Chương 645:
“Chào chú Hà ạ!” Chu Vân Tỉ trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
“Chào chú Hà ạ.” Sắc mặt Sở Vân V hơi tái nhọt, lông mày cau lại, trong mày thoáng hiện lên một tia lo lăng.
Cô làm sao lại không đoán ra được ý định của bồ mình, ông ta gọi điện cho cả Lâm Vũ và Hà nhị gia cùng tới, ý đồ đã rất rõ ràng.
“Đã mấy.
năm rồi không gặp nhau, Vân Tỉ và Vân Vi đêu đã lớn cả rôi.’ Hà Tự Trăn thôn thức mà thốt lên, những năm gần đây, ông ây rất ít khi trở lại kinh đô, và lần nào ông ây trở VỆ, không được máy.
ngày đã vội vàng rời đi.
Mọi thứ ở kinh đô dường như hơi lạ lẫm với ông ây.
“Đây là Hà tiên sinhl”
Một nụ cười sâu sắc xuất hiện trên khuôn mặt của ông ta, ông ta giới thiệu Lâm Vũ: “Đây là bạn của Vân Vi, và cũng là một trong những đối tác kinh doanh của Vân Tỉ.”
“Ô, cậu trai trẻ, rất vui được gặp…”
Từ “cậu” còn chưa kịp thốt ra, Hà Tự Trăn đã đứng hình tại chỗ.
Ông ấy há hóc mồm, kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, đầu óc một mảnh trông rỗng.
Sao ông ấy có thể không nhìn ra người thanh niên trước mặt giỗng y hệt mình khi còn trẻ chứ!
Hơn nữa, họ của anh là gì?
Suy nghĩ của Hà Tự Trăn đột nhiên trôi về hai mươi năm trước, không thể không liên hệ cậu thanh niên trước mặt với con trai mình lại với nhau.
Nghĩ đến thi thể của đứa con trai nhỏ không thể nhận dạng được, trong lòng lại đau đến quặn thắt, nhưng nhìn Lâm Vũ tuật mặt, trong lòng lại có một tia hi vọng khác.
Rốt cuộc năm đó đã có rất nhiều những Ôn ào suy đoán việc đứa trẻ năm đó liệu có phải là con của ông ấy hay không.
Mặc dù trước đó ông đã tố cáo những tin đồn này, nhưng ông cũng hy vọng những tin đồn đó là sự thật.
Nắm đó hy vọng bao nhiêu thì giò ông ây lại hy vọng cậu thanh niên ngôi †rước mặt mình đây, chính là người con trai mà hai mươi năm nay ông ấy vẫn thường mơ tới bấy nhiêu.
Dù có ý chí thép đên mây cũng không thoát khỏi cảm xúc và thât tình lục dục, cuôi cùng cũng không thoát được tình cảm đã in sâu.
“Ha ha, Tự Trăn, anh ngắn người làm gì, mau ngồi đi.” Sở Tích Liện rất hượng thụ trạng thái thất thần của Hà Tự Trăn, đây là lần đầu tiên nhìn tháy ông ây như vậy trong từng ấy năm, cho nên ông ta cỗ ý không vạch trần nó, giả vờ hỗ đồ mà mời Hà Tự Trăn ngồi.
“Tôi ngồi đây là được rồi!”
Hà Tự Trăn không đi theo, ông ta, ông ây kéo một chiếc ghê ra rồi ngôi xuống cách Lâm Vũ một khoảng.
Sở Tích Liên cũng không dừng lại, mà chỉ mỉm cười đi về chỗ ngôi.
“Cậu thanh niên này, cậu… cậu là người ở đâu?”
Ngay khi vừa ngồi xuống, Hà Tự Trăn đã nóng lòng hỏi Lâm Vũ.
King Hải.” Lâm Vũ thành thật trả ời.
“Thanh Hải?”
Hà Tự Trăn giật mình nhìn, vội nói: “Vậy thì… sức khỏe của bố mẹ cậu thế nào rồi?
“Từ nhỏ tôi đã được nhận làm con nuôi, Tôi không cha không mẹ.” Lâm Vũ lắc đầu trả lời thành thật, lúc nhìn thấy Hà nhị gia, anh đã hiếu được mục đích của con cáo già Sở Tích Liên.
Xem ra trước khi Hà Tự Trăn đến, ông ta không hề tiết lộ bất cứ điều gì với ông ấy.
Chỉ để Hà Tự Trăn trực tiệp chịu đựng cú sốc của ngoài ý muôn này.
Phải nói rằng Sở Tích Liên quá độc ác, trong tàn nhẫn còn mang theo nham hiễm.