Đoạn lão hướng Lâm Vũ và Thâm Ngọc Hiên nói một tiếng, sau đó hướng trên lầu : “Tiểu Mạn, ôm đứa bé xuống đây đi.
”
“Thật ngại quá, hai vị mời về cho.
”
Bảo mẫu dẫn Lâm Vũ và Thắm Ngọc Hiên đi ra ngoài, sau khi đến cửa hướng Đẳng Quân kêu một tiếng : “Ông đt Đăng, Đoạn lão mời ngài.
”
“Ha ha ha ha… Như thế nào, các người gặp Đoạn lão thì thế nào, còn không phải ngoan ngoãn cút ra ngoài.
”
Đằng Quân nhìn Lâm Vũ và Thậm Ngọc Hiên một mặt bực bội, nhất thời cười một cách đắc ý.
“Con mẹ nó, ai biết ông dùng thủ đoạn nào mời Đoạn lão!”
_ Thẩm Ngọc Hiên lạnh giọng: “Người không biệt xấu hỗ như ông, làm việc cũng không sạch sẽ gì !
“Mẹ kiếp, mồm miệng sạch sẽ một chút.
”
Mấy tên mặc áo đi đi cùng Đằng Quân lập tức vây lại, lạnh nhìn Thảm Ngọc Hiên, làm dáng vẻ như muôn động thủ.
“Được rồi, được rồi, để bọn họ nói đi, tôi lại thích dáng vẻ nhìn không thuận mắt tôi của bọn họ, nhưng lại không làm gì được lão tử ! Ha ha ha…”
Đẳng Quân ngắng đầu lên cười, vô cùng kiêu ngạo.
“Đẳng Quân, ông đừng ‹ đắc ý quá sớm, lão tử sẽ không đề yên đâu!”
Thảm Ngọc Hiên tức giận.
“Tôi nên nói câu này mới đúng?”
Nghe được những gì Thầm Ngọc Nhiên nói, Đăng Quân vừa định bước vào, lập tức quay người lại nhìn Thắm Ngọc Nhiễn nói: “Nói cho cậu biết, Đoạn lão tôi đã mời được rôi, Sau này ngành trang sức của thủ đô càng không có chỗ đứng cho Hà Ký các người, chờ cút xéo đi!”
Những gì ông ta nói thật sự không phải phóng đại,với sức mạnh của Trang sức Quân Phúc ở thủ đô, đuổi Hà Ký ra thực sự không khó.
Nói xong ông ta không để ý Lâm Vũ và Thắm Ngọc Hiên, nhanh chóng bước vào trong.
“Ai cút còn chưa biết đâu!”
Thẳm Ngọc Hiên rất bất mãn hét về phía Đăng Quân rời đi, nhưng trong giọng nói không có chút tự tin nào.
“Gia Dung, xong rồi, lần này chúng ta xong thật rôi.
”
Sau khi bước ra khỏi cửa viện, Thậm Ngọc Hiên cúi đầu, vẻ mặt đầy phiền muộn, dường như sắp khóc, lễ ra bọn họ có thê mời Đoạn lão đến đấu với Quân Phúc, bây giờ Đoạn lão đã ở bên Quân Phúc, Hà Ký đã không còn cơ hội chiến thắng.
Lâm Vũ cau mày, đột nhiên quay người năm lây bảo mẫu, thập giọng nói : “Dì à, dì có thể nói cho tôi Trang sức Quân Phúc đã cung cấp cho Đoạn lão điều kiện gì không, mới khiển Đoạn lão cam tâm tình nguyện đi ra ngoài giúp bọn họ không?”
Nghe thấy câu này, Thẩm Ngọc Hiên nhật thời cảm thây hứng thú.
Đúng vậy, Trang sức Quân Phúc rốt cuộc đã cung cập cho Đoạn lão cái gì.
Theo như anh ta biết, Trang sức Quân Phúc và các công ty khác vừa mới bắt đầu đến đây đều giống bọn họ, cũng bị từ chồi mây lần, vì lúc đó Đoạn lão nói rất rõ ràng, ông đã buông đao về hưu rồi, ai mời cũng không đi, nhưng giờ lại đồng ý với Đăng Quân.
Bởi vì nhận lấy.
hai bình rượu thuốc của Lâm Vũ, bảo mẫu cũng rất ngại từ chối, với cả chuyện này cũng không có gì phải giâu diễm, nên đã nói thật với Lâm Vũ: “Cháu Trai của Đoạn lão không được khỏe, ông chủ của Trang sức Quân Phúc có quan hệ _ rộng, đã liên hệ được rất nhiều bác sĩ nội tiếng, vì đứa.
bé, Đoạn lão mới đồng ý ra ngoài.
”