Lâm Vũ đã chuẩn bị một cái lọ thủy tỉnh đậy kín từ lâu, đáy lọ còn có dược liệu rải rác.
Anh rót hết rượu Thẩm Ngọc Hiên mua về, lắc lắc, hỏi: “Nơi lão Đoạn sông có xa thành phố không?”
“Xa, hình như là ở ngoại ô.”
Thảm Ngọc Hiên nói: “Ít nhất mắt 2 đến 3 giờ đi xe.’ “Vậy được, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Lâm Vũ bưng rượu, gọi anh ta lên xe.
“Gia Vinh, anh chắc chắn rượu thuốc _ ngẫu nhiên như vậy có thể lọt vào mát của lão nhân gia sao?” Thảm Ngọc Hiên nghỉ ngờ.
“Đi, đừng nói nhảm.
Cái gì mà gọi là ngâu nhiên, những số lượng của dược liệu và cách phối hợp của tôi đều nghiên cứu rất kỹ được không.”
Lâm Vũ cười mắng.
Hai người lái xe gần ba giờ đồng hồ mới đến chỗ ở của Đoạn Phong Niên Đoạn Phong Niên sống trong một căn nhà có một tiều viện riêng, tường sân là hàng rào, có thê nhìn rõ cảnh tượng trong sân.
Chỉ thấy một phòng giữ nhiệt đặc biệt trong sân, đầy hoa, cây, cỏ, gân nhà có một cái ghê kiện tướng và một cái bàn nhỏ, trên bàn là một cái nôi phẳng màu nâu sẫm và vài chiếc ấm trà bằng đất sét đỏ.
Một khung cảnh thật nhàn hạ.
Thẩm Ngọc Hiên dừng xe, bước tới gõ cửa.
Sau đó, một người trông giống n như bảo mẫu bước ra, nhìn thầy Thậm Ngọc Hiên và nói: “Ông chủ Thẩm, cậu lại đến rồi.
thật ngại quá, Đoạn lão gia hôm nay không được khỏe, không tiếp khách được.
Làm phiền cậu trở về đi.”
Sắc mặt của Thẩm Ngọc Hiên thay đổi, vội vàng nói: “Dì à, tôi lái xe gân 3 giờ đồng hồ qua đây, dì cho tôi gặp lão Đoạn đi, người bạn này của tôi vừa hay là bác sĩ, nêu như lão gia tử không khög vậy để cậu ây khám xem.
“Đúng vậy, dì à, để cho chúng tôi gặp một lân đi.
“Lâm Vũ cười nói “Ngại quá, lão gia tử dặn dò như vậy, tôi cũng không có cách nào.
Hai cậu về đi thôi.” Bảo mẫu nói xong liền đóng của.
Lâm Vũ vội vàng năm lây, cửa, cười nói với bão mẫu: “Dì à, nếu dì không đề cho chúng tôi vào, vậy chai rượu này phiên dì đưa cho lão gia tử.”
Bão mẫu nhìn thuốc rượu trong tay Lâm Vũ, lắc đầu nói: “Thân thê của lão gia không tốt, không thể uống rượu.
“Dì yên tâm, rượu của tôi bật luận thân thể nhứ thế nào, sau khi uông.
vào tuyệt đối không có phản ứng GIi Lâm Vũ cười đảm bảo.
Bảo mẫu do dự một lát, vẫn là nhận rượu về: “Vậy tôi thay lão gia csmr ơn hai người, mời hai người vê cho.”
“DÌì à, chúng tôi không vội, chúng tôi đợi ở bên ngoài, nói không chừng lão gia tử uông rượu này xong, sẽ đê chúng tôi vào hỏi mua rượu ở đâu.
“Lâm Vũ cười nói.
Sau đó anh và Thảm Ngọc Hiên định quay lại ô tô đợi, nhưng đột nhiên có hai chiễc xe Bentley màu đen chạy tới, dừng trước cửa nhà Đoạn Phong Niên.
Một vài người đàn ông mặc tây trang bước xung xe, trong đó có một người khoảng chừng.
60 tuồi, nhưng tóc vân chải mượt mà và bóng loáng.
Trong túi áo còn có một chiệc khan màu đỏ tươi, cảm giác rất có phong độ của đàn ông.
*Yo, Thẩm thiếu?”
Người đàn ông dẫn đầu mỉm cười khi nhìn thấy bóng lưng của Thắm Ngọc Hiên, cười nói: “Sao, lại tới tìm Đoạn lão gia tử? Về đi, lão gia sẽ không gặp cậu đâu!”