“Tôi chính là, tôi chính là.
” Mao Ức An nhanh chóng đi hướng tới phía Lâm Vũ vươn tay ra, cười nói: “Hân hạnh được gặp mặt, tiêu tiên sinh, làm phiền anh giúp tôi đi xem bệnh nhân thay cho đội ngũ bệnh viện của chúng SN tÔI.
“Dễ bàn.
” Lâm Vũ cười rồi nắm tay với anh ta.
Mọi người làm quen với nhau một hồi sau, Lâm Vũ liền đi theo đám người Mao Ức An đi xem bệnh nhân.
Lúc này, Hoàng Hải Bình vẫn đang năm ngủ ngon lành ở trong phòng, vừa ngủ vừa ngáy lên ngáy xuống, hiển nhiên là cực kỳ mệt mỏi, do bị đau lưng mây ngày nay Sạn bà ta không có được ngày nào là được ngon giâc cả.
Lậm Vũ đưa tay ra sờ sờ trên xương sống thắt lưng của Hoàng Hải Bình, tiệp theo cười nói: “Vân còn ồn, tình hình vẫn không đến mức đặc biệt nghiêm trọng cho lắm, có thê trị khỏi được.
”
Nghe được lời này của anh ta, sắc một của Mao Ức Ấn cùng với Sử phó viện trưởng đột nhiên biên đổi, ban nãy cái bệnh khiến cho hai người bọn họ hù cho chết luôn mà tới tay của Lâm Vũ lại biến thành tình hình không đến mức đặc biệt nghiêm trọng?
“Đậu Lão, tôi không có mang ngân châm đến, không biết là có thể mượn của bà dùng một chút không?” Lâm Vũ dò hỏi.
“Đương nhiên có thể!” Đậu Lão nhanh chóng lấy cái hộp châm ra và đưa cho Lâm VŨ.
Lâm Vũ mở cái hộp châm ra, lẫy ra một cây ngân châm, làm ra dáng hướng về phía trên lưng của Hoàng Hải Bình mà đi.
“Dừng tay!”
Lúc này ở sau lưng của Lâm Vũ truyền đến một tiêng gâm, tiếp đến có một bóng người đột nhiên chạy đến trước mặt của Lâm Vũ, một hồi cướp lấy cây châm trên tay của Lâm Vũ, rồi đập mạnh xuông đât.
Chú Thích: Tam tiêu lục phủ”: cách gọi của đông y, tam tiêu gồm: thượng tiêu là lưỡi, thực quản, tim phôi; trung tiêu là dạ dày; hạ tiêu là ruột non, ruột già, thận và bàng quang, lục phủ dạ dày, tai, mật, tam tiêu, bàng quang, ruột già, ruột non
Ánh mắt của Lâm Vũ đột nhiên trọn tròn, ngay tức khắc liền đột nhiên giận dữ, quay đầu lại nhìn, lại phát hiện được ném đi châm chính là bị một người đàn ông mập mạp tầm hơn năm mươi tuôi, có mái tóc hói và kiều tóc đặc trưng của vùng Địa Trung Hải.
“Anh làm cái quái gì vậy?!”
Không đợi Lâm Vũ đến mức giận lên, Đậu Lão liền dẫn đầu trách cứ người có kiểu tóc của Địa Trung Hải một tiếng, vẻ mặt cực kỳ là tức giận.
Cướp châm ném châm, đối với một bác sĩ Trung y mà nói thì đó chính là một sự sỉ nhục.
Địa Trung Hải mặc dù ném đi châm trọng tay của Lâm Vũ, nhưng bọn họ đêu là đồng nghiệp bác sĩ Trung y, cái này chăng khác nào là đánh vô mặt của các bác sĩ Trung y.
“Anh là ai?! Ai cho phép anh đi vào đây!”
Mao ƯỨc An cũng lạnh giọng hướng về phía Địa Trung Hải quát lớn nói, ông ta liếc nhìn Địa Trung Hải một cái, cảm giác người này cực kỳ lạ mặt, anh ta không phải là người của Lâm Vũ mặt bình tính, không kiêu ngạo không siêu nịnh mà chât vấn nói.
“Không phải là do Lữ bộ trưởng ra lệnh, mà là do tôi tự mình đi đoạt lấy!”
Địa Trung Hải đầy cặp kính cận thị trên sông mũi dày như đáy chai rượu xuống, cau mày lạnh lùng nói với Lâm Vũ: “Tôi cũng chỉ là bắt buộc phải làm như vậy mà thôi, vừa rôi nêu mà không phải do tối ngăn cản cậu đúng lúc thì chắc bây giờ: đã gặp một tai nạn chết người rôi.
“Gặp tai nạn chết người?!”
Lâm Vũ không nhịn được liên cười nhạo một tiêng, nói một cách khó hiểu: “Không biết ông nói những lời này là có ý gì?”