Chương 76: Thực Liệu.
“Nào, chúng ta vừa uống trà vừa đợi.”
Lúc này trong phòng tổng thống ở bên trên, nhân viên đã pha trà cho mọi người.
Sở Vân Tỉ gọi mọi người vừa uống trà vừa đợi.
Dù sao chữ mà ông mù viết xiêu vẹo, muốn mua đủ thì có thể cần một chút thời gian.
Lúc này bộ đàm của tên mặc vest đen sau lưng Sở Vân Tỉ đột nhiên vang lên.
Hắn tên là Tăng Lâm, là hộ vệ thân cận của Sở Vân Tï, cũng là một trong những người mà Sở Vân Tỉ tin tưởng.
Tăng Lâm vội qua một bên, thấp giọng hỏi vào bộ đàm: “Sao vậy?”
“Đội… đôi trưởng Tăng, tên họ Hà đó, chúng tôi không giữ lại được…”
Tên quản lý ở bên kia bộ đàm có chút khó khăn mà nói.
Tăng Lâm chau mày, rõ ràng hơi bất ngờ, hỏi: “Cậu ta trốn ra khỏi cửa sau sao?”
“Không phải… Là đi ra từ cửa trước.
Mấy người chúng tôi vây lại cũng không ngăn cậu ta được.”
“Cái gì?” Tăng Lâm liền biến sắc, đồng tử mở lớn, không dám tin.
Phải biết đám người này của hắn là đám thân tín hắn đưa về : cục an ninh quốc gia sau khi thôi ngũ.
Đối với năng lực của họ, hắn rõ như lòng bàn tay.
Dù họ không phải là đặc công nòng cốt của cục an ninh quốc gia nhưng đặc chủng binh bình thường không phải là đối thủ của họ.
Mà một Lâm Vũ bình thường lại có thể thoát ra khỏi sự bao vây của họ?
“Các người có phải đã kiêng dè mà không ra tay mạnh nên cậu ta mới thoát được không?” Tăng Lâm chau mày hỏi.
“Không… không phải, chúng tôi đã cố gắng rồi nhưng, nhưng vẫn bị cậu ta đánh bị thương…” Tên quản lý vừa thẹn vừa đau, có chút ấp úng.
Tăng Lâm kinh ngạc mà há lớn miệng, không nói ra lời.
Chạy thoát được thì không nói nhưng lại còn đánh bọn họ bị thương?
Hắn không khỏi rít một ngụm khi lạnh.
Thân thủ của người này đáng sợ đến mức nào chứ?
“Sao vậy, lão Tăng, giật thót lên vậy?” Sở Vân Tỉ cũng chú ý tới tình hình bên kia, chau mày thấp giọng hỏi.
Tăng Lâm do dự một lát, liền đi tới thấp giọng báo cáo lại tình hình bên tai Sở Vân Tỉ.
Sở Vân Tỉ cũng không khỏi kinh ngạc, mở lớn miệng.
Có điều may mà anh ta tâm trí lão luyện, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi thì liền bình tĩnh lại, trầm thấp mà nói với Tăng Lâm: “Đi, điều tra gốc gác của cậu ta cho rõ ràng cho tôi.”
“Vâng.” Tăng Lâm liền gật đầu, quay người đi dặn dò một tiếng.
Hai tên mặc vest đen liền chạy xuống.
“Trịnh tổng, vị tiên sinh mà ông mời tới này đúng là không bình thường nhỉ.” Sở Vân Tỉ cười như không cười mà nói với Trịnh Thế phàm, lời nói sâu xa.
“Có chuyện gì sao, Sở thiếu?” Trịnh Thế Phàm hơi bất ngờ, thấy phản ứng của Tăng Lâm và Sở Vân Tỉ thì không khỏi đổ mồ hôi.
“Không sao, chỉ là tính khí của Hà tiên sinh khá lớn, thuộc hạ của tôi không giữ nồi cậu ta.” Sở Vân Tỉ cười lạnh một tiếng.
“Đi, đi rồi?” Trịnh Thế Phàm biến sắc, trong lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng.
Lâm Vũ đi rồi thì hợp đồng của mình không phải là ngâm nước rồi sao?
Nhưng nếu là mình, bị người ta xem thường như vậy thì cũng sẽ không ở lại, nên Trịnh Thế Phàm dù thấy tiếc nhưng không trách Lâm Vũ.
“Bi rồi cũng đỡ, bớt chuyện.” Thạch Diệu Dương hừ lạnh một tiếng.
Lúc này ông ta vô cùng tự tin, Nghê tiên sinh mà mình mới tới này tuyệt đối có thể chữa khỏi bệnh cho Sở tiểu thư.
Hợp đồng lớn này tất nhiên cũng không thoát được rồi.
Thậm chí ông ta còn muốn chúc mừng trước nữa.
Một lát sau, người ra ngoài mua đồ mà ông mù dặn quay về, đưa một bao dược liệu và đồ dùng cho ông mù, cung kính nói: “Đại phu, ông xem thử tôi mua đúng chưa?”
Hắn nói xong thì người trong phòng không khỏi cười cười.
Tên mù thì nhìn được gì.
Ông mù cũng cười, sau đó vươn tay sờ thử đồ trên bàn, rồi gật đầu, quay đầu nói: “Sở tiểu thư, cô có người hầu thân cận không?”
Người có thân phận như Sở Vân Vi, đương nhiên là có.
Sở Vân Tỉ bảo với người bên ngoài một tiếng: “Đưa Song Nhi vào.”
Sau đó có một cô gái khoảng hai mươi tuổi đi vào.
Cô tên là Diệp Song, là người hầu thân cận của Sở Vân Vi, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
“Song Nhi tiểu thư, Sở tiểu thư có cơ thể ngàn vàng, tôi không động vào được, chỉ đành nhờ cô rồi.
Lát nữa tôi chỉ huyệt đạo nào trên người cô, thì cô theo đó mà đốt thuốc lên rồi xông ở trên huyệt vị đó đến khi da đỏ lên là được.
Phải chú ý, đừng làm bòng tiểu thư.” Ông mù dặn dò.
“Vâng.” Diệp Song gật đầu tự tin nói.
Mấy năm nay cô vẫn luôn chăm sóc cho Sở Vân Vi, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì.
Sau đó ông mù liền dùng dược liệu trên bàn chế thành hương thuốc to bằng ngón tay cái, sau đó lấy một bình nhỏ từ trong hộp thuốc da bò mà mình đem theo, cần thận đổ máy giọt chất lỏng màu vàng trong bình lên cây hương thuốc, đợi thấm vào.
Tiếp đó ông đặt thuốc hương vào trong hộp châm cứu, dùng kim đầu lớn cắm lên cây thuốc hương, đưa cho Diệp Song, bảo cô ấy đốt cây thuốc hương lên, đảm bảo vẫn luôn cháy đỏ, cách da khoảng ba phân mà xông đỏ là được.
Sau khi ông mù chuẩn bị xong tất cả thì Sở Vân Vi cũng đã thay quần áo đi qua.
Vì cách châm cứu cần nên cô mặc khá mát mẻ, là cách ăn mặc thường thấy ở phòng tập gym.
Trên người mặc chiếc áo ôm ngực dài màu đen, lộ ra vùng bụng trắng và rốn bụng, bên dưới là một chiếc quần ngắn, hai chân thon dài trắng ngần, vô cùng cân đồi.
Thạch Diệu Dương nhìn mà tim ngứa ngáy, nhưng ánh mắt lại không dám để lộ ra tia thô tục nào cả.
Sở Vân Vi sau khi chuẩn bị xong thì ông mù kéo lấy tay Diệp Song mà sờ một cái, sau đó ấn lên huyệt lao cung của cô.
Diệp Song liền làm theo chỉ thị, xông thuốc lên trên huyệt lao cung trong lòng bàn tay Sở Vân Vi.
Sở Vân Vi chỉ cảm thấy một cỗ nóng ấm truyền từ tay tới, vô cùng thoải mái.
Tiếp đó ông mù lại bám lên những huyệt ở cánh tay, sau lưng của Diệp Song.
Diệp Song lại làm theo mà xông thuốc lên trên những huyệt đó của Sở Vân Vi.
“Vân Vi, cảm thấy thế nào?” Sở Vân Tỉ quan tâm, giọng nói khá lo lắng.
“Khá thoải mái.” Sở Vân Vi cười cười, cảm thấy cả người nóng hầm, khác với sự bức bối lúc trước, lần này là cảm thấy sự thoải mái ấm áp trong người.
“Yên tâm đi Sở thiếu, chỉ cần xông thêm hai lần nữa thì bệnh ñ của tiêu thư sẽ khỏi hẳn.” Ông mù tự tin cười nói.
“Danh tiếng của Nghê thần y đúng là danh bất hư truyền.”
Thạch Diệu Dương vui mừng mà tán dương.
Trịnh Thế Phàm ở một bên mặt tái mét, biết rằng hợp đồng lần này có thể là hoàn toàn hét hy vọng rồi.
Lại qua nửa tiếng sau, xông thuốc xong, làn da lộ ra ngoài của Sở Vân Vi dưới tác dụng của thuốc mà đỏ hồng lên, trên mặt cũng đỏ bừng, không còn sự tái nhợt như trước, cả người đều có tỉnh thần hơn rất nhiều.
“Y thuật của Nghê tiên sinh quả nhiên bắt phàm mài”
Sở Vân Tỉ thấy khí sắc của em gái tốt như vậy thì sắc mặt vui mừng, vội đi tới trước mặt Sở Vân Vi, quan tâm: “Vân Vi, cảm thấy khác trước không?”
“Cảm thấy người thoải mái hơn nhiều, người cũng có sức lực hơn.” Sở Vân Vi cũng cười cười, không khỏi có chút hưng phần.
“Màu đỏ trên người em tôi khoảng lúc nào thì tan đi vậy?” Sở Vân Tỉ nhìn da của Sở Vân Vi, cảm thấy hơi đỏ kỳ lạ, không khỏi quan tâm mà hỏi.
“Đây là biểu hiện của việc thuốc có tác dụng, mười phút sau sẽ biến mắt, không cần lo.” Ông mù cười lớn nói.
Khoảng mười phút sau, màu đỏ hồng trên người Sở Vân Vị quả nhiên dần biến mất như ông mù nói.
Điều bất ngờ là nơi được xông thuốc trên tay và lưng hình thành nên vệt đỏ tròn, không hề biến mắt.
“Nghê tiên sinh, đây là sao vậy?”
Sở Vân Tỉ chau mày, sau khi tả lại tình hình cho ông mù nghe thì ông ta cũng hơi kinh ngạc, nói: “Có thể tác dụng của máy nơi được xông thuốc còn duy trì khá lâu, đợi chút đi.”
Mọi người lại nhẫn nại mà đợi thêm mười mấy phút, nhưng vệt đỏ trên người Sở Vân Vi không những không biết mắt mà màu sắc lại càng đậm hơn.
Lúc đầu chỉ hơi hồng đỏ, nhưng bây giờ lại thành đỏ nhạt.
“Nghê tiên sinh, rốt cuộc là sao vậy?”
Sở Vân Tï ngồi không yên nữa, bực dọc hỏi ông mù.
Sở Vân Vi cũng hơi hoảng, nhìn thấy những vết đỏ chói mắt trên người thì vô cùng căng thẳng.
Những vết đỏ này không đau không ngứa, nhưng xuất hiện trên người một cô gái thì quả thực rất khó nhìn, đặc biệt là màu sắc lại còn dần dần thẫm hơn, căn bản không có ý định biến mắt.
Ông mù sau khi biết vậy thì cũng hoảng, trên trán đỗ một lớp mồ hôi lạnh, đột nhiên nhớ tới thế chất đặc bằm mà Lâm Vũ nói lúc nãy thì liên kêu lên: “Trừ khi là bị tiểu huynh đệ đó nói đúng rồi, Sở tiểu thư thật sự là thể chất đặc bảm?”
“Tôi hỏi ông, bây giờ làm thế nào?”
Sở Vân Tỉ chỉ thẳng mặt mắng ông mù, trong lòng vô cùng hồi hận.
Sớm biết thì nên nghe ý kiến của Lâm Vũ rồi.
“Cái này tôi, tôi cũng không biết nên làm thế nào…” Ông mù hoảng loạn nói.
Ông ta cũng là lần đầu gặp phải chuyện này, nên hơi lúng túng.
“Nghê thần y, ông nghĩ kỹ lại đi, chắc chắn sẽ có cách.”
Thạch Diệu Dương ở bên cạnh cũng đầu đổ đầy mồ hôi.
Ông mù là do ông ta đưa tới, nếu Sở Vân Vi bị gì thì ông ta cũng không thoát nổi.
Đắc tội với Sở gia đừng nói là hợp đồng mà công ty của mình có thể mở tiếp nữa hay không cũng là vấn đề.
