ “Hà Gia Vinh”, cậu ta cảm thầy rất quen thuộc, nhưng nhất thời cậu ta không nghĩ ra, Hệ này lại đột ngột nhìn thầy Lâm: Vũ, cậu ta mới hôi phục tinh thần.
Hóa ra Hà Gia Vinh chính là người đã đánh mình trong quán bar ngày hôm đó!