Chương 83: Phương Án Phẫu Thuật Bát Đắc Dĩ.
“Ngồi xuống đi, sau này nhớ suy nghĩ cho người bệnh!”
Lý Hạo Minh lạnh giọng.
Theo như ông thấy thì trị liệu bằng thuốc cần phải cẩn trọng, tác dụng phụ của các loại thuốc đều cần suy nghĩ chu đáo.
Tên mũi ưng này chỉ biết dựa theo sách, căn bản là lấy tính mạng của bệnh nhân ra đùa giõn.
Tên mũi ưng liền đỏ bừng mặt, trên mặt giống như có ngọn lửa đang cháy, ngồi bịch xuống ghế, hung dữ mà trưng Lâm Vũ.
Vậy mà lại bị lời đen đủi tên tiểu tử này nói trúng rồi.
“Còn có ai có ý kiến càng hay hơn không?”
Phó viện trưởng vừa nói xong thì có một người đàn ông đeo kính viễn khoảng hơn năm mươi tuổi đứng dậy, cẩn trọng nói: “Theo như tôi hiểu, có thể thử chiếu vùng bụng.
Kỹ thuật phương diện này của bệnh viện chúng ta đã khá thành thạo, cũng xếp top ở cả Hoa Hạ, nên hoàn toàn có thể thử.”
Lâm Vũ khẽ lắc đầu, vẻ mặt nặng nè.
“Anh có ý gì, loại trị liệu này cũng không được sao?” Giang Nhan không hiểu.
“Thì ra là loại không hiểu mà giả vờ hiểu.
Tất cả phương án hắn chỉ biết nói không được! Chả trách có thể đoán bừa mà đúng!” Tên mũi ưng cười lạnh một tiếng, mìa mai.
“Đúng thế, tên ngốc xít.
Ngay cả chủ nhiệm Phí khoa thần kinh cũng không biết.
Phương án của chủ nhiệm Phí sai được sao?”
Tên đeo kính gọng đen cũng chế giễu.
Hai bọn họ anh một câu tôi một câu, mục đích là sỉ nhục Lâm Vũ, hạ thấp thiện cảm của nữ thần đối với anh.
Nếu họ biết quan hệ của Lâm Vũ và Giang Nhan thì không biết sẽ có cảm giác gì.
“Hai người đủ chưa?” Giang Nhan hơi bực bội mà quay lại trừng bọn họ một cái.
Tên mũi ưng vội cười xuề, nói: “Bác sĩ Giang, chúng tôi không nhằm vào cô.”
“Yêu cầu đối với việc tuyển bác sĩ của bệnh viện nhân dân Thanh Hải thấp vậy sao? Hai tên ngu xuẩn cũng vào được? Đi cửa sau chứ gì.” Lâm Vũ hơi kinh ngạc mà hỏi Giang Nhan.
“Chết tiệt.
Anh nói ai ngu xuẫn hả?” Tên mũi ưng tức giận, vén ống sao, ra vẻ muốn đánh.
Thực ra hắn cố ý ra vẻ trước mặt Giang Nhan thôi, tỏ vẻ mình cứng rắn chút.
“Bỏ đi, đợi buổi thảo luận kết thúc lại dạy dỗ hắn.
Phó chủ nhiệm đang nhìn về phía chúng ta đấy.” Tên gọng kính đen nhắc hắn một câu.
“Hừ, lát nữa buổi thảo luận kết thúc thì chúng tôi sẽ xử lý anh!”
Tên mũi ưng hơi không phục.
“Chủ nhiệm Phí, phương án này của ông khá chắc chắn, tác dụng phụ thấp, nhưng bệnh nhân đã từng thử ở nước ngoài rồi, không có tác dụng rõ ràng lắm.” Phó viện trưởng thở dài nói.
“Nội soi thì sao, viện trưởng?” Lại một chuyên gia hỏi.
“Tác dụng không lớn.” Phó viện trưởng lại lắc đầu.
Thực ra phương pháp trị liệu tổng hợp của suy nhược cơ bắp tính xơ hóa nhiều như vậy nhưng gần như mỗi cái đều không được lắm.
Dù sao loại bệnh này vốn không chữa được góc.
“Bệnh viện nhân dân Thanh Hải của các người được xem là xếp số một số hai của bệnh viện tuyến ba toàn Hoa Hạ, chỉ được trình độ này?”
Jason ngồi ở dãy đầu không nhịn được nữa, đứng dậy mắng.
Tiếng trung của hắn nghe có vẻ ngúc ngắc nhưng vẫn đủ để người ta nghe hiểu.
Hắn lại không yêu cầu chữa khỏi cho bố mình, chỉ cần có thể duy trì tình mạng cho ông, thậm chí làm chậm quá trình yếu đi một chút thì hắn đã mãn nguyện rồi.
Nhưng sao chút yêu cầu nhỏ này chỗ này lại không làm được.
“Tôi nói cho mấy người biết, nếu các người không thể làm nhẹ triệu chứng của bố tôi thì lời hứa viết báo của tôi sẽ bị hủy bỏ, thậm chí tôi sẽ còn viết một bài báo tố cáo giới y liệu của Hoa Hạ lạc hậu vô năng!” Jason đỏ bừng mặt, giận đùng đùng.
“Bác sĩ của Hoa Hạ các người khiến người ta thất vọng quá.
Lúc bố tôi ở nước ngoài cũng không bị nghiêm trọng như vậy!”
Leah cũng đứng dậy, mắng cùng anh mình.
“Leah tiểu thư, cái này không được vơ đũa cả nắm như vậy.
Loại bệnh này càng về sau càng nặng, cho dù bố cô giờ ở “Tôi mặc kệ, tôi chỉ nhìn kết quả, nếu các người không thể khống ché bệnh tình của bó tôi thì tôi sẽ thông qua đại sứ quán của các người mà đưa ra lời kháng nghị với chính phủ Hoa Hạ!” Leah hơi không khống chế được con giận.
Anh em họ từ nhỏ đã có tình cảm rất tốt với bố mẹ.
Ba năm trước sau khi mẹ qua đời thì bế liệt giường.
Bây giờ thấy bố sắp bỏ họ mà đi, tất nhiên họ không thể chấp nhận.
“Việc đã đến nước này thì tôi thấy có thể mạo hiểm thử xem.
Tôi đề nghị phẫu thuật!”
Dưới áp lực cực lớn mà Jason và Leah gây nên, Lý Hạo Minh chủ động đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị: “Thông qua phẫu thuật có lẽ có thể làm giảm triệu chứng tiết nước bọt của người bệnh, tăng cao tỉ lệ sống sót.”
“Chủ nhiệm Lý, tính nguy hiểm của phẫu thuật quá lớn!” Chủ nhiệm Phí vội đứng dậy, đầy mắt kính, khuyên.
“Nhưng bây giờ các phương án đều không có hiệu quả.
Nếu không làm phẫu thuật thì còn có cách gì?” Lý Hạo Minh hơi bắt lực, nhưng giọng nói lại kiên định.
Trong hội trường rộng lón nhất thời im bặt, một đám chủ nhiệm nhìn nhau.
Đúng thế, nếu không làm phẫu thuật thì còn có thể dùng cách gì chứ.
“Yên tâm, phâu thuật để tôi làm, hậu quả tôi chịu!”
Lý Hạo Minh nghiêm nghị, khiến người ta cảm thấy vô cùng cao cả.
Người ngồi đây đều biết ca phẫu thuật này nghĩa là gì.
Nghĩa là cược toàn bộ danh tiếng của mình.
Một khi thất bại thì danh tiếng, thành tích tích lũy máy năm nay của Lý Hạo Minh sẽ đổ sông đỗ bẻ.
Nếu là bệnh nhân bình thường thì có lẽ thất bại chỉ là thất bại, dù sao phẫu thuật đều có nguy hiểm.
Nhưng thân phận của jason và Leah lại đặc biệt.
Nếu phẫu thuật thất bại thì họ có năng lực mà khiến ông thân bại danh liệt.
Cho dù phẫu thuật thành công thì cũng chỉ là khiến Smith sống thêm hai năm mà thôi, không có ý nghĩa gì lớn, nên Lý Hạo Minh quả thực là đang hy sinh mình.
Ánh mắt của viện trưởng, lão viện trưởng cũng chủ nhiệm bậc một nhìn Lý Hạo Minh đều vô cùng sùng bái.
