Người đàn ông cao to bị kích động đem quân áo mặc lên trên người, do là thân hình của ông ta so với Lâm Vũ còn lớn hơn nên khi mặc lên người nó rất là chặt, nhưng anh ta vấn cười cười đến mức toe toé, sạu đó sắc mặt trở nên nghiêm túc vỗ vÕ ngực cam đoan nói: “Hà tiên sinh, anh yên tâm đi, cái con phố.
này thì tôi làm trùm, sau này ai mà dám lại đây gây.
sự thì tôi chắc chắn sẽ liều mạng với tụi nói”
“Được rồi, mau dẫn người của cậu cút đi, đừng có ảnh hướng đến tâm trạng của Hà tiên sinh.
” Lưu Mộng Huy có vẻ không kiên nhẫn nói một tiêng.
“Tốt thôi, tôi sẽ cút đi, sẽ cút đi cho!”
Người đàn ông cao to gật đầu một cái, lập tức quay người đi kêu băng nhóm của mình đi ra ngoài.
“Đại ca, chúng ta cứ như vậy mà đi rôi à, thế thì làm thế nào đi bàn giao với Vạn thiếu gia ?” Một người cấp dưới của anh ta hỏi.
“Bàn giao cái bíp â ấy, bồ mày xém chút nữa là bị nó hại chết rồi!” Người đàn ông cao lớn mạnh mẽ đánh xe một đâm, đột nhiên nhận ra mình còn đang mặc áo khoác do Lâm Vụ đưa cho, anh vội vàng cởi ra cần thận, còn ở trong tay anh như một kho báu.
Sau đó anh ta lạnh lùng nói: “Từ nay về sau nhớ kỹ càng cho tao, thằng Chuơng 244: Tôi sẽ liếm nó thật sạch sẽ cho ngài chóa nào dám gây chuyện ở Hôi Sinh Đường … Không, thẳng chóa nào dám nói “không” thì tự bản thân tao sẽ đi giết nó! Bây có nghe rõ hay không hả ?!
“Nghe rõ rồi!”
“Lên xel”
Người đàn ông cao to phát tay, nguyên nhóm người đêu nhảy lên trên xe lập tức rời đi.
“Lưu cục trưởng, lần này phải cảm ơn anh rồi.
” Lâm Vũ tràn đây cảm kích nói.
Tuy rằng tụi du côn lưu manh này nọ thì anh ta không sợ, nhưng nêu là _ đắc tội với bọn họ, thì sẽ phiền phức như là bôi thuốc cao trên dạ chó mỗi ngày vậy, cũng rất là đau đầu thật, Lữu Mộng Huy thê mà dọa sợ được tụi nó, thất sự là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
“Hẳn là, nếu lần sau lại có người nào đến tìm phiền toái, thì người anh em hãy trực tiệp liên hệ dặn dò với tôi là được.
” Lưu Mộng Huy nói một cách đầy sự nịnh nọt.
Lúc này Sở Tích Liên đang viết cái gì đó trong phòng làm việc của bộ chỉ huy quân sự.
Cả nhà tải app truyện hola đọc ti8ếp nhiều nhiều nhé! “Gốc cóc cóc…
Ngoài cửa đột nhiên truyền vô một hôi tiêng đập cửa, sau đó thì nghe được nhân viên cảnh vệ cao giọng nói: “Báo cáo trưởng, Đại đội trưởng Ân đang muốn xin gặp ạ!”
Trong quân đội ai ai cũng biết Ân Chiến là lính dưỡi cũ của Sở Tích Liên, hiện tại cũng đang là quản gia của Sở gia, cho nên đồi với ông ta_ đều là phá lệ tôn kính, trước sau vẫn xưng hô ông ây là đại đội trưởng Ân.
“Cho ông Ấy tiền vào đi!” Sở Tích Liên không ngắng đầu lên nói.
“Cảm ơn người anh em.
”
Ấn Chiên võ võ vai của người cảnh vệ, trực tiệp đi vào văn phòng, nói với Sở Tích Liên: “Đội trưởng, tiêu thư lại làm loạn ở nhà nữa, không nên ra khỏi nhà.
”
Sau lần trước mà theo bên Thanh Hải trở vê, thì Sở Vân Vi liền tự giam bản thân ở trong phòng của mình, lần trước Lâm Vũ đi đên nhà họ Sở ăn cơm, không cso thê nhìn thấy được cô, cũng không phải là do Sở Tích Liên có ý sắp xếp, mà sợ Sở Vân Vi nói những thứ không nên nói với Lâm Vũ.
“Cứ để cho nó nháo lên đi, cho dù là có nháo cho trời sập xuông đi nữa, thì cũng đừng hòng mà được thả ra!” Sở Tích Liên âm thanh lanh lùng nói: “Do tôi lúc bình thường rất là hay chiều hư nó rồi!”
*Vâng!”