Chương 64: Không Nhớ Đòn.
Thực ra Lâm Vũ không hề muốn so sánh với hắn, chỉ là cảm thấy có lúc cần thể hiện thực lực của mình một chút, đuỏi những con ruồi bên cạnh Giang Nhan đi.
Dù sao thì kiểu đại mỹ nhân yêu điệu như cô thì đàn ông đều muốn cắn một cái.
“Anh làm gì có Ferrari chứ.
Lại đi thuê à?” Giang Nhan kéo Lâm Vũ một cái, cảm thấy không cần phải so đo với tên đi BMW này.
“Cái Ferrari đó thật sự là của tôi.” Lâm Vũ cười cười, cùng không giải thích nhiều.
Giang Nhan thở dài cũng lười quản anh.
Sáng hôm sau Lâm Vũ liền tới chỗ Thẩm Ngọc Hiên lấy xe về, đưa Giang Nhan tới bệnh viện Nhân Ái.
Lần này giống lần trước, Lâm Vũ lái xe vô cùng chậm.
“Anh lái Ferrari lại như đang sỉ nhục nhà sáng chế ra nó vậy.
Đúng là!” Giang Nhan lạnh lùng nhìn anh một cái, thỏ dài.
Sau khi tới bệnh viện, tên đi BMW cùng một đám người đang đợi giáo sư Hoa ở trước cổng bệnh viện, trong tay còn giơ một băng rôn đỏ.
Lúc nhìn thấy Lâm Vũ và Giang Nhan, đám bác sĩ đó vô cùng kinh ngạc.
“Trời ơi, Giang Nhan, vị soái ca này là ai thế?”
“Còn là ai được, chồng người ta đấy.
Chả trách có thể lấy được đại mỹ nữ như Giang Nhan, quả nhiên vừa đẹp trai vừa có tiền mài”
“Đây là Ferrari phiên bản giới hạn nhỉ? Trời ơi, giàu quá rồi!”
Trong đó có mấy người không kìm được mà lấy điện thoại ra chụp.
Sắc mặt tên đi BMW lúc này vô cùng khó coi, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi.
Không ngờ Lâm Vũ thật sự lái Ferrari tới, nhưng nhìn Lâm Vũ thế nào cũng không giống người có tiền mà.
“Này, người anh em, nhớ vụ cá cược tối qua của chúng ta không? Anh nói rồi, nêu tôi lái Ferrari đưa vợ tôi đi làm thì anh sẽ đi bằng đầu.
Bây giờ lái xe tới rồi, anh đi đi.”
Lâm Vũ nói với tên đi BMW, cười tít mắt mà nói với hắn.
“Không thể nào, xe chắc chắn là cậu mượn hoặc thuê! Nếu không sao tôi qua cậu không lái, còn đi bộ tới đón Giang Nhan!”
Tên đi BMW chau mày, chắc chắn.
Giang Nhan nghe vậy thì thầm căng thẳng, trừng Lâm Vũ một cái.
Mình đã nói với anh rồi, đừng so đo, đừng so đo.
Giò thì bị người ta vạch trần rồi đấy, xem anh xử lý thế nào.
Nghe tên đi BMW nói vậy, đám người liền mất hứng, ánh mắt nhìn Lâm Vũ có chút xem thường.
“Xi, thì ra là thuê à.
Tôi còn tưởng có tiền lắm cơ.”
“Buồn cười thật.
Đồ giả vời”
“Đúng là kiểu người gì cũng có, hư vinh!”
Lâm Vũ cũng không giải thích, từ tốn lấy giấy tờ trong xe ra, ném lên người tên đi BMW, nói: “Mở mắt lớn ra mà nhìn, bên trên viết tên ai.
Đúng rồi, tôi họ Hà, tên Gia Vinh.”
Tên đi BMW thấy Lâm Vũ tự tin như vậy thì có chút hoảng.
Nhưng đồng nghiệp ở xung quanh đều vội rướn đầu qua nhìn.
Hắn chỉ có thể mở giấy tờ xe ra, chỉ thấy trên đó quả thực viết ba chữ Hà Gia Vinh.
“Đúng là xe của người ta.”
“Tôi đã nói mà, ai lại đi thuê Ferrari đưa vợ đi làm chứ.”
“Phương Nhất Minh, xe là của người ta đấy, cậu mau nhận thua đi.”
Đám bác sĩ a dua mà không lo xảy ra chuyện.
Thấy xe đúng là của Lâm Vũ thì nóng lòng muốn nhìn Phương Nhất Minh mắt mặt.
Giang Nhan kinh ngạc, trừng Lâm Vũ một cái.
Tên bại gia này, không phải là lén cầm nhà để đi mua xe đấy chứ, xem về nhà mình tính số với anh thế nào.
Phương Nhất Minh cũng chính là tên đi BMW, lúc này mặt đỏ bừng, nói không ra lời, không biết nên làm gì.
“Đúng thê, Phương đại thiếu, làm theo như anh đã cược đi.”
Lâm Vũ cười tươi nói: “Thế nào, có phải là đi bằng đầu hơi khó không? Vậy tôi giúp anh.”
Nói rồi Lâm Vũ liền đi tới trước mặt Phương Nhất Minh, cúi người xuống, hai tay nắm lấy cổ chân hắn, dùng lực lật.
Phương Nhất Minh giật mình mà kêu lên một tiếng, còn chưa hiểu mô tê gì thì chỉ thấy một lực đạo cực lớn ập tới, đầu liền hướng xuống đất.
Nếu không phải hắn kịp thời chống hai tay xuống thì mặt đã đập xuống đất rồi.
“Nào, qua trái.
Áy, đúng, nào, phải, đúng.”
Lâm Vũ nắm lấy hai chân Phương Nhất Minh đung đưa.
Phương Nhất Minh bị ép mà tay chống trên đất đung đưa theo.
Cổ và mặt đã đỏ bừng, khó khăn mà nói: “Buông tôi ra… Cậu buông tôi ra!”
“Ha ha ha ha ha…”
Đám người không kìm được mà cười lớn.
Giang Nhan cũng bị dáng vẻ cùng quẫn của Phương Nhất Minh làm cho bịt miệng cười, không kìm được mà lườm Lâm Vũ một cái.
Tên khốn kiếp này nhìn có vẻ thành thật, thì ra cũng khá xấu xa.
“Được rồi, đủ rồi.” Giang Nhan thấy mặt Phương Nhất Minh đỏ như gan lợn thì vội khuyên Lâm Vũ.
Lâm Vũ lúc này mới buông tay, Phương Nhất Minh liền ngã bụp lên đất, ôm lầy ngực mà thở hỗn hễn, có vẻ khó chịu.
“Phương đại thiếu quả nhiên nói là làm.
Nói đi bằng đầu liền đi bằng đầu.
Nhưng nhìn có vẻ như anh còn chưa thuần thục lắm, hy vọng sau này anh luyện tập thêm.”
Lâm Vũ vỗ tay, giơ ngón cái lên với hắn.
Đám người lại cười lớn.
Phương Nhất Minh vô cùng tức giận, ánh mắt nhìn Lâm Vũ tràn đầy thù hận, cảm thấy lồng ngực nhức nhối.
Lâm Vũ có chút đắc ý mà ra hiệu với Giang Nhan.
Lần ầm ï thế này thì sau này còn có người có ý đồ với Giang Nhan thì phải đắn đo trước đã.
Giang Nhan lườm lại anh, nhưng khóe miệng vẫn bất giác nở nụ cười mỉm.
Lâm Vũ sau khi về đến phòng khám thì thấy Vệ Tuyết Nghi vậy mà lại đợi trước cửa Hồi Sinh Đường, đang dùng chân đạp vào cửa chống trộm.
“Em gái, cô làm gì thế!”
Lâm Vũ vội gọi cô một tiếng.
Là cảnh sát mà lại phạm pháp, tùy tiện phá hỏng tài sản của người ta!
“Anh nói làm gì chứ! Đá cửa đấy! Đã máy giờ rồi, anh còn không mở cửa? Đóng cửa luôn cho rồi!” Vệ Tuyết Nghỉ trừng với Lâm Vũ một cái, hỗn hễn nói.
+ Lâm Vũ sau khi mở cửa ra thì cô không kiên nhân mà nói: “Nhanh mát xa cho bổn cô nương, lát nữa tôi còn có chuyện nữa.”
“Được, vậy cô nằm xuống giường đi.” Lâm Vũ vừa chỉnh sửa lại đồ trên giường, vừa nói.
Chỉ là một câu nói bình thường nhưng Vệ Tuyết Nghi nghe xong lại đỏ mặt, thầm mắng anh lưu manh.
Sau khi nằm sắp lên giường khám, Vệ Tuyết Nghỉ lại có chút sợ.
Nữ ma đầu không sợ trời không sợ đất, không để tội phạm vào mắt này lại có lúc sợ hãi.
“Anh không đeo găng tay sao?” Vệ Tuyết Nghỉ chau mày hỏi.
“Nhà cô lúc xoa bóp có đeo găng tay sao? Cô tưởng tôi bốc gạch à? Nằm yên!”
Lâm Vũ lúc nói thì tay đã đặt lên eo cô.
Vệ Tuyết Nghi chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo truyền tới, sự mệt mỏi ở dọc sống lưng biến mắt, nỗi sợ hãi trong lòng cũng liền tan biến, thay vào đó là cảm giác vô cùng thoải mái.
Tay Lâm Vũ đang khẽ xoa bóp lưng cô, khiến cả người cô thả lỏng, vô cùng thoải mái.
Cô lớn vậy rồi mà chưa bao giờ có cảm giác tuyệt vời thế này, không kìm được mà nhắm mắt lại, chìm đắm.
Ngay cả lúc tay Lâm Vũ đè lên bên bờ mông thì cô cũng không có phản ứng gì cả, chỉ hy vọng loại cảm giác này có thể kéo dài mãi.
“Được rồi, dậy đi.”
Hơn nủa tiếng sau, Lâm Vũ liền dừng lại.
“Hả? Nhanh vậy sao?” Vệ Tuyết Nghỉ không kìm được mà hơi kinh ngạc, sau đó đỏ mặt.
Lời này sao mà nghe giống như cô kỳ vọng Lâm Vũ tiếp tục vậy?
Lâm Vũ cũng cổ quái mà nhìn cô một cái.
Đại tiểu thư này lúc nãy không phải ghét mình chết được sao?
“Vậy tôi đi đây.” Vệ Tuyết Nghi đỏ mặt mà không dám nhìn anh, quay người đi ra ngoài.
“Quay lại!” Lâm Vũ hét lên: “Phí khám, tám mươi tệ.”
“Nhỏ nhen!”
Vệ Tuyết Nghỉ hừ một tiếng, vỗ bộp tờ một trăm lên bàn: “Cơm nhà chúng tôi không mát tiền sao? Đã cho anh ăn không rồi.
Trả anh một trăm, không cần thối.
Cô đây tip cho anh đấy.”
Nói xong cô liền chạy đi như bay, sợ Lâm Vũ lại bắt cô lại.
Buỏi chiều Lâm Vũ khám cho mấy người bệnh xong rồi đóng cửa về nhà ăn cơm.
Ăn cơm tối xong thì thấy cũng đến giờ rồi, liền lái xe đi đón Giang Nhan.
Vì hôm nay là ngày xem xét bệnh án cuối cùng nên Giang Nhan cần thu dọn đồ đạc, nên khá muộn mới đi ra.
Lâm Vũ đợi cô ở đại sảnh khu cấp cứu ở tầng một.
Giang Nhan sau khi xuống lầu thì cửa phòng làm việc bên cạnh đột nhiên mở ra, tiếp đó Phương Nhất Minh mặc áo blouse chạy ra, nói với cô: “Giang Nhan, chuyện anh nói với em lúc sáng, em nghĩ kỹ chưa? Thật đấy, bệnh viện tụi anhkhông kém hơn bệnh viện Nhân Dân thành phố Thanh Hải, hơn nữa anh là cháu trai của viện trưởng, em tới thì đảm bảo cho em làm chủ nhiệm khoa.”
“Không hứng thú, cảm ơn.”
Giang Nhan không thèm nhìn hắn, đi thẳng về phía Lâm Vũ.
Phương Nhất Minh nhìn thấy Lâm Vũ thì trầm mặt xuống, vô cùng tức giận.
Lâm Vũ cũng lạnh lùng nhìn hắn.
Tên Phương đại thiếu này đúng là không nhớ đòn mà.
Lúc sáng đã dạy dỗ hắn vậy rồi mà vẫn không biết điều.
Anh đang do dự có cần dạy dỗ hắn một trận nữa không thì lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng xe phanh gấp, tiếp đó thì nghe thấy một thanh âm hốt hoảng: “Mau! Cứu người! Bác sĩ! Cứu người!”
Tiếp đó có một người trẻ tuổi mặc áo da đen hoảng loạn chạy vào, theo sau hắn còn có một người đàn ông vạm vỡ đang ôm một chàng trai trẻ khắp người đều là máu.
Lâm Vũ vừa thấy chàng trai này bị ngoại thương vô cùng nghiêm trọng, trên tóc còn có những mảnh kính vỡ, có lẽ là tai nạn xe.
Anh vội bước lên, vươn tay đặt lên cỗ tay chàng trai, định bắt mạch, sau đó xoa hai chân, trên người và đầu của cậu ta, sốt sắng: “Cậu ấy bị va chạm cực mạnh, xương hai chân vỡ vụn, xương sọ bị lún, xương sườn gãy bồn cây, trong đó một cây đã đam vào phổi, cần phẫu thuật ngay!”
“Cậu nghĩ mình là thần tiên à? Dùng tay xoa một cái liền biết bệnh? Đừng tưởng hiểu chút trung y thì tỏ vẻ ở đây.
Loại tình huống này cần phẫu thuật! Chỉ có bác sĩ tây y mới chữa được, mau cút cho tôi!”
Lâm Vũ vừa nói xong thì Phương Nhất Minh liền lạnh giọng mắng.
Hắn đã nghe ngóng về Lâm Vũ, biết Lâm Vũ mở phòng khám, hơn nữa còn có chút danh tiếng trong giới trung y.
Nhưng hắn rất xem thường trung y, cảm thấy đó đều là mấy trò qua mặt người.
Bây giờ vết thương của bệnh nhân này trung y không thể nào chữa được, nên hắn nắm được cơ hội, tất nhiên phải sỉ nhục Lâm Vũ một phen.