Cực Phẩm Ở Rể


Anh ta chỉ biết Hà Cần Du đem kết quả giám định đến gặp Lâm Vũ, nhưng anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Cũng đúng.” Sở Tích Liên nghiêm túc gật đầu, “Dù sao Hà Cần Du cũng là Si bộ của Bộ Tư pháp, còn Gia Vinh chỉ là một doanh nhân nhỏ kiếm được số tiền nhỏ.

So sánh hai người thì một trên trời một dưới đất, nhà họ Hà là nhà cao cửa rộng, vốn Hà Gia Vinh đã có khoảng cách tâm lý lớn, mặc cảm nặng nê, nêu bị nhà họ Hà làm nhục, chắc chắn tâm lý sẽ vặn vẹo.”
“Bởi vì không được nhà họ Hà châp nhận, tinh thân bị chịu kích thích…
Nên mới nói loại ảo tưởng này cũng là bình thường.” Ân Chiến cũng nói, nn phải nhị thiếu gia nhà chúng ta..
“Đủ rồi, cậu nói quá nhiều rồi!”
Sở Tích Liên cau mày trầm giọng ngắt lời anh ta, sắc mặt tràn đây tức giận.
“Tôi đáng chết, thủ trưởng bót giận.”
Ân Chiến vội vàng cúi đầu.
“Được rồi, đi thôi, về rồi lại nói.” Sở Tích Liên trầm giọng nói.
Ân Chiến nhanh chóng khởi động xe rời đỉ.
Ngày hôm sau, Lâm Vũ xách hành lý từ khách sạn đến.

căn nhà mới thuê, chính thức dọn đến, buổi trưa anh tự tay nâu một sô món rồi mời Thang Hạo qua nhà ăn.
Sau khi biết được Lâm Vũ không có huyết thống với nhà họ Hà, Thng Hạo không khỏi thở phào nhẹ nhốm, anh ta sẽ không có quá nhiều áp lực khi kết thân với Lâm Vũ, ngoài ra, anh ta biết nhà họ Hà cũng không tốt đẹp gì.
Buổi tối, Lâm Vũ đi siêu thị mua một ít thực phẩm, rau củ quả, về đến nhà, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Anh lấy điện thoại di động ra, thấy đó là một sô lạ, anh hơi do dự, sau đó nhấc máy.
“Hà Gia Vinh?” Giọng nói đầu dây bên kia u ám và nặng nê.
“Anh là?”
Nhóm chú trọng lên truyện trên app truyện hola nhé! “Hà Tự Khâm.”
Lâm Vũ hơi sửng sốt, sau đó nhẹ giọng nói: “Xin chào, xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”
Anh không có ấn tượng tốt với vị gia chủ nhà họ Hà này, hai đứa con của ông ta thì xâu tính và kiêu ngạo, có lẽ người cha như ông ta cũng không.
khá hơn là bao, lúc đầu Lâm Vũ còn tưởng rằng ông ta vì chuyện của Hà Nghiên Nghiên nên mới tìm anh, nhưng sau khi suy nghĩ thì thấy không phải.

Chuyện mất mặt như vậy, Hà Nghiên Nghiên sẽ không dám nói ra.
“Nghe nói cậu thuê nhà ở Bắc Kinh?
Sao vậy, cậu định sống lâu dài ở Bắc Kinh?” Giọng Hà Tự Khâm cực kỳ lạnh lùng.
“Xem là vậy đi, tôi định ở đây một thời gian.” Lâm Vũ không khỏi nhíu mày, “Sao vậy, Cục An ninh Quốc gia còn lo cả chuyện này?”
Hà Tự Khâm cười lạnh, không lạnh không nóng nói: “Hà Gia Vinh, cậu không liên quan gì đến nhà họ Hà chúng tôi.

Có một số việc, cậu không cân mơ mộng.

Cậu không thuộc về thủ đô, ở đây cũng không hoan nghênh cậu.

Tôi khuyên cậu nên sớm quay lại Thanh Hải đi.”
hương 229: Tôi đã quyêt định rôi “Bắc Kinh trở thành của nhà họ Hà từ khi nào vậy?” Lâm Vũ cười lạnh, giọng điệu có phần mỉa mai, “Dù gia tộc ông có thế lực mạnh như thế nào, ông cũng không có quyền khống chế tự do của tôi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui