Cực Phẩm Ở Rể


Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên Ăn lên bên cạnh, hán vội vàng đầy tay lái lại theo lời nhắc nhở mới không đâm vào gốc, cây, không khỏi thở dài một tiếng, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Không đúng! Sao bên cạnh lại có người?
Ông ta nhanh chóng quay đầu lại, phát hiện Lâm Vũ không biết trên xe từ lúc nào.

“Anh… anh lên đây bằng cách nào?”
Người áo đen kinh ngạc nói.

“Phương hướng bị lệch, anh có biết lái xe không?” Lâm Vũ cau mày giúp anh ta chỉnh phương hướng, “Không biết lái thì cút ral”
Vừa dút lời, Lâm Vũ vươn tay trái đập đầu vào thành kính ô tô.

“Bùng.

” Tiếng nổ vang lên, người đàn ông áo đen chưa kịp cử động đã ngắt _ xỉu, kính xe vỡ thành mạng nhện nhưng không bị vỡ tan.

“Chậc chậc, quả là một chiếc xe tốt.


Lâm Vũ không khỏi thở dài một hơi, sau đó kéo mạnh cửa xe :.

đây người, mặc đồ đen xuống, bởi vì xe chạy rât chậm nên người mặc đồ đen bị ngã lăn 2 lần rồi dừng lại.

_ “AL AI” Cháu trai của Đoạn lão xem một màn này hét lên hai tiếng rất phần khích.

“Ngoan, ngồi cho vững.

” Lâm Vũ cười với đứa nhỏ, di chuyên đến chếc Mecsedes đi một vòng và quay trở lại.

“Ký hay không ông tự xem đi!”
Lúc này, Đằng Quân đứng trong sân ném hợp đông và bút xuống đất lạnh lùng nói với Đoạn Phong Niên: “Dù sao mạng của cháu ông phụ thuộc trên tay ông, nếu ông không ký thì đừng hòng gặp lại nó!”
“Nào, đi tìm mẹ của nhóc đi.


Ai ngờ vừa dứt lời, Lâm Vũ đã ôm đứa nhỏ trở về.

Mẹ kiếp!
Ông ta ngay lập tức cảm thây ngột ngạt, cảm thấy rất tức giận.

Con mẹ nó hôm nay là ngày gì mà môi lần ông ta nói xong đều bị vả mặt vậy !
“Con trai, con của tôi!”
Người phụ nữ vừa thấy con trai lập tức chạy đến.

“Tiểu tử, cậu cướp thăng bé vệ cũng ¡ vô dụng, không có lời nói của tôi, hôm nay ai cũng không được rời khỏi ‘đây!”
Đăng Quân hừ lạnh một tiếng, những người vệ sĩ còn lại của ông ta lập tức vày lây Lâm Vũ và những người khác.

“Cô à, hãy bề đứa trẻ vào nhà đi, Đoạn lão và bảo mẫu cũng vào nhà đi, tôi phải củng Đằng tổng nói chuyện thật tốt.

” Lâm Vũ nói vài câu với Đoạn lão và người phụ nữ.

“Hà tổng…” Đoạn Phong Niên lo lắng.

“Không sao, mọi người vào nhà đi, chỉ là nói chuyện thôi mà.

” Lâm Vũ phát tay cười, bọn họ mới vào nhà.

“Tiểu tử, không cần.

nói, chúng ta không có gì đáng…
Đằng Quân nói được một nửa liền không nói nữa, bở vì Lâm Vũ đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt ông ta, đôi tay giống như cái kẹp bóp chặt cô ông ta, ông ta cảm giác không thở được, cả khuôm mặt đỏ bừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui