Chương 637:
“Nhi…”
Hà Cần Kỳ chưa kịp nói xong thì người đàn ông mặc quân phục đã đi xa nôi.
“Anh hai, vừa rồi chính là nhị gia của tôi”
Hà Cần Kỳ ưỡn ngực tự đặc nói: “Thế nào, không phải bộ dạng rất oai sao?”
Quả thực, mặc dù hành động của Hà Tự Trăn từ lúc xung xe đến lúc rời đi rất bình thường, nhưng quả thực khác hẳn với người thường.
Mỗi lần ông ấy nhắc chân phát tay đều rất vừa phải, dài dòng dây tha mà cực kì dứt khoát, như một kim giây.
chính xác đi không sai lệch chút nào.
Vừa nhìn liên thây đây là một người đã trải qua một cuộc hành quân trường kì.
| Bởi vì ông ta di chuyên quá nhanh hơn nữa Hà Tự Khâm còn như cô ý mà che lại, cho nên Lâm Vũ không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy một nửa sườn mặt cương nghị, khác hẳn với dáng vẻ ôn hòa trong ảnh.
Xem xét về hành động che chắn tầm nhìn Hà Tự Trăn vừa rôi, cuôi cùng Lâm Vũ cũng biết tại sao Hà Tự Khâm lại nóng lòng đề anh đi như Vậy, bởi vì ông ta không muôn để anh gặp Hà Tự Trăn chút nào.
Có vẻ như Hà Tự Trăn thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của anh.
“Lát nữa, tôi sẽ giới thiệu nhị gia của tôi cho anh nhé?”
Hà Cần Kỳ sốt sắng nói: “Bởi vì trong nhà sợ ông ấy phân tâm nên chưa nói cho ông ấy biết về anh.”
Lời của Hà Cần Kỳ càng khẳng định suy nghĩ vừa rôi của Lâm Vũ.
“Không cần đâu.” Lâm Vũ lắc đầu cười, nhà họ Hà đã không muốn thừa nhận anh là con cháu nhà bọn họ, Vậy tại sao anh lại làm quen với Hà Tự Trăn làm gì.
Sau khi Lâm Vũ đi ra khỏi nhà họ Hà, Thẩm Ngọc Hiên đột nhiên gọi điện cho anh, kích động nói: “Gia Vinh, nói tới một số lượng lớn nguyên thạch mà anh chọn, có một viên Lục đề Vương thượng phẩm, anh còn nhớ không?”
“Nhớ, có chuyện gì sao?” Lâm Vũ cười, tự tay lựa chọn ra mà không nhớ được sao? Lần trước khai trương trang sức ngọc Hà Ký, anh đã đặc biệt mua một lượng lớn đá thô chất lượng cao từ Mã Khôn, trong đó bao gôm có một Lục hoàng đê thượng phẩm.
“Lão Đoạn đã khắc nó ra rồi!”
Thậm Ngọc Hiên hưng phần nói: “Nếu có thời gian, anh tới xem một chút đi!”
Lâm Vũ vừa nghe liền cảm thầy hứng thú, muốn xem rốt cuộc “Thần công tượng” là trình độ ra sao, nên đã trực tiếp bắt taxi đến xưởng gia công của trang sức ngọc Hà Ký.
Xưởng chế biến của Hà Ký nằm ở ngã bạ khu đô thị cũ và mới, đều là nhà bằng ván gỗ, Thẳm Ngọc Hiên phải mất một thời gian dài mới tìm được một nơi như Vậy, một là rộng rãi, diện tích xưởng rộng, hai là an toàn vì cạnh đó là Cục Công an…
“Gia Vinh, anh đến rồi!”
Sau khi nhìn ‘thấy Lâm Vũ, Thẩm Ngọc Hiên vội vàng chào hỏi rồi dẫn anh vào trong.
Nhìn thấy xưởng chứa đầy đá thô và các vật liệu phê thải khác, bên cạnh còn có một vài người đàn ông khỏe mạnh đang hút thuộc lá.
Có thê thầy đây rõ ràng được Thẩm Ngọc Hiên thuê đến đề “trông nhà”.
Thẩm Ngọc Hiên trực tiếp đưa Lâm Vũ đi vào phòng làm việc bên trong, Lão Đoạn đang đeo kính viễn quan sát một mảnh đá, sau khi nhìn thây Lâm Vũ, liền vội vàng tháo kính xuÔng, nhiệt tình nói: “Ngài Hà đã tới nôi.”
“Lão Đoạn, cứ gọi tôi là Gia Vinh.”
Lâm Vũ cười quan tâm hỏi: “Cháu trai nhỏ của ông thế nào rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi, nhờ có cậu, lát nữa tôi phải đến chỗ cậu uông thêm vài loại thuốc.” Nói đến đậy, lòng biết ơn của Lão Đoạn càng nông hậu hơn.
“Gia Vinh, đến, xem qua kiệt tác của Lão Đoạn!”
Lúc này, Thẩm Ngọc Hiên đã lầy tượng Quan Ẩm mà Lão Đoạn khắc ra, cân thận bọc trong vải lụa đưa cho Lâm Vũ.