Họ biết, Lý Hạo Minh đang gánh cả bệnh viện nhân dân Thanh Hải trên vai.
Lâm Vũ xoa cằm, vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì.
“Sao anh không nói gì?” Giang Nhan chau mày lạnh giọng nói.
“Cô không phải chê tôi nhiều lời sao?” Lâm Vũ nhếch mày nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười trêu chọc.
Lúc nãy cô còn trách mình nhiều lời, giờ sao lại muốn bảo mình phát biểu ý kiến chứ?
ì “Nói hay không thì tùy.” Giang Nhan tức mà lấy gót giày dẫm mạnh lên chân anh một cái.
Lâm Vũ đau má há lớn miệng, cúi người hít ngụm khí lạnh.
Người phụ nữ ác độc này, ra tay mạnh như vậy, ngón chân nhỏ của anh sắp gãy rồi.
“Bác sĩ Giang, hắn không phải không nói mà là căn bản không hiểu, đang ra vẻ với chúng ta thôi!” Tên mũi ưng cười lạnh.
“Đúng, nhìn tuổi hắn có lẽ là thực tập sinh của cô nhỉ.
Tôi đề nghị cô nghiêm khắc với hắn chút!” Tên đeo kính gọng đen thêm dầu vào lửa.
Giang Nhan không thèm quay đầu lại, lười bận tâm tới bọn họ.
“Được, nếu như các vị không có ý kiến thì chúng ta sẽ thảo luận về quá trình cụ thể của cuộc phẫu thuật vậy.” Lý Hạo Minh ngửa đầu nói.
“Nếu phẫu thuật thì ông nắm chắc bao nhiêu phần?”
dason chau mày hỏi Lý Hạo Minh.
Từ ngữ khí và phản ứng của mọi người hắn nghe ra được tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật này không cao.
“Nghiêm khắc mà nói thì tỉ lệ thành công chưa tới hai mươi phần trăm.” Lý Hạo Minh chau mày nói thật.
“Cái gì?”
Leah kêu lên một tiếng, vô cùng phẫn nộ: “Chưa tới hai mươi phần trăm? Ông xem bồ tôi là gì chứ? Ông muốn hại chết ông ấy sao?”
“Nếu không thì sao, Leah tiểu thư!”
Lý Hạo Minh lạnh lùng nhìn cô ta một cái, nghiêm nghị: “Cho dù không có ca phẫu thuật này thì cô thấy bố cô còn có thể sông bao lâu? Cô nghĩ ông ấy có thể trụ được hết tháng này không?”
Leah vốn vô cùng giận dữ, nhát thời không biết nên trả lời thế nào.
Jason cũng trầm mặt, không nói gì.
Đúng thế, nếu không mạo hiểm thì còn có cách gì chứ?
“Leah tiểu thư, tôi dám đảm bảo với cô.
Trình độ làm phẫu thuật của chủ nhiệm Lý thuộc top đầu Hoa Hạ, thậm chí cũng không kém các bác sĩ quốc tế.”
Lúc này viện trưởng vẫn luôn im lặng liền đứng lên đảm bảo với Leah.
Việc đã đến nước này thì cũng chỉ đành để Lý Hạo Minh cược một phen, xem như nợ Lý Hạo Minh một lần vậy.
Trên mặt Lý Hạo Minh lại không hề do dự.
Vì bây giờ không phải là lúc lo lắng.
Ông tỏ vẻ trầm ổn mà gọi mấy bác sĩ tới, thảo luận phương án phẫu thuật cụ thể.
Lần này tuyệt đối là một trận chiến có độ khó cực lớn, nên tất nhiên phải chuẩn bị chỉ tiết.
“Smith ở phòng bệnh nào?” Lâm Vũ thấp giọng hỏi bên tai Giang Nhan.
“Anh làm cái gì?”
Tên mũi ưng ở phía sau thấy Lâm Vũ lại dám vấy bẩn nữ thần của mình thì liền bực, đánh mạnh lên vai Lâm Vũ một cái.
“Tiểu tử, kính trọng bác sĩ Giang của chúng tôi chút!” Tên đeo kính gọng đen thấy những chủ nhiệm đều lên trước sân khấu thì cũng đứng dậy phẫn nộ mà nhìn Lâm Vũ, ngữ khí hơi dọa người.