“Sở thiếu, hay là có thể mời Hà tiên sinh tới xem thử, nếu như cậu ấy có thể nhìn ra vấn đề thì tin rằng chắc chắn sẽ có cách chữa trị.”
Trịnh Thế Phàm thấy vậy thì nhanh trí, vội nhắc Lâm Vũ với Sở Vân Tỉ.
“Đúng, Tăng Lâm, mau đi, đưa Hà tiên sinh lúc nãy tới đây!” Sở Vân Tỉ vội phân phó.
Lúc anh ta nói, giống như ra hiệu lệnh vậy, nhưng một người luôn cao cao tại thượng như anh ta lại không biết, trên đời này không phải ai cũng nễ mặt anh ta.
Mà Lâm Vũ sau khi giải quyết đám mặc vest ở dưới đại sảnh thì liền bắt xe về Hồi Sinh Đường.
Vừa xuống xe thì thấy có hai người đứng ngoài phòng khám, trong đó một người là Lôi Tuấn, người còn lại mặc đồ quân trang cũ, khoảng hơn ba mươi tuổi, nhưng hai bên mai đã bạc, hơn nữa lưng hơi gù, cỗ cúi về trước, cho người ta cảm giác già nua.
“Gia Vinh, đi đâu thế, không kinh doanh luôn?” Lôi Tuần thấy Lâm Vũ thì trêu chọc.
“Trưởng quan Lôi, bác sĩ mà cậu nói chính là cậu ta?” Người mặc quân trang hơi kinh ngạc mà hỏi Lôi Tuấn, giọng nói hơi nghỉ hoặc.
“Lịch đại ca, anh đừng thấy Gia Vinh còn trẻ, nhưng y thuật lợi hại lắm nhé.” Lôi Tuấn nói, nhớ lại lúc đầu mình vì nghỉ ngờ Lâm Vũ mà đã chịu khổ, không kìm được mà cười khổ.
“Ngại quá, để hai người đợi lâu như vậy.”
Lâm Vũ vừa xin lỗi vừa lấy chìa khóa ra mở cửa.
“Bác sĩ, phiền cậu khám cho con gái tôi với.”
Lâm Vũ vừa mở cửa ra thì đột nhiên có một cặp mẹ con vội vàng chạy tới.
Người mẹ khoảng ngoài bốn mươi, con gái chưa tới mười sáu mười bảy tuổi, vẫn còn đang mặc đồng phục học sinh, nhìn như học sinh phổ thông.
Cô gái dùng tay ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn là biết đau bụng kinh.
“Chị gái, đừng gấp, vào trong đã.” Lâm Vũ vội mời hai mẹ con vào nhà.
“Bác sĩ, con gái tôi đang học thì đột nhiên đau bụng.
Giáo viên gọi cho tôi, tôi liền đưa nó ra ngoài, đi khám thì bác sĩ bảo không sao, chỉ là đau bụng kinh, kê cho tôi chút ibuprofen(*) rồi bảo chúng tôi về.
Nhưng uống hai viên rồi mà cũng không đỡ.”
Người mẹ sốt sắng.
() Dùng để giảm các triệu chứng viêm khớp, thống kinh nguyên phát, sốt, và như một thuốc giảm đau, đặc biệt là nơi có viêm.
Thấy con gái đau đớn như vậy thì tất nhiên bà vô cùng xót.
“Ngồi xuống đã.”
Lâm Vũ bảo hai người ngồi xuống ghế dài, sau đó cười nói với cô bé: “Đói không?”
Lâm Vũ nói xong thì mọi người đều ngắn ra.
Người ta đau bụng dưới mà, anh lại hỏi người ta có đói không làm gì?
Bây giờ đã đến trưa, hơn nữa bụng dưới cô bé lúc sáng đau âm ï, nên không ăn, giờ tất nhiên là đói rồi nên gật đầu, nhưng bụng dưới đau như vậy nên cô bé không quan tâm có đói hay không.
“Đói rồi thì chúng ta ăn chút đồ trước đã.” Lâm Vũ mỉm cười nói: “Nghe lời anh, ăn xong thì bụng em sẽ không đau nữa.”
“Bác sĩ, cậu đừng đùa nữa.
Con bé cũng không phải đau dạ dày.” Người mẹ kinh ngạc nói.
Người này không phải là lang băm đấy chứ? Ngay cả đau bụng kinh và đau dạ dày cũng không phân biệt được.