Chương 615:
Thời gian trôi qua, vết ửng “hồng trên mặt Lý Thiên Ảnh càng ngày càng – dày, cả cơ thể cân đối của cô, từ cổ tròn đến khuôn ngực cao chót vót, đến vùng bụng dưới săn chắc, rồi đến bắp chân mịn màng, tất cả đều hiện lên một màu hồng nhạt, như trái đào chín mọng, tươi mềm.
Lông mi của cô run lên, thân thể khẽ nhúc nhích, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
“Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”
Nhìn thấy Lý Thiên Ảnh mở mắt ra, Diệp Thanh My lập tức kêu lên, ra hiệu Lâm Vũ có thê ngừng.
Quan Hiểu Trân kinh hỉ vạn phần, bỗng nhiên nhào quỳ đến trước mặt Lý Thiên Ảnh, đưa tay chạm vào mặt LÍ Thiên Ảnh, muốn vuốt ve nhưng lại không dám chạm vào “Anh Hà…”
Lý Thiên Ảnh sau khi tỉnh lại lần đầu tiên nhìn thầy chính là Lâm Vũ, trong mắt lập tức bắn ra vô tận hào quang.
“GỖ 1Ình a Lâm Vũ vừa mở miệng, còn chưa KP nói gì đã “phụt” một cái rôi ngã xuông đất Bắt tỉnh.
Khi tỉnh dậy một lần nữa, anh đã nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, xung quanh bao gồm Lý Chán Bắc, Quan Hiệu Trân, Diệp Thanh My, còn có Lý Thiên Ảnh.
Chỉ thấy Lý Thiên Ảnh vốn nằm ở trên giường thoi thóp lúc này vậy mà đã một lân nữa đứng lên, cả người khí sắc nhìn qua đêu rất tốt, hiện nhiên đã không còn gì đáng ngại.
“Anh Hà, anh tỉnh rồi!”
Một nhóm người nhìn thấy Lâm Vũ mở mát, lập tức kinh ngạc.
Nhất là Lý Thiên Ảnh, kích động, không thối, mím chặt môi, hai mắt rưng rưng, lòng dâng trào, lòng biết, ơn của cô đôi với Lâm Vũ không thê nói thành lời.
Cô biết rõ, mạng của cô là do Lâm Vũ lấy mạng của mình ra mà đổi lấy, cho nền cô âm thầm hạ quyết tâm, cái mạng này của cô, cả đời này chỉ thuộc vê anh.
Lâm Vũ nhìn thấy Lý Thiên Ảnh đã tỉnh lại, sắc mặt vui mừng, trong lòng nói không nên lời thỏa mãn.
Hai tay của anh ghì vào giường chuẩn bị ngồi dậy, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói nặng nề già nua: “Nằm xuống!”
Lâm Vũ quay đầu nhìn lại, lúc này, mới phát hiện Đậu Lão vậy mà ngôi tại bên cạnh mình, đang cúi đầu viết cái gì đó.
“Đậu Lão, ông tới rồi.
” Lâm Vũ cười cười, thanh âm như cũ có chút suy yêu.
“Thế nào, để lão già như tôi khám bệnh cho cậu, cậu không hài lòng sao?”
Đậu Lão vừa trêu chọc nói, vừa đưa đơn thuốc vừa viết cho Lý Chân Bắc: “Cử người đi lầy cho cậu ta hai thang thuốc, đừng đi chỗ khác, cứ đến Hồi Sinh Đường của cậu ta lấy!”
“Vâng!” Lý Chắn Bắc tranh thủ thời gian cầm đơn thuốc đi ra ngoài đưa cho vệ sĩ.
“Người khác là lấy khí châm cứu, còn cậu thì lấy mạng ra đề châm cứu, lão già tôi vẫn là lần đầu mới thấy!”
Đậu Lão thở dài một cái, nhìn về phía Lâm Vũ, bên trong ánh mắt vừa AM giận vừa kính nê.
Quan Hiểu Đồng và những người khác cúi đầu khi nghe thậy lời này, khẽ thở dài, cảm thây mắc nợ.
“Tôi không sao, hồi phục.
lại là được.
”
Lâm Vũ cười cười, chỉ cân Lý Thiên Ảnh có thể tỉnh lại, đối với anh mà nói, hết thảy đều đáng giá.
“Cậu nói không sao thì không sao à, hiện tại tôi là bác sĩ!” Đậu Lão nghiêm mặt nói: “Nghe tôi nói, trong vòng hai ngày cậu không ‹ được xuông giường, hai ngày này nhất định phải ở tại nhà họ Lý! Cậu đã cứu con gái của nhà họ Lý, người nhà họ Lý phải chăm sóc tôt cho cậu cũng là điêu đương nhiên thôi!”
“Ha ha ha ha…”