“Được đó, nhóc con, bảo đến liền đến, đúng là đàn ông!” Hà Cần Kỳ liếc nhìn lạm Vũ, thích thú nói, “Nghe nói hôm qua anh đã đi xét nghiệm ADN với ông nội? Nếu anh thực sự là con của chú hai tôi, vậy thì sau này tôi còn phải gọi anh là anh hai!”
“Ừm, em ba thật sự biết rõ tình hình chung.
” Lâm Vũ hài lòng gật ö đầu với cậu ta, em ba này còn biết điều.
“Haiz, đừng nói sớm như vậy.
Còn chưa chắc anh có phải con trai chú hai tôi không, hơn nữa còn chưa có kết quả xét nghiệm quan hệ cha con, Giỏ Ï nên hai người chúng ta không có quan hệ gì.
Vừa hay tranh thủ thời gian này giải quyêt ôn thỏa chuyện ngày đó đi.” Hà Cần Kỳ nghiêng đầu nói.
“Cậu muốn tính toán như thế nào?”
Lâm Vũ cười nói.
“Rất đơn giản, không phải anh có thể đánh nhau sao? Hôm nay tôi mang theo bốn người đến đánh với anh, nếu anh có thê đánh bại bốn người bọn họ, cho dù anh không có quan hệ huyết thông với nhà họ Hà, sau này tôi vân sẽ thừa, nhận anh là anh cả.
Không… Hà Cần Du là anh cả của tôi, tôi chỉ có thê gọi anh là anh hai.”
Hà Cần Kỳ khoanh tay trước ngực, một bên nói một bên cà lơ phất phợ chuyên động trước mặt Lâm Vũ, tiêp tục nói: “Nhưng nều anh thua, anh phải gọi tôi một tiếng tam gia, chẳng sợ về sau anh vào nhà họ Hà chúng tôi, lúc riêng tư anh vẫn phải gọi tôi như thê, thê nào, dám hay không?!”
Một bện Thang Hạo đang quỳ trên mặt đất kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, có chút không dám tin, hóa ra Hà tổng là nhị thiếu gia nhà họ Hà? !
Lâm Vũ không khỏi buồn cười trước tên tam thiêu gia này, dám bảo anh hai của mình gọi cậu ta là tam gia, tên nhóc này thật sự rât lây.
_ “Được, tôi đồng ý với cậu.” Lâm Vũ mỉm cười gật đâu, trước khi bước vào nhà họ Hà, thu phục được tên em ba này cũng không tệ lăm.
“Đây là anh nói, đừng hói hận!”
Hà Cần Kỳ nở nụ cười ranh mãnh ft rên khuôn mặt, trong lòng đắc ý không thôi.
Nhìn Lâm Vũ như tăng nhìn một con cá đã cắn mồi.
Bởi vì cậu ta cảm thấy chỉ cần Lâm Vũ đồng ý, cái tên tam gia này Lâm Vũ nhật định phải gọi rôi.
Mặc dù bề ngoài bốn người cậu ta mang theo có vẻ bình thường, nhưng họ đều là đặc cộng được phái từ cục của bác cả.
Lây một địch mười.
Cậu ta biết Lâm Vũ mạnh, nhưng dù anh có mạnh cỡ nào cũng không thể đánh bại bốn người họiI Bốn người đặc công của Cục An ninh Quốc gia cũng khinh thường nhìn Lâm Vũ, nhìn thân hình gây gò của Lâm Vũ, bọn họ cũng không coi trọng anh.
“Không hối hận, chỉ cần các người không hồi hận.”
Trên môi nở nụ cười, Lâm Vũ quay sang nói với Thang Hạo: “Thang đại ca, đứng dậy đi.”
Nói xong, anh giơ tay lên, quyền sách bị rách trong tay đột nhiên bật ra, đập vỡ bình hoa trong tay Thang Hạo.
Thang Hạo giật mình, anh ta bật dậy, vội vàng lắc mạnh những mảnh vỡ trên đầu.
Khi bốn người nhìn thấy c cảnh này, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, vốn dĩ vẻ khinh thường trong mắt đã bị quét sạch, thật giỏi!
Cách xa năm sáu mét, có thê làm vỡ một chiếc bình sứ nặng chỉ bằng một cuốn sách vỡ.
Cánh tay lợi hại ghê!
Nhìn thấy cảnh này, Hà Cần Kỳ tràn đầy phấn khích mà không hề ạ lắng, không ngừng xoa tay, có trò hay đề xem tôi.
Bốn người đặc công vây quanh Lâm Vũ, nhưng bọn họ không hấp tập ra tay, lạnh Ni nói: “Anh trước đi.”
Bốn đánh một, nếu như bọn họ ra tay trước sẽ có chút như là bắt nạt, nhưng Lâm Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, ôn nhu nói: “Nếu như tôi đánh, các người sẽ không có cơ hội.
Ra tay đi, hai phút nữa nhân viên công ty chúng tôi giải lao, đừng làm phiên họ ăn trưa.”