Cực Phẩm Ở Rể


Lữ Hiếu Cầm chắp tay sau lưng ra lệnh, giống như đề Lâm Vũ xem bệnh cho vợ ông ta là ban ơn rất lớn vậy.

“Việc này… cậu ta không phải là người của bệnh viện chúng tôi, chúng tôi cũng không có phương thức liên.

lạc, càng không biết cậu ta ở đâu.

.

Mao Ức An có chút khó xử.

“Tôi biết y quán của cậu ta, nều được chúng ta đên đó tìm cậu ta đi.

” Quản Thanh Hiền vội vàng nói với Lữ Hiếu Cẩm, anh ta nghe nói, Lâm Vũ biến cửa hàng tổng Thiên Thực Đường thành y quán.

“Được, tôi cho cậu ta vinh hạnh này, tự mình đến nhài”
Lữ Hiếu Cẩm nói rồi không trì hoãn, kêu Quản Thanh Hiền đến bệnh viện.

Lúc này Lâm Vũ vừa mới tiễn người bệnh cuỗi cùng đi, vươn vai đứng dậy dọn dẹp gọn gàng lại tủ thuốc.

“Ầm ầm ầm!”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng mở cửa xe, sau đó có bốn người đàn ông mặc áo blouse đi đến, trên tay áo còn có phù hiệu của Sở Y Tế, dẫn đầu đúng là phó đội trưởng.

“Các người mở y quán này bao lâu?
Có giây chứng nhận không mà dám mỏ, lây ra tôi xeml” Phó đội trưởng ưỡn bụng, hai tay treo trên đai lưng, vênh váo hồng hách.

“Có, đây là giấy phép chứng nhận công thương, đây là giây chứng nhận của cục giám sát kinh doanh thuốc phê.

chuẩn.

” Tuy cảm thầy những người này đến không có ý tôt nhưng anh vân mang giây chứng nhận ra.

“Được.


Phó đội trưởng mắt nhìn giấy chứng nhận, gật đâu, hỏi: “Cậu là bác sĩ?
Giấy chứng nhận Bác sĩ đâu?”
“Là tôi.

” Lâm Vũ nói rồi mang giấy chứng nhận bác sĩ của mình cho phó đội trưởng, không kìm được mà nhíu mày, trề rồi mà sao đám người này lại đện y quán của mình kiểm tra, là Lữ Hiếu Cẩm gọi tới trả thù mình?
“Giấy chứng nhận bác sĩ của người này là giải”
Phó đội trưởng vừa dứt lời, liền “rẹt rẹt” xé giây chứng nhận trong tay thành từng mảnh.

“Anhl”
Lâm Vũ giận tím mặt, hai mắt trừng lên, tay năm thành đâm run lên, nhửng mà ngại với thân phận của đối phương nên không thể tùy tiện đánh nhau.

“Thế nào? Cậu muốn đánh nhân viên công vụ?!”
Phó đội trưởng không chút khách khí mà ưỡn ngực với Lâm Vũ, ngắng đầu kiêu ngạo nói: “Đến đi, đánh, đánh vào mặt tôi này!”
“Cút đi!”
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng gầm, Lữ Hiệu Cầm và Quản Thanh Hiền chậm rãi đi từ bậc thang đến.

“Đứa nào dám đuổi ông?!”
Phó đội trưởng đầy giận dữ Xoay người, phát hiện là Lữ Hiệu Cảm phía sau, giật mình, thiếu chút nữa quỳ dưới đât, run giọng nói: “Bộ… bộ trưởng Lữ… không phải anh giao TOI “Cútl”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui