Nghe vậy, Lữ Hiếu Cầm trở nên đờ đân, cơ thể vì chịu kích động, run lên, từ đáy lòng ông ta dâng lên một nỗi tuyệt vọng.
Ông ta biết chủ nhiệm Bàng là bác sĩ giỏi Í nhất hiệp hội khoa chỉnh hình của nước Mỹ, nêu được người ta nói vậy, còn đây ông ấy gần như đã nói vợ ông ta thật sự sẽ liệt.
Chưa bao giờ bất lực và thê thảm vây quanh ông ta, ông ta làm bộ trưởng y tê làm gì? Toàn bộ bác sĩ Hoa Hạ đều nghe mệnh lệnh của ông ta đề làm gì? Cuối cùng ông ta cũng chỉ trơ mắt nhìn vợ mình năm liệt trên giường!
Lúc trước cũng đã chuẩn đoán, nhưng chuyện xảy ra bắt ngò lại càng khiên cho người ta đau khô hơn.
Quản Thanh Hiền, Mao Ức An và bác sĩ Tuân đều cúi đầu, mặt buồn bã, không biết nên nói cái gì cho phải.
Năng lực bọn họ cũng có hạn, không có cách nào thay đồi.
Phó viện trưởng Sử ở bên cạnh lại nhỏ giọng nói, Tôi nói để bác sĩ Tiểu Hà thử xem, cũng không nghe…
không nghe đi…”
Ở trong lòng anh ta, Lâm Vũ chính là thân tượng, chỉ với thủ pháp xoa bóp cũng đã khiến ông ta cúi đầu làm fan, tật nhiên ông ta phải nói vài câu bắt bình cho thân tượng của mình.
“AI?”
Lữ Hiếu Cẩm nghe vậy, lập tức tỉnh táo cau mày hỏi phó viện trưởng Sử: “Tiêu Hà, Hà Gia Vinh lân trước các người đã gặp.
” Phó viện trưởng Sử nhỏ giọng nói: “Lúc đó cậu nhóc cũng nói có thê trị liệu cho phu nhân mà các người không tin.
”
“Gậu ta cái rầm Lữ Hiếu Cẩm vừa nghe là Hà Gia Vinh, lập tức thất vọng, „ông ta vốn còn cảm thấy ‘ trung y vô dụng, Hà Gia Vinh lại trẻ tuôi như vậy, ông ta không tin Hà Gia Vinh có thể vượt qua thử thách y thuật.
“Đúng vậy, nếu cậu ta điều trị, có thể Hải Bình còn không sông đên bây giò!”
Quản Thanh Hiền thấy Lữ Hiếu Cảm nói vậy, cũng lập tức tự tin, tức giận nói với phó viện trưởng Sử.
“Được rồi, anh cũng không giỏi giang gì”
Lữ Hiếu Cẩm lạnh lùng lớn tiếng quát Quản Thanh Hiền, Quản Thanh Hiền rụt cô lại, nhanh chóng lui vê.
“Bộ trưởng Lữ, tôi biết anh không coi trọng trung y, nhưng mà bây giò việc đã đên nước này, tôi cảm thấy nên thử phương pháp của trung y, cũng là lần trước eo của phu nhân được Đậu Lão xoa bóp mà giảm đau.
” Mao Ức An lúc này cũng đứng ra khuyên Lữ Hiếu Cẩm.
Tuy nói ông ta không có thiện cảm với trung y, nhưng việc đã đên nước này, chỉ có thê còn nước còn tát thôi.
“Được rồi, tôi sẽ tự mình đến nhờ Đậu Lão.
” Lữ Hiệu Cẩm không kìm được thở dài, thật sự không nghĩ tới, chính mình có ngày hôm nay, sẽ đến trung y câu cứu.
“Bộ trưởng Lữ, Đậu Lão gân đây đang dưỡng bệnh.
Hơn li nhờ Đậu Lão còn không bằng nhờ: Hà Gia Vinh, vì là người quen cũ, tôi biết ông ta chữa bệnh này không giỏi nhưng Hà Gia Vinh nói cậu ta có thể trị được.
”
Mao Ức An nhớ tới chuyện ngày đó, đứng ở góc độ trung lập nói.
“Thật à?” Lữ Hiếu Cẩm nhíu mày, có chút không tin.
“Thật sự, lần trước chính là Đậu Lão đề nghị cậu ta chữa cho Hoàng phu nhân.
” Mao Ức An nhanh l nói.
“Được rồi, tôi sẽ cho cậu ta một cơ hội, các người gọi cậu ta đến đây.
”