“Lúc nãy anh dùng tay nào đánh tôi?” Mặt Lâm Vũ lạnh như nước mà hỏi tên mũi ưng.
“Thế nào, còn muốn bị ông đây tát cho cái nữa?” Tên mũi ưng vươn tay phải ra lại muốn đánh Lâm Vũ.
Ai ngờ tay còn chưa hạ xuống thì Lâm Vũ liền nhanh như chớp mà bắt lấy cổ tay hắn, dùng lực vặn một cái, chỉ nghe rắc một tiếng, tay tên mũi ưng liền trật khớp.
“ÁI Ám Tên mũi ưng kêu gào thảm thiết, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đổ như mưa.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh người!”
Tên đeo kính gọng đen bị cú đánh của lâm vụ dọa sợ, biến sắc, hơi sợ hãi nói.
Lâm Vũ không thèm bận tâm tới bọn họ nữa, kéo tay Giang Nhan ra ngoài.
“Mẹ kiếp, mày dám kéo tay nữ thần!” Tên đeo kính gọng đen lại biến sắc.
“Đừng có mẹ nó nữ thần nữa.
Tay ông đây bị phé rồi, mau nồi lại giúp tôi!” Tên mũi ưng vô cùng đau đón nói.
“Chiêu lúc nãy của anh học được ở đâu vậy, dạy tôi với.” Giang Nhan vô cùng hưng phấn mà nói.
Nếu cô cũng học được chiêu này thì sau này không ai dám quáy rầy cô nữa.
“Được, gọi đại ca.” Lâm Vũ cười nói.
“Tên chết tiệt nhà anh!”
Lúc nói chuyện thì đến được phòng ICU của Smith.
Vừa lại gần cửa thì y tá ở quầy y tá phía sau liền hỏi: “Áy, hai bác sĩ, hai người muốn làm gì? Hai người thuộc khoa nào đấy?”
Thân phận của Smith đặc biệt, tất nhiên phải sắp xếp người theo dõi.
“À, chủ nhiệm Phí bảo chúng tôi tới xem tình hình người bệnh.
Ông ấy đang ở cuộc thảo luận không có thời gian tới đây.”
Giang Nhan bình tĩnh nói, sau đó đưa thẻ công việc của khoa mình ra.
Y tá lúc này mới gật đầu, tỏ ý bảo họ vào.
Lúc này Smtih đang trong tình trạng bán hôn mê.
Lâm Vũ mang găng tay sát khuẩn lên, lật giở mí mắt của ông ta xem, sau đó lại tách miệng ông ta ra xem lưỡi, thuận theo cánh tay và chân mà sờ một lần, tiếp đó ngồi xuống bắt mạch.
Mấy phút sau, Lâm Vũ liền khám cho Smith xong, gật đầu với Giang Nhan, gọi cô cùng trở lại hội trường.
“Mẹ kiếp, tên tiểu tử này quay lại rồi.” Tên đeo kính gọng đen phí sức nửa ngày, vừa mới nối lại tay cho tên mũi ưng, thấy Lâm Vũ và Giang Nhan cùng nhau quay lại thì không khỏi hơi SỢ.
“Sợ cái lông ấy.
Lát nữa buổi thảo luận kết thúc, chúng ta dạy cho hắn bài học.” Tên mũi ưng lạnh lùng trừng Lâm Vũ mà nói.
Lúc này đám người Lý Hạo Minh đã bàn bạc xong đại khái phương án phẫu thuật cho Smith, chỉ cần hoàn thiện chút nữa thì cơ bản không có vấn đề gì nữa.
Mọi người không khỏi thở phào một hơi, hy vọng cuộc phẫu thuật có thể thành công lớn.
“Vát vả cho mọi người rồi.
Thế này đi, tối nay về hoàn thiện các chỉ tiết, hai giờ chiều ngày mai đúng giờ làm phẫu thuật!” Lý Hạo Minh dõng dạc mà nói với các đồng nghiệp đang vây quanh.
“Tôi không đồng ý!”
Lúc này phía sau vang lên một thanh âm vang dội.
Mọi người quay người lại thì thấy một chàng trai trẻ thanh tú đang bước những bước vững chãi lên bục sân khấu.