Hà Cần Du xấu hỗ mặt đỏ bừng, người ngôi đó không hiểu biết nhà họ Hà, nêu không nhà họ Hà sẽ bị cô ta làm mắt mặt!
“Cận Du, nhanh lên, mau giúp chị!”
Hà Nghiên Nghiên không nhịn được liên tục đánh rắm, năm lây quân áo Hà Cần Du, đem nước tiêu trên người quẹt lên Hà Cần Du, đột nhiên Hà Cần Du cảm thấy sắp nôn ra, không nói một lời, kéo chị gái mình hướng bên ngoài chạy.
“Thưa ngài, ngài không thể rời đi, ngài đã ảnh hưởng đên bữa ăn của khách, chúng tôi yêu cầu ngài phải bồi thường cho chúng tôi!”
Lúc này, sau khi biết sự việc quản lý khách sạn vội vàng chạy ra, đưa tay ra ngăn cản.
“Con mẹ nó để tôi đi!”
Hà Cần Du đá anh ta ra, xấu hỗ lôi chị gái ra khỏi nhà hàng, đồ vật dơ bần rơi ra từ người Hà Nghiên Nghiên cũng vương vãi khắp đường.
“Được rồi, để bọn họ đi, tôi sẽ bồi thường tiền!” Lãm Vũ không nhịn được Cười.
Cuối cùng, Lâm Vũ đã thanh toán tiền ăn của cả phòng, bên khách sạn mới cho họ đi.
“Anh hai, anh trâu bò thật đó!”
Sau khi ra khỏi khách sạn, Hà Cân Kỳ ngưỡng mộ, phục sát đât Lâm Vũ, cậu ta không ngừng khen ngợi Lâm Vũ, như thể cậu ta mới là anh em với Lâm Vũ, cùng Hà Cần Du và Hà Nghiên Nghiền không có quan hệ huyết thông.
“Anh mau nói cho em biết, anh làm thê nào vậy? Một tờ giấy nhỏ mà khiến chị em..
.chị em làm vậy, hahaha…
Hà Cân Kỳ nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, không khỏi bật cười, “Học được cái này, em có thể chỉnh chết bọn ngu xuân đôi nghịch với lão tử!”
“Ò? Còn có người dám chống lại cậu?” Lâm Vũ nhíu mày.
“Đương nhiên, Trương gia, Lý gia, còn có Vạn gia, mây tên nhãi ranh đối nghịch với em, nhưng bọn họ chỉnh em, em cũng chỉnh lại bọn họ, không ai thua ai.” Hà Cần Kỳ ngâng cao đâu có phần không phục nói.
“Đáng.
tiếc trong.
chốc lát tôi không thể dạy cậu chiêu này.
Vừa rồi tôi dùng quả câu giây đánh vào huyệt đạo.
Cho dù cậu có đủ lực cũng có thể đánh không chính xác.
Cậu phải học từ từ.” Lâm Vũ kiên nhẫn giải thích.
“Huyệt đạo, anh, anh còn biết về huyệt đạo?” Hà Cần Kỳ ngạc nhiên hỏi.
“Tôi là bác sĩ, bác sĩ Trung y.” Lâm Vũ giải thích.
“Thật sao? Trung y?!”
Hà Cần Kỳ kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, hiển nhiên là không tin có một học viên Trung y trẻ tuôi như vậy.
“Sao, không giống ?” Lâm Vũ cười nói.
“Giống, giống, nhưng em không biết y thuật của anh như thê nào, liệu có tốt hơn con chó già Vạn gia không.” Hà Cần Kỳ vội vàng gật đâu.
“Vạn gia? Vạn gia còn có bác sĩ?”
Lâm Vũ tò mò hỏi.
“Ừm, cũng là bác sĩ Trung y, còn là ngự y ý Đ Ông ta chữa bệnh cho những, nhân vật cao cấp.
Mỗi khi ông nội bị ôm cũng sẽ mời ông ta.” Hà Cần Kỳ bĩu môi khinh bỉ nói, “Thật ra em thây y thuật của ông ta cũng chỉ như vậy thôi.”
Ngự y?