Cực Phẩm Ở Rể


Nhìn thấy chị gái bình an vô sự, Hà Cần Du không khỏi hừ lạnh một tiếng, châm chọc liệc nhìn Lâm Vũ, nhìn thấy khuôn mặt bình tính của Lâm Vũ, liên lập tức tức giận.

“Tôi nói cho cậu biết, cậu hiện tại không cân kiêu ngạo như vậy với tôi, nhiều nhất đến mười hai giờ đêm nay, cậu khóc cũng không kịp, chị gái cậu một là mạng không còn hai là chân không còn.


Lâm Vũ lạnh nhạt liếc nhìn cậu một cái, nêu không bởi vì cây lê- bô-li kia, Hà Nhiên Nhiên hiện tại không biết thành bộ dạng gì, nếu như hiện tại cô muôn sống thì lập tức cưa chân mới được.

Nói xong anh cũng không quan tâm Hà Cân Du nữa, anh nhìn Hà lão phu nhân dịu giọng nói: “Bà cụ, bà chú ý sức khỏe nha, con mang ít thảo dược cho bà, bà nâu cháo nhớ bỏ vào một Ít nhé, có thể lợi khí bỗ máu, kéo dài tuôi thọ, con có việc nên đi trước, đợi vài hôm nữa con quay lại thăm bà.


“Cần Vinh, ngồi một chút đi.


Hà lão phu nhân nhìn thấy Lâm Vũ muôn đi, lập tức căng thẳng, nắm chặt lấy tay Lâm Vũ.

Lâm Vũ nhìn bà cười, sau đó rụt tay lại, liếc nhìn Hà Cần Du một cái rôi nhanh chân bước ra ngoài.

“Anh hai, anh đừng để ý anh cả em, tính anh ây là vậy đấy.

” “Hà Cần Kỳ trọn mắt, vô cùng không vui nói.

“Cần Kì, lỡ như hai ngày này chị em gặp chuyện không may, chăm sóc tốt cho bà, đừng đề bà quá đau buồn.


Lâm Vũ nhè nhẹ võ vai cậu.

“Anh hai, anh nói là thật sao, chị lớn của em nghiêm trọng như vậy à?” Hà Cần Kỳ cả mặt hoang mang nhìn Lâm Vũ, y thuật của Lâm Vũ cậu đã chứng kiến qua, mây loại thuốc giải rượu quả thật vô cùng thần kì.

“Mọi chuyện khó mà nói trước, anh chỉ nhặc cậu đề phòng vạn nhất thôi.


Lâm Vũ an ủi một câu, không nói sự thật, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi trở về y quán, điều khiến Lâm Vũ kinh ngạc là Giang Nhan lại ở đây.

“Chị Nhan, cô sao lại đến đây?” Lâm Vũ cực kì cao hứng chạy đến cô ây hỏi: “Không tan làm à?”
“Tối qua thức đến nửa đêm, chủ nhiệm chúng tôi cho chúng tôi nghỉ để chúng.

tôi nghỉ ngơi.

” Giang Nhan gật đâu nói.

“Đừng nói, bà cô độc ác đó đi rồi, người chủ nhiệm mới đến này của các cô vẫn không tệ.

” Lâm Vũ cười nói.

“Ừa, người quả thật rất tốt, rất quan tâm chúng tôi.

” Giang Nhan vươn vai một cái, ngáp một hơi.

“Buồn ngủ rồi? Vào phòng ngủ một chút đi, trong phòng có giường.


“Không cần đâu, qua hai ngày nữa là Trung Thu rồi, tôi tính bảo.

anh củng nhau đi dạo phỏ, mua ít đồ gửi cho ba mẹ.

Giang Nhan nhắc như vậy Lâm Vũ mới nhớ đến sắp Trung Thu rôi, không nghĩ đến thời gian trôi qua nhanh như vậy, xem ra năm nay không thể về cùng ba vợ, mẹ vợ đón Trung Thu rồi.

“Chị Nhan, nếu không thì gọi ba mẹ đến Bắc Kinh đón Trung Thu nhé?”
Lâm Vũ đề nghị.

“Tôi đã nói rồi, bọn họ không hứng thú, nói là được nghĩ chỉ hai ngày, đi qua đi lại mặc công.

” Giang Nhan lắc đầu, “Huống hồ trong nhà còn Có mẹ nuôi, Giai Giai và Thanh Mi nữa.


“Ò.

” Lâm Vũ nghe Giang Nhan nhắc đến Diệp Thanh Mi, trong lòng bắt giác nôi lên một trận chua xót, Lúc đâu khi cô còn anh Thanh Hải, bản thân nói răng phải chăm sóc cho cô ấy, kết cục bây giờ thì cô ây vận ở Thanh Hải, còn anh lại chạy đến Bắc Kinh.

Giang Nhan chú ý đến vẻ khác thường của Lâm Vũ, nên thâm ý liếc nhìn Lâm Vũ một cái, sau đó quay đầu nhì quán n ìn cổng lớn y quán nói: “Y ày to như vậy, sau này bệnh nhân đông hơn, anh và Lệ đại ca hai người có làm nồi không